Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Đình bị thương nhẹ. Hai người phía đối phương đều mang theo vũ khí tùy thân, trong lúc đánh nhau hắn dùng tay cản một lưỡi dao, giữa lòng bàn tay bị vạch ra một miệng vết thương.
Trong hai nam nhân kia, có một người xuống tay quá mức hung ác, hơn nữa thân thủ phi thường tốt. Phong Đình lấy một địch hai, không có biện pháp một lần bắt sống cả hai, lúc giao phong đành phải dùng dao của đối phương gϊếŧ một người, chỉ để lại một người sống.
Cảnh sát qua dẫn cả người cùng thi thể trở về. Vương Đại Long cùng Dư Tô liền chạy về cục cảnh sát trước, đứng ở cửa chờ.
Thời điểm Phong Đình xuống xe, Vương Đại Long hai ba bước vọt tới, giơ lên nắm tay muốn đấm người, lại không thật sự hạ xuống được.
Bởi vì người trước mặt này, đầy mặt đều là tươi cười.
Vương Đại Long ho một tiếng, buông nắm tay:
"Tục ngữ nói, đánh người không đánh gương mặt tươi cười, hôm nay tôi liền không giáo huấn anh. Lần sau lại xảy ra loại chuyện này, anh dám lại một mình đi thử xem!"
Phong Đình cười cong con mắt, tâm tình có vẻ cực tốt. Hắn duỗi tay vỗ bả vai Vương Đại Long, lại nhìn về phía Dư Tô, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, liền hỏi một câu:
"Nhiệm vụ thành công?"
Dư Tô gật đầu, thấy có hai cảnh sát từ xe cảnh sát áp ra một nam nhân mặt mũi bầm dập.
Vương Đại Long trừng mắt nhìn người kia, cắn răng, thấp giọng nói:
"Đáng lẽ nên gϊếŧ cả hai người bọn họ, lưu lại người sống làm gì? Anh lại không phải không biết pháp luật bây giờ, phỏng chừng nhiều nhất chính là tù chung thân, biểu hiện tốt liền được giảm án, tiện nghi hắn!"
Phong Đình khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
"Vụ án của Lý Dao, hung thủ không phải ngẫu nhiên lựa chọn mục tiêu."
"A?" Vương Đại Long sửng sốt:
"Sao lại thế? Nếu không phải ngẫu nhiên, chính là có dự mưu?"
Án mạng có mưu tính trước kỳ thật so với ngẫu nhiên càng dễ điều tra, nhưng vụ án này không có lưu lại bất luận dấu vết gì, mà Lý Dao chỉ là một nữ tử bình thường, không cùng bất luận kẻ nào kết thù hằn sâu đến mức như vậy.
Hơn nữa, trong thời điểm điều tra, hai hộ dân ở cùng tầng lúc ấy đều khai là trước khi vụ án xảy ra không lâu, cửa nhà bọn họ cũng bị người gõ qua. Bọn họ hỏi là ai, rồi lại không ai lên tiếng.
Cho nên bất luận là năm đó vẫn là hiện tại, mọi người đều xem đây như một vụ án gϊếŧ người ngẫu nhiên. Hung thủ ở một tòa chung cư tùy tiện gõ cửa vài nhà, chỉ cần người mở cửa là nữ giới độc thân, chính là mục tiêu của bọn chúng.
Người bị hại Lý Dao lúc ấy mở cửa, có thể là cho rằng người gõ cửa là bạn trai tan tầm về nhà.
Ngay cả người cảnh sát kia cũng vẫn luôn tưởng như vậy, cho nên hắn mới chấp nhất muốn tra ra chân tướng, trừ bỏ báo thù cho bạn gái, cũng là vì giảm bớt áy náy trong lòng. Hắn từng nói với Phong Đình thật nhiều lần, nếu ngày đó hắn có thể rút ra vài phút gọi điện về nói cho bạn gái là hắn phải tăng ca, như vậy bạn gái nhất định sẽ không đi mở cửa.
