Đối với những người áo xám này, Tô Bằng cũng có chút tò mò.
Mình chính mắt thấy cái chết của Tiếu Lâm, lúc đầu chính là một trong những người áo xám kia xuất hiện ở trong phòng làm việc của mình, cho mình tin tức để mình truy xét trò chơi này.
Từ nơi này bắt đầu, Tô Bằng mới tiếp xúc đến công ty Thiên Nhất, dần dần cách chân tướng càng ngày càng gần.
Mà đồng thời, Tô Bằng đối với thân phận của mấy người áo xám này cũng bắt đầu suy đoán.
“Những người này, có thể điều đọng được ngần này tiền, hơn nữa xem ra giống như là một tổ chức nghiêm mật, sau lưng của bọn hắn có lẽ còn có ai đó?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Thật ra thì theo tình huống hiện tại nhìn lại, Tô Bằng lại không hẳn muốn bán một cái máy chủ cho những người áo xám này, bởi vì bây giờ thế lực dính líu ở trong chuyện này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, nếu không cẩn thận dễ dàng khiến mình bị vây ở bên trong.
Kể từ khi biết được thân phận của Tôn Thế Giai, Tô Bằng đã bắt đầu có khuynh hướng thoát ra khỏi chuyện này.
Nói thật ra, Tô Bằng không có tự tin có thể đối kháng với bộ máy bạo lực của quốc gia.
Nhưng làm thế nào để đi ra, trước tiên đem bí mật giao cho ai, cũng đều là đáng phải suy tư.
Suy nghĩ của Tô Bằng là cố gắng có càng nhiều lợi thế càng tốt, trên người mình bây giờ có máy chủ, đồng thời có phương thức liên lạc với người áo xám, có lẽ, có thể trước tiên truy xét lai lịch của những người áo xám này, như vậy lúc mình nói cho ông nội cũng chủ động thêm một chút.
Hôm nay hẹn người áo xám ra ngoài, nguyên nhân một phần chính là Tô Bằng đang suy nghĩ, có thể bán đứng bọn họ hay không.
Về phần máy chủ, chỉ coi như là một mồi câu mà thôi.
Nhưng có một điểm, Tô Bằng bây giờ không xác định rõ bọn người áo xám đối với trò chơi đã hiểu rõ tới trình độ nào.
Trừ mình sử dụng máy chủ ra, mấy cái máy chủ khác cũng không có nguyên bộ nhẫn trò chơi, mà từ hiệu quả khi Tô Bằng tiến vào trò chơi xem xét, nếu như không có nhẫn trò chơi kia, hẳn là không có cách nào đăng nhập vào trò chơi.
Từ điểm này nhìn lại, trên tay mình, có thể nói có một cỗ máy chủ đầy đủ.
Có điều điểm này những người áo xám kia biết hay không thì mình vẫn chưa xác định được.
“Nhìn thử xem, tiếp xúc bọn họ một chút, thăm dò xem bọn họ rốt cuộc là gì, hoặc là trực tiếp bán đứng bọn họ cũng chưa chắc là không thể."
Đây là suy nghĩ bây giờ của Tô Bằng.
Sau khi xác định chuyện này, Tô Bằng đi tới trước máy vi tính, gõ vào một dãy số điện thoại di động.
Sau đó, Tô Bằng đem cái máy chủ này bỏ vào trong túi du lịch của mình, lại thu dọn lại những thiết bị khác, mang xuống ô tô dưới lầu.