Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí xung quanh phảng phất như đều ngưng đọng. Hô hấp của Dư Tô nhẹ xuống vài phần, trong bóng đêm cùng Lý Vân an tĩnh nhìn nhau hơn giây, sau đó ánh mắt mới chậm rãi hạ xuống, chuyển qua bàn chân của đối phương.
Trên đôi giày kia, cùng với ngạch cửa mà Lý Vân đang đứng, đều không có dính bùn đất.
Tầm mắt Dư Tô lại từ mặt đất dịch tới chân mình, nhìn thấy bùn đất trên giày, trong lòng khẽ rùng mình.
○●○○
Trong chòi gà, hai cái ván giường bị gãy đôi nằm ngang dọc. Bàn ghế cùng ngăn tủ không còn sử dụng chất thành đống. Vài bao bố căng phồng không biết đựng thứ gì chiếm tới một phần ba diện tích gian phòng.
Toàn bộ chòi gà cơ hồ bị mấy thứ này lấp đầy. Tuy rằng từ những chỗ còn trống trải đích xác có thể thấy được phía dưới là bùn đất, nhưng với tình trạng tạp vật chất đầy, việc Lý Vân ở chỗ này đào thi thể theo lời Dư Tô nói trước đó hiển nhiên không có khả năng thực hiện.
Nhìn chòi gà hoàn toàn bất đồng với khi nãy, Dư Tô thật sự không còn lời nào để nói.
“Tình huống này là thế nào?” Trương Tam ở đằng sau nhỏ giọng hỏi một câu.
Đứng hai bên trái phải Dư Tô chính là nam què chân cùng Lý Vân, những người khác đều theo phía sau. Mỗi người đều thấy được tình trạng bên trong chòi gà.
Ngô Nhĩ bởi vì chuyện vừa rồi, đối với Dư Tô có chút địch ý, lúc này khẽ hừ một tiếng:
“Chỗ này so với lời cô nói hoàn toàn khác nhau. Rốt cuộc là sao? Không phải tự mình dọa mình, đến mức xuất hiện bệnh tâm thần đi?”
Dư Tô cảm giác, hiện tại nàng mọc thêm một cái miệng cũng giải thích không rõ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu:
“Tôi không lừa mọi người, mà cũng không cần thiết phải lừa, tin hay không thì tùy.”
Nàng kỳ thật rất muốn trực tiếp quay về phòng ngủ, nhưng lý trí nói cho nàng, không thể mặc kệ một buổi tối trôi qua như vậy.
Dư Tô nhìn khắp mọi người một vòng, cất bước đi vào trong chòi gà.
Cho dù trước đó thật là ảo giác, cũng không đại biểu nơi này không có vấn đề. Dưới sàn đúng là bùn đất, có lẽ bên trong thật sự chôn thi thể thì sao? Nàng từng gặp trường hợp như vậy rồi. Mặc dù là ảo giác, cũng có khả năng là sự thật, cớ gì không tìm xem? Còn về những người khác, nàng đã không nghĩ cùng bọn họ tốn nhiều miệng lưỡi.
Liền tính thời điểm APP tuyên bố nhiệm vụ muốn mọi người đoàn kết nhất trí, thậm chí mỗi người đều xem qua tin nhắn nhiệm vụ của nhau, nhưng trải qua qua vài lần nhiệm vụ, bất kỳ người chơi nào cũng căn bản không có khả năng giống như tay mới hoàn toàn tín nhiệm đồng bạn.
Như vậy, không cần giải thích nhiều, chi bằng coi như đây là một tràng nhiệm vụ solo, tự mình làm tốt là được.
Ngoài cửa, Đường Sam, Ngô Nhĩ cùng Trương Tam xoay người rời đi, nhưng không trực tiếp trở về phòng, mà phân ra các phòng trống khác tìm manh mối.
Dư Tô không để ý bọn họ, nắm lấy một cái ghế dài, đem nó dịch sang bên, tiếp theo lại kéo một bao bố trên mặt đất. Ngặt nỗi nàng chỉ còn một cánh tay, không đủ sức lực, cố gắng lắm mới dọn được một chút đồ.
Lúc này, Lý Vân đi tới, vươn tay kéo một túi bao bố, dùng sức chuyển nó ra một bên.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn Lý Vân, lại thấy Vinh Huy đỡ nam què chân cùng nhau đi tới.
Hai người họ cũng không nói gì, bắt đầu dọn đồ đạc ở gần chỗ mình.
Nam què chân cùng Dư Tô đều không quá làm được những việc đòi hỏi thể lực như thế này, nhưng có hai người tứ chi kiện toàn Lý Vân cùng Vinh Huy, động tác của bọn họ cũng không chậm.
Vài phút sau, dưới mặt đất đã trống ra một khoảng lớn.