"Người nam nhân này cùng tôi làm một giao dịch." Phong Đình nói:
"Ở thời điểm trước khi tôi gϊếŧ hắn, hắn nói cho tôi biết hai người bọn họ lúc ấy làm ra chuyện kia là do có người thuê, cầu tôi tha hắn một mạng. Nếu là có người thuê, như vậy...nhất định là kẻ thù trước kia của Uông Trạch."
Vương Đại Long trầm mặc một lát, lấy khuỷa tay đụng cánh tay Dư Tô. Dư Tô nhìn về phía hắn, hắn liền đưa mắt ra hiệu.
Dư Tô dời đi ánh mắt, giả vờ không thấy. Nàng cùng Phong Đình cũng không phải rất quen thuộc, có chút lời nói còn không tới phiên nàng nói.
Vương Đại Long bất đắc dĩ, đành mở miệng:
"Đại ca, vụ án này đến đây liền kết thúc đi. Dù sao đã tìm được hung thủ cùng động cơ gϊếŧ người, còn về việc bọn họ bị ai sai khiến, thật sự không cần thiết quan tâm." Chính yếu là, người chủ sự phía sau lưng kia nhất định có thế lực phi thường cường đại.
Mặc kệ các người chơi ở trong thế giới nhiệm vụ có lợi hại bao nhiêu, đa tâm, tàn nhẫn, ra tay cay độc, trong hiện thực vẫn như cũ là một người bình thường không ai để ý giữa mấy tỷ người.
Tra được đến một bước này đã đủ rồi, lại tiếp tục đào sâu vào, chỉ sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Phong Đình biết hắn có ý tốt khuyên bảo, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu:
"Biết rồi, tôi sẽ không tiếp tục điều tra."
Vương Đại Long nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
"Ok, vậy...buổi tối ba chúng ta đi uống rượu chúc mừng đi!"
Hắn khựng lại một chút, đẩy Dư Tô lên phía trước:
"Đúng rồi đại ca, tổng giám đốc Dư của chúng ta hôm nay tuyển dụng một người, nghe nói cũng không tệ, ngày mai gặp đi?"
Dư Tô nghe thấy ba tiếng "tổng giám đốc" liền cảm thấy thẹn, trầm mặt nói:
"Có thể đặt lại một hộp danh thiếp khác không? Đừng ghi tổng giám đốc nữa."
Vương Đại Long ủy khuất ôm ngực:
"Cô thế mà lại ghét bỏ danh thiếp người ta chuyên môn làm cho cô sao!"
"..." Dịch Thư, có thể đừng biến mất nhanh như vậy không?
Buổi tối, ba người mua một đống lớn đồ nướng BBQ, đi tới nhà Phong Đình mở tiệc.
Nhà Phong Đình cách chỗ Dư Tô ở không xa, mới mua gần đây, diện tích không tính quá lớn, nhưng trang hoàng thực không tồi, một người ở phi thường thích hợp.
Dư Tô là lần đầu tiên tới, vừa vào cửa liền cảm thấy thực kinh ngạc. Thì ra đại thần Phong Đình thoạt nhìn nghênh ngang, làm việc nhà còn rất lợi hại, cái gì cũng xắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, lại còn nuôi một cặp Anh Vũ.
Vương Đại Long chỉ vào chúng nó giới thiệu:
"Con béo kêu Tiểu Ngốc Vũ, con càng béo thì kêu Đại Ngốc Vũ. Trước kia chúng là do Uông Trạch nuôi, về sau đại ca đã nhận chúng về đây."
Một con anh vũ bỗng nhiên mở miệng nói:
"Ngươi mới là Ngốc Vũ."
Vương Đại Long ngây ngô cười:
"Tôi dạy đó, có phải rất lợi hại hay không?"
Dư Tô lại lần nữa yên lặng kêu gọi Dịch Thư xuất hiện.
Phong Đình dọn ra cái bàn. Vương Đại Long đem đồ nướng BBQ cùng bia bày lên. Ba người vừa ăn vừa nghe Dư Tô tỉ mỉ kể lại nhiệm vụ mà nàng trải qua.
Phong Đình nghe xong, cười nói:
"Không hổ là tổng giám đốc, thậm chí có thể ra tay gϊếŧ người."
"......"
