Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cửa sân thượng sau khi giáo sư Doãn nhảy lầu ngày hôm qua liền bị khóa, Mã Duy Duy là từ cửa sổ lầu ngã xuống.
Trên cửa sổ có dấu giày, thoạt nhìn giống như Mã Duy Duy thật sự tự bò lên cửa sổ, nhưng ở khung cửa sổ lại phát hiện dấu móng tay, giống như trước khi rơi xuống, Mã Duy Duy đã cố gắng nắm lấy cửa sổ, cho nên hẳn không phải chủ động nhảy lầu."
Tuy rằng nhiêu đây còn chưa đủ chứng minh Mã Duy Duy là bị Ngô Băng hãm hại, nhưng hiện tại mục đích của bọn họ không phải phá án, không cần tìm cho được chứng cứ vô cùng xác thực để khép tội Ngô Băng, chỉ cần biết rằng là Ngô Băng làm, như vậy đủ rồi.
Hiện tại, nhóm người bên Phong Đình mới vừa tìm được nữ sinh đã tố giác giáo sư Doãn quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ. Vương Đại Long đang hỏi thông tin từ đối phương.
Dư Tô trả lời: Thân phận của anh còn chưa tra được sao?
Phong Đình: Đã sớm tra được, là con trai giáo sư Ngụy trong trường. Đối với chuyện năm trước, tuy rằng ông ta cũng giữ kín như bưng, không chịu nói tỉ mỉ, nhưng khẳng định trong lòng có quỷ. Vương Đại Long là em trai của một nữ nghiên cứu sinh lúc ấy. Ấn theo báo chí đưa tin, giáo sư Ngụy cùng nữ nghiên cứu sinh này chính là trong người có thể tiếp xúc đến phòng cất giữ chất hóa học năm đó.
Dư Tô nhanh chóng đánh chữ: Đã biết, trước cứ như vậy, tìm xong bên này tôi sẽ mau chóng qua đó.
Nàng không dám trì hoãn lâu trong buồng vệ sinh, lỡ Ngô Băng phát hiện manh mối gì lại lén giấu đi thì không tốt.
Sau khi rời khỏi, Dư Tô một bên tiếp theo tìm kiếm, một bên âm thầm suy nghĩ về tất cả quan hệ thân thích tương ứng với mỗi người chơi.
Ngô Băng là em gái họ của hung phạm, chuyện này không cần nói nhiều.
Mẹ của Chung Liêm là quản lý ký túc xá nữ, lúc ấy không ra làm chứng, khiến hung phạm hạ độc vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Vệ Nghị đã chết là người đi đầu chỉ ra nữ sinh họ Từ là hung thủ.
Mẹ của Điền Tình là phóng viên phụ trách phỏng vấn. Mà thời điểm phóng viên đưa tin, thông thường đều sẽ chơi đùa với câu chữ, cố ý khuếch đại một số tình tiết để giật tít, câu người đọc, làm cho cả trong lẫn ngoài trường càng tin nữ sinh họ Từ là hung thủ, dẫn tới việc nữ sinh họ Từ bị dư luận hoàn toàn áp chế đến mức suy sụp.
Thân phận của Mã Duy Duy là gì, hiện tại đã không thể nào biết được.
Bạch Thiên là con trai hiệu trưởng. Trong trường phát sinh sự kiện đầu độc, thân là hiệu trưởng, lúc ấy nhất định không thể không biết. Người nhà họ Ngô có chỗ dựa trong chính phủ. Những người có quan hệ thân thích với thân phận của các người chơi tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện qua nhân vật chính diện. Như vậy, vị hiệu trưởng này lúc ấy giúp đỡ ai, đã rõ ràng.
Phong Đình cùng Vương Đại Long phân ra là có quan hệ với một giáo sư cùng nghiên cứu sinh tham gia vào dự án nghiên cứu năm trước. Hai người đều có thể tiếp xúc đến chất hóa học kia. Chỉ không biết bọn họ thuộc loại biết chân tướng mà không nói, hay là đồng lõa?
Tóm lại, những người này, tất cả đều là hung phạm gϊếŧ chết nữ sinh họ Từ.