Nơi này không có cuốc, cũng không có xẻng. Lý Vân chỉ chỉ phòng bếp chất đống tạp vật phía đối diện, cùng Vinh Huy đi qua bên kia, một lát sau liền mang về hai cái cuốc.
Dư Tô cùng nam què chân vẫn như cũ không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ đào.
Nam què chân dựa lưng vào vách tường dựng từ vài tấm ván gỗ đơn sơ, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe được hỏi Dư Tô:
“Vừa rồi cô nói đều là thật sao?”
Dư Tô quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu:
“Tôi không cần thiết nói dối.”
“Tôi tin cô.” Hắn nhỏ giọng nói:
“Đây chính là thế giới có ma quỷ tồn tại. Chuyện lạ gì cũng có khả năng phát sinh. Mà nếu nói dối, lời nói dối này đối với cô cũng không có ích lợi.”
Dư Tô chưa từng cảm thấy được người ta tin tưởng lại làm tâm tình trở nên tốt như vậy. Nàng mỉm cười gật đầu:
“Có khả năng tôi thật sự gặp ảo giác, nhưng mọi thứ tôi nói đều là tận mắt nhìn thấy. Vô cùng cảm ơn anh đã nguyện ý tin tưởng.”
Nam què chân cười cười, hất cằm về phía Lý Vân cùng Vinh Huy, nhỏ giọng nói:
“Bọn họ cũng tin cô, nếu không sẽ không ở lại hỗ trợ.”
Dư Tô nhìn hai người đang đào đất bên kia:
“Đúng vậy, hy vọng thật có thể tìm được cái gì ở chỗ này.”
○●○○
Một lát sau, động tác của Lý Vân cùng Vinh Huy đồng thời khựng lại.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, buông cái cuốc trong tay, ngồi xổm xuống bắt đầu dùng tay đào.
Dư Tô thấy thế, liền đỡ nam què chân đi qua.
Ánh trăng ảm đạm chỉ có thể chiếu sáng một góc phòng. Trung ương của cái huyệt không sâu lắm kia hoàn toàn đen nhánh một mảnh. Mặc dù đã cường hóa thị lực, Dư Tô vẫn thấy không rõ.
Nhưng cho dù thấy không rõ, nàng vẫn có thể hình dung được, đó là một khối thi thể đã hư thối.
Bộ phận lộ ra dưới huyệt là bụng cùng tay trái thi thể. Quần áo trên người thi thể đã rách mướp, hoàn toàn không che khuất thân thể, mà da thịt phía dưới lớp quần áo đều đã hư thối đến độ không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
“Còn...đào...sao?” Vinh Huy gian nan nói ba chữ, lại nâng tay áo lau nước miếng chảy ra.
Nam què chân nói: “Hiện tại vẫn nhìn không ra cái gì. Tôi cảm thấy đây không chỉ đơn giản là một khối thi thể, nếu không hoàn toàn không thể coi là một manh mối. Trên thi thể có khả năng còn phát hiện điểm gì đó, chi bằng tiếp tục đào?”
Hắn mới vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngô Nhĩ là người thứ nhất đi vào, hỏi:
“Đang bàn chuyện gì vậy? Đào được cái gì sao?”
Đường Sam cùng Trương Tam cũng theo phía sau.
Bọn họ hẳn đã tìm xong tất cả các nơi có thể tìm, cho nên mới đều trở lại chỗ này.
Ngô Nhĩ cũng không cần nghe ai trả lời, hỏi xong liền tự mình tiến lên trước, thấy được tình huống dưới huyệt.
Hắn sửng sốt, ánh mắt lập tức quét về phía Dư Tô:
“Trong này thật là có thi thể?”
Dư Tô gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Tất cả đều tới càng tốt, cùng hỗ trợ đào thi thể lên.”
Cái chân của Trương Tam tuy rằng vẫn còn trên thân thể, nhưng kỳ thật so với không còn càng phiền toái hơn, không chỉ hành động bất tiện, hơn nữa thường xuyên đau nhức. Cho nên hắn không động đậy, chỉ có Đường Sam cùng Ngô Nhĩ nhanh chóng đi tìm xẻng, phụ giúp một tay.
Bọn họ mới đào vài phát, liền nghe thấy trong hai tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt khác ở phòng chính bên kia bỗng nhiên thiếu mất một.
Mọi người dừng lại động tác, đồng thời ngẩn ra. Dư Tô nhỏ giọng hô:
“Mau dọn đồ đạc đắp lên!”
Những người tay chân đầy đủ lập tức hành động, bằng tốc độ nhanh nhất đem đồ đạc có thể tích lớn xung quanh dọn lại đây.
●○●●
Bên ngoài, trong một mảnh an tĩnh, cửa phòng chính phát ra một tiếng “kẽo kẹt”. Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Tiếng bước chân nghe ra hẳn là hướng về phía WC. Dưới tình huống không có ánh đèn, đối phương tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới bên này.