Dư Tô trừng mắt nhìn hắn:
"Tôi đã hẹn Hồng Hoa ngày mai gặp mặt. Hai người muốn cùng đi không?"
Phong Đình gật đầu, tâm tình cực tốt nói:
"Nếu chúng ta không đi, lỡ như hắn đoạt mất thành viên thanh thuần, loli, ngự tỷ của tổ chức chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Vương Đại Long nói:
"Nói tới cái này, tổ chức chúng ta ngay cả một muội muội thanh thuần hay ngự tỷ đều không có, thế mà cô cũng dám khoác lác, so với tôi lợi hại hơn nhiều. Tốt xấu lúc tôi hố cô còn có một nửa là nói thật, tỷ như mỹ nam đông đảo."
Dư Tô ăn xong thịt nướng, cầm cây xiên chọc chọc vai hắn, khoa tay múa chân nói:
"Cho anh cơ hội nói lại lần nữa."
Vương Đại Long nghiêm mặt:
"Tổ chức chúng ta đích xác mỹ nữ đông đảo, thanh thuần, loli hay ngự tỷ, tất cả đều có!"
Phong Đình mở một chai rượu, cùng Vương Đại Long cụng ly. Dư Tô liền bưng đồ uống cùng bọn họ tán gẫu. Một chầu nướng BBQ ăn còn vui vẻ hơn so với ăn bữa tiệc lớn.
Vương Đại Long no đến bụng đều căng phồng, hơi say dựa vào trên sô pha đánh từng tiếng nấc.
Phong Đình cầm lấy di động nhìn giờ, đứng dậy nói với Dư Tô:
"Thời điểm không còn sớm, tôi đưa cô về."
Bởi vì khoảng cách không xa, Phong Đình lại uống lên chút rượu, không thể lái xe. Hai người liền dứt khoát đi bộ, đại khái mất hơn mười phút.
Nửa đường, Dư Tô hỏi hắn, đối với nhiệm vụ mười ngày sau có nắm chắc hay không.
Phong Đình trầm mặc trong chốc lát:
"Hẳn là không thành vấn đề."
Dư Tô nói:
"Không phải nói nhiệm vụ không phải càng qua màn càng khó, mà là ngẫu nhiên sao. Mặc dù nghe màn thứ chín có vẻ nghiêm trọng, nhưng nói không chừng thực nhẹ nhàng đâu?"
Tuy rằng nàng cũng biết, nhẹ nhàng? Thứ này không tồn tại.
Cho dù độ khó nhiệm vụ không phải tăng lên theo số màn chơi, cũng không có màn chơi nào có thể tính là nhẹ nhàng.
Hơn nữa, trong các bài viết chia sẻ kinh nghiệm, đại bộ phận đều tỏ vẻ nhiệm vụ một màn so với một màn càng khó, chỉ có số ít người nói sau khi bọn họ trải qua một nhiệm vụ khó khăn đã may mắn gặp được nhiệm vụ đơn giản.
Dư Tô không cảm thấy Phong Đình có thể trùng hợp gặp gỡ loại xác suất nhỏ xíu này.
Phong Đình nghiêng đầu, nhìn nàng cười:
"Đừng lo lắng, tôi còn chưa xong trách nhiệm dẫn dắt cô qua nhiệm vụ, không chết được."
Dư Tô cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, liền dời đề tài:
"Ở nhiệm vụ trước, tôi suy đoán Nguyệt Nguyệt cùng Trương Dịch sau khi chết ở trong nhiệm vụ, trở lại hiện thực cũng sẽ chết. Anh cảm thấy tôi đoán đúng không?"
Phong Đình gật đầu:
"Xác suất rất lớn là đã chết, ngày mai xem tin tức."
Hắn khựng lại một chút, nói:
"Cô tựa hồ đã không cần tôi dẫn dắt qua nhiệm vụ."
Dư Tô nhanh chóng lắc đầu:
"Không không không, đương nhiên còn cần! Đầu óc tôi không đủ, còn phải ôm đùi đại thần ngài!"
Phong Đình cười nhẹ một tiếng, duỗi tay gõ một cái lên đầu nàng:
"Yên tâm, tôi thật sẽ không chết."