Bọn họ không tự động thủ, chỉ cần bảo trì trầm mặc, hoặc là động mồm mép, liền dễ như trở bàn tay mà gϊếŧ chết một người.
Ở nhiệm vụ trước của Dư Tô có xuất hiện cục diện người chơi bị chia ra đối kháng lẫn nhau. Nhưng nhiệm vụ lần này, trừ bỏ Vệ Nghị, chính thân phận mà hắn sắm vai có vấn đề ra, những người chơi còn lại đều là thân thích của một hung thủ trong đó. Không người nào là sạch sẽ. Ngô Băng cũng không hề dấu diếm mà trực tiếp nói cho mọi người thân phận của mình. Cho nên, trước mắt Dư Tô tương đối nghiêng về khuynh hướng trong nhiệm vụ lần này không có người chơi đối địch.
Mục đích Ngô Băng gϊếŧ Mã Duy Duy hơn phân nửa là để có thêm được một chỉ dẫn, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất là trong hôm nay. Bởi vì nếu lại kéo dài, sẽ phải bắt đầu một lần chơi Bút Tiên mới.
Dư Tô đã tìm xong ngăn tủ một cái bàn khác gần cửa ra vào, bắt đầu dùng sức kéo bàn ra ngoài.
Trong khe hở này cũng có rất nhiều đồ vật, thứ Dư Tô chú ý đầu tiên là một tờ giấy ố vàng xé xuống từ sổ tay.
Nàng vừa chui vào nhặt lên, Ngô Băng đã đi tới:
“Phát hiện gì sao?”
Dư Tô không trả lời, đứng bên trong cúi đầu nhìn. Trên giấy dùng nét chữ thanh mảnh viết rất nhiều dòng. Nhìn câu mở đầu, Dư Tô hơi sửng sốt một chút ——
"Tôi không có làm chuyện đó.
Tôi đúng là ghét Vương Manh, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới hạ độc hại Vương Manh.
Là Ngô Hi.
Ngày đó, tôi về ký túc xá sớm hơn thường lệ, nghe thấy Ngô Hi đang xúi giục Lý Tiếu giúp mình hạ độc, nói liều lượng độc ít như vậy sẽ không làm chết người, chỉ khiến Vương Manh biến thành hói đầu, tứ chi vô lực.
Lý Tiếu hỏi Ngô Hi lý do gì muốn hại Vương Manh,. Ngô Hi nói là hy vọng Vương Manh biến thành xấu xí, bởi vì đàn anh mà Ngô Hi thích lại có tình cảm với Vương Manh. Tôi nghe thấy Lý Tiếu còn xác nhận với Ngô Hi, có phải chỉ cần làm theo, liền thật có thể bảo đảm tốt nghiệp? Ngô Hi phi thường khẳng định trả lời là có, còn nói nếu không phải nhà Ngô Hi có năng lực kia, giáo sư Ngụy sao dám giúp Ngô Hi lấy chất độc ra.
Lý Tiếu do dự một chút, liền đáp ứng hỗ trợ. Tôi có hơi bị dọa, không mở cửa đi vào. Nhưng tôi ghét Vương Manh, cho nên cũng không nói cho Vương Manh. Nếu sớm biết rằng chuyện này sẽ liên lụy đến mình, lúc ấy tôi nhất định sẽ lập tức ngăn lại.
Nói đến cùng, cũng chỉ là hại người hại mình.
Tôi đích thực giúp giáo sư Doãn làm nghiên cứu. Nhưng thứ chất hóa học nguy hiểm như vậy, một sinh viên bình thường sao có thể tùy tiện lấy được? Lúc làm thí nghiệm còn có giáo sư khác cùng đàn chị ở đó, cho dù tôi muốn trộm, cũng căn bản không có cơ hội.
Từ lúc nghe Ngô Hi nói, tôi đã biết người trộm đi chất độc là giáo sư Ngụy cùng làm thí nghiệm lúc đó. Trừ bỏ giáo sư Ngụy, giáo sư Doãn, còn có một vị giáo sư khác cùng đàn chị nghiên cứu sinh. Bọn họ đều biết là tôi không thể lấy, vốn dĩ có thể giúp tôi làm chứng, nhưng bọn họ cái gì cũng không nói. Tôi không biết bọn họ có phải cũng thu được lợi ích gì từ người nhà họ Ngô, hay là hiệu trưởng đã nói gì với bọn họ.