Ngô Nhĩ hạ giọng trấn an:
“Hắn đi vệ sinh xong hẳn liền trở về ngủ. Không sao cả, chúng ta đợi chút lại tiếp tục!"
“Không được.” Trương Tam vội nói:
“Sao có thể khẳng định hắn đi vệ sinh xong sẽ không kiểm tra xem chúng ta còn ở trong phòng không? Lỡ đâu hắn sợ chúng ta nhân đêm hôm chạy trốn thì sao?”
Tuy rằng tỷ lệ một đám tàn tật chạy trốn sau khi cổng bị khóa gần như là %, nhưng đám giám sát nếu cẩn thận, vẫn rất có khả năng sẽ vào ban đêm đi kiểm tra một chút.
Các người chơi không dám đứng đợi, dọn xong hai bao bố cuối cùng che giấu cái huyệt, liền chạy nhanh về phòng.
Vinh Huy cõng Nam què chân. Ngô Nhĩ cõng Trương Tam. Mọi người lấy tốc độ nhanh nhất trở về, một giây cũng không dám trì hoãn nằm xuống vị trí của mình.
Vừa mới nằm xuống, Dư Tô mơ hồ nghe thấy bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, tựa hồ đối phương đang từ WC đi ra.
Người này hẳn là Lý Nhị, bởi vì trước đó nghe được tiếng mở cửa là từ góc bên trái phòng chính truyền đến.
Tiếng bước chân tiến ra ngoài con đường hẹp dẫn vào WC, hơi tạm dừng một chút, lại lần nữa vang lên, dần dần có xu thế tiếp cận bên này.
Sau đó, âm thanh ngừng lại ở phòng đối diện với phòng của các người chơi, cũng chính là phòng của nhóm ăn xin khác ban sáng.
Tiếng mở cửa rất nhỏ ở đêm khuya yên tĩnh liền có vẻ đặc biệt vang dội. Lý Nhị hẳn đang đứng ở cửa phòng đối diện trong chốc lát, sau đó đóng cửa lại, xoay người chuyển sang bên này.
Các người chơi lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Trương Tam còn cố ý làm bộ phát ra tiếng ngáy đều đều.
Cửa phòng bị đẩy ra. Mỗi người đều cảm giác có một đạo tầm mắt từ trên người mình lướt qua.
Cũng may, các người chơi không phải giả bộ bao lâu. Lý Nhị đại khái chỉ đếm nhân số một lần, xác định đủ người liền đóng cửa phòng, chậm rãi trở về.
Các người chơi vẫn như cũ không nhúc nhích, cho đến khi tiếng bước chân biến mất ở phòng chính.
Một trận tiếng quần áo cọ xát sột sột soạt soạt vang lên. Trong bóng đêm, Đường Sam là người đầu tiên mở miệng nói:
“Chờ chút nữa chúng ta lại đi đào tiếp. Tôi có cảm giác chỉ cần đào ra cỗ thi thể kia, là có thể tìm được manh mối giá trị.”
“Nhất định là vậy.” Trương Tam nhỏ giọng thì thầm:
“Dựa theo kinh nghiệm trước kia của tôi, buổi tối thường sẽ có người chết. Chúng ta sớm chút tìm được manh mối, mới giữ được mạng của mình.”
“Mọi người đoán xem, thi thể kia sẽ có manh mối gì?” Nam què chân nói.
Nhất thời không ai trả lời. Dư Tô thầm nghĩ, manh mối lấy từ thi thể phần lớn đều tương tự nhau, ví dụ như thân phận của người chết, phương thức chết gì đó, nhiều nhất là khiến người ta nhìn ra được người đó là bị ai gϊếŧ,……Chẳng lẽ tràng nhiệm vụ này là giúp cỗ thi thể kia báo thù?
Những người khác phỏng chừng cũng không có ý tưởng gì mới, đều không trả lời. Trương Tam nói:
“Chờ đào ra sẽ biết, hiện tại phí đầu óc suy đoán cũng vô dụng. Chờ Lý Nhị ngủ say phát ra tiếng ngáy, chúng ta liền hành động.”
Bọn họ không phải chờ lâu. Vài phút sau, tiếng ngáy rung trời kia lại truyền tới.
Dư Tô đứng lên, cùng những người khác một lần nữa chạy tới chòi gà, dọn ra đồ đạc. Các người chơi tay chân kiện toàn tiếp tục công việc khai quật.
Bởi vì lúc này có nhiều người hơn, tốc độ khai quật liền tăng gấp đôi. Vài phút sau, cái huyệt kia càng lúc càng lớn, lộ ra một cỗ thi thể hoàn chỉnh.
Lý Vân ném cái cuốc trong tay sang một bên, ngồi xổm xuống dùng tay phủi phủi bùn đất bao trùm khuôn mặt thi thể. Làm tới một nửa, động tác của Lý Vân đột nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, hồi lâu không phản ứng.