Hắn đưa Dư Tô tới cửa nhà, nhìn nàng mở cửa đi vào, đứng ở cửa đợi, xác định bên trong không có động tĩnh kỳ quái gì mới xoay người xuống lầu rời đi.
Đây là thói quen hắn vô thức tập thành sau vụ án của Lý Dao, đưa người nhất định phải đưa đến cửa, còn phải xác định sau khi người tiến vào nhà không gặp chuyện gì, mới có thể yên tâm.
Dư Tô ban đêm làm một giấc mộng, mơ thấy mình biến thành thiếu nữ tuổi bị đám người Vương Như bắt nạt trong nhiệm vụ. Mặc dù trong mộng không có cảm giác đau, những cái đấm đá đó đánh vào trên người nàng vẫn làm nàng hết sức khó chịu.
Tiếp theo, nàng lại biến thành người đứng xem, giống như u linh phiêu lãng ở trong phòng vệ sinh, nhìn Vương Như cùng bạn bè của mình từng chút một tách rời cơ thể thiếu nữ kia.
Hôm sau, nàng lướt tin tức trong chốc lát, mới nhìn đến tin tức có liên quan đến cửa tiệm Tóc Đẹp.
Giống như trong nhiệm vụ, bà chủ của cửa tiệm cắt tóc này cũng lừa đảo một nhóm thiếu nữ vào tiệm, cầm tù, đánh đập, trấn lột di động, chứng minh thư cùng tất cả tiền bạc trên người bọn họ, bức ép bọn họ tiếp khách.
Ngay cả tầng gác mái, cùng trên dưới có tất cả hai lầu, cũng giống với nhiệm vụ.
Bất đồng chính là, trong vụ án không có nhân vật nào giống Vương Như.
Việc làm ăn không thể gặp ánh sáng mặt trời này vẫn luôn tiếp diễn qua nhiều năm. Trong lúc đó còn có mấy kỹ nữ dưới sự trợ giúp của khách nhân lần lượt chạy thoát. Rõ ràng trước sau đã có vài cá nhân đào thoát được, nhưng tin tức không hề đề cập đến vì sao cửa tiệm tóc này vẫn chưa phát sinh chuyện gì, còn có thể tại đô thị phồn hoa tiếp tục buôn bán?
Dư Tô rời khỏi trang tin tức, không ngờ vừa định thoát màn hình, liền thấy được một tin nháy mắt nhảy lên vị trí đầu bảng hot search, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ giao diện:
Trương Dịch tự sát
Trương Dịch tự kết liễu bản thân
Nguyên nhân Trương Dịch tử vong
Dư Tô ngẫu nhiên click mở một cái.
【 Tin dữ động trời! Nam idol đang cực nổi Trương Dịch nhảy lầu tự tử! 】
Theo thông tin từ một người thân cận lộ ra, Trương Dịch vốn nên ở thành phố X quay bộ phim thần tượng 《 Lớn lên soái là ta sai sao? 》, ngày hôm qua lại bỗng nhiên lao ra đoàn phim, lái xe rời khỏi phim trường, mất liên lạc suốt tiếng, sau đó lại từ lầu của khách sạn Y nhảy xuống!
Một tin khác bao gồm thuyết âm mưu nói: Trương Dịch từ sau khi nổi tiếng, vẫn luôn thân thiện hòa nhã, hoạt động không khoe khoang, tính cách cũng rộng rãi lạc quan, thường xuyên cùng nhân viên công tác nói nói cười cười, tuyệt đối không phải loại người sẽ tự kết liễu bản thân mình, đột nhiên nhảy lầu chết như vậy, chỉ sợ là bị đồng nghiệp nào đó vì ghen ghét mà hãm hại...
Bình luận phía dưới phần lớn là fans của Trương Dịch, bọn họ sôi nổi tỏ vẻ đây mới là chân tướng. Trương Dịch tuyệt đối không có khả năng tự sát, nhất định là bị người nào đó mướn sát thủ hại chết, cầu mong phía cảnh sát cẩn thận điều tra, tìm ra hung phạm, báo thù rửa hận cho Trương Dịch.