Nhưng tôi tin tưởng, giáo sư Doãn nhất định đã bị người nhà họ Ngô mua chuộc. Ông ta biết rõ không có khả năng là tôi, lại ở trước mặt truyền thông ác ý dẫn dắt, đem tất cả nước bẩn đều hắt vào trên người tôi.
Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi. Ánh mắt họ nhìn tôi tựa như đang nhìn một thứ giòi bọ ghê tởm. Mỗi lần thấy tôi đều đi đường vòng. Tôi tới căn tin ăn cơm, dì bán cơm không để ý đến tôi. Tới cửa hàng tạp hóa mua bánh mì, chủ cửa hàng hung tợn mà nói bánh mì đã bán hết. Tôi đi nhà vệ sinh, có người từ phía trên buồng vệ sinh đổ nước bẩn xối ướt tôi từ đầu đến chân.
Bọn họ mặt trái mặt phải đều mắng chửi tôi, nguyền rủa tôi. Trước nay tôi chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời nguyền rủa ác độc đến cực điểm từ trong miệng một đám sinh viên có ăn học đàng hoàng.
Ngay cả bạn tốt từ nhỏ - Vệ Nghị, sau khi sự việc phát sinh cũng trở thành người đầu tiên phản bội tôi.
Những người đó mắng tôi, nguyền rủa tôi còn chưa đủ. Cha mẹ tôi cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn. Họ treo trước nhà tôi vòng hoa cùng áo liệm. Thậm chí có người còn lấy danh nghĩa của tôi gửi hai con chuột chết, bà tôi tuổi đã cao, lúc ấy sợ tới mức liền hôn mê bất tỉnh.
Không có ai nghe tôi giải thích. Họ nói tất cả những lời tôi nói đều là giảo biện. Sau đó, một nữ phóng viên xinh đẹp tới phỏng vấn. Tôi đã cầu xin nữ phóng viên nhất định phải đem lời nói của tôi hoàn chỉnh đăng lên. Nhưng kết quả thì sao? Một chữ cũng không có. Ngược lại, những tin đồn vô căn cứ cùng lý do thoái thác chiếm cứ toàn bộ trang báo!
Các người đều ước gì tôi chết. Các người căn bản không quan tâm sự thật rốt cuộc là thế nào, chẳng qua chỉ muốn chờ xem một tuồng kịch xuất sắc.
Các người đều có năng lực suy nghĩ độc lập. Những đồn đãi kia rõ ràng là vu khống, không hề có căn cứ cụ thể, thế mà các người lại không chịu dùng chính đầu óc của mình suy nghĩ, vẫn bị những con người tàn nhẫn đó che khuất hai mắt, bảo sao hay vậy. Người khác đơn giản nói mấy câu liền bị tẩy não, sau đó theo bọn họ lòng đầy căm phẫn, cùng nhau mở rộng cái các người gọi là chính nghĩa.
Là tôi tự hại người hại mình, là tôi quá yếu ớt. Tôi thật sự chịu không nổi. Viết xong bức di thư này, tôi sẽ nhảy lầu tự sát. Tôi có thể hình dung được, sau khi tôi rơi xuống, các người chỉ biết cao hứng mà vui cười vây xem, cảm thấy tôi chết thật là thỏa lòng hả dạ.
Nhưng tôi không phải hung thủ, các người mới là hung thủ. Là các người cùng nhau gϊếŧ chết tôi!
Tôi biết, bức di thư này nếu đặt ở chỗ dễ thấy, nhất định sẽ bị những người đã bị nhà họ Ngô mua chuộc hoặc là cảnh sát lén giấu đi, không thể có một ngày được thông báo cho thiên hạ. Còn tôi sẽ vĩnh viễn đeo tội lỗi này trên lưng.
Cho nên, tôi giấu nó ở trong sách của Vương Manh. Thời điểm ba mẹ Vương Manh tới giúp Vương Manh thu dọn đồ đạc, hẳn là sẽ nhìn thấy?
Nếu trên đời thật sự có ma quỷ, tôi hy vọng mình có thể biến thành một oan hồn, tự tay gϊếŧ chết tất cả các người.
Tôi không có hại Vương Manh.
Tôi không phải hung thủ ——
Từ Oánh tuyệt bút."
Đây là……di thư Từ Oánh để lại trước khi chết. Vài chữ trên đó hơi nhòe, tựa hồ là lúc viết bị nước mắt làm ướt.
Không biết bức di thư vốn nên kẹp ở trong sách của Vương Manh vì cớ gì sẽ chạy đến sau khe hở bàn học? Nhưng hiện tại, trọng điểm mà Dư Tô chú ý nhất chỉ có một câu gần cuối kia.
“Nếu trên đời thật sự có ma quỷ, tôi hy vọng mình có thể biến thành một oan hồn, tự tay gϊếŧ chết tất cả các người.”
Đây là nguyện vọng trước khi chết của Từ Oánh. Mà Từ Oánh hiện tại đã thật sự biến thành một oan hồn lấy mạng. Tâm nguyện đạt thành một nửa, dư lại một nửa là muốn tự tay gϊếŧ chết những người đó.
Tự tay gϊếŧ chết?
Dư Tô bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nhét tờ giấy vào trong tay Ngô Băng đang muốn thò đầu qua xem, một tay chống lên mặt bàn, trực tiếp từ bên trong nhảy ra, chạy tới ngoài cửa. Vừa chạy, Dư Tô vừa móc di động ra gọi cho Phong Đình.
Điện thoại thực mau liền chuyển thông. Phong Đình vừa nhận cuộc gọi liền nói:
“Nữ sinh họ Hồ là em gái ruột của nữ sinh họ Từ. Cô ta sửa họ theo họ mẹ, thi vào trường đại học này với mục đích tìm ra chân tướng báo thù cho chị mình.
Tuy rằng vẫn chưa điều tra ra, nhưng giáo sư Doãn lúc đó nhận phỏng vấn có đăng báo, cho nên cô ta biết ông ta cùng cái chết của chị mình không thoát được quan hệ, mới cố ý câu dẫn giáo sư Doãn, còn đem hình cô ta cùng giáo sư Doãn thân mật gửi cho vợ con ông ta.
Vì dư luận thúc đẩy, giáo sư Doãn đã sắp suy sụp. Lúc này, nữ sinh họ Hồ liền làm sáng tỏ thân phận thật của mình, khiến giáo sư Doãn hối hận không thôi. Giọt nước tràn ly, ông ta quyết định chết cho xong việc.
Bất quá, thời điểm giáo sư Doãn nhảy lầu còn cố ý hô một tiếng, nói bản thân là trong sạch. Mục đích hẳn là vì con gái của ông ta hiện đang học ở trường, để tránh cho con mình tiếp tục bị những người khác châm chọc cười nhạo.”
Dư Tô cười khổ:
“Con gái mình chịu chút châm chọc đã đau lòng che chở như vậy, lúc ông ta vu hãm Từ Oánh, sao không nghĩ tới người ta cũng là con gái nhà người khác?”
Phong Đình nhạy bén bắt được trọng điểm:
“Cô biết tên nữ sinh họ Từ, có phải tra được gì rồi không?”
Dư Tô lập tức đáp:
“Tìm được di thư, trong đó có ghi nguyện vọng trước khi chết của Từ Oánh. Nữ sinh này muốn biến thành oan hồn, tự tay gϊếŧ tất cả những người đã hại chết mình!”
Phong Đình trầm giọng nói:
“Cho nên……chuyện chúng ta hiện tại phải làm, chính là gọi những người đó vào trường học, ở nửa đêm tiến hành chơi Bút Tiên, triệu hồi ra Từ Oánh, để Từ Oánh được như ý nguyện?”
Dư Tô: “Tôi cảm thấy, nhiệm vụ phân phối cho chúng ta thân phận như vậy chính là để chúng ta gọi người có quan hệ với mình tới. Tôi kêu người mẹ làm phóng viên kia. Anh kêu lão sư Ngụy. Vương Đại Long kêu chị gái nghiên cứu sinh. Bạch Thiên thì kêu hiệu trưởng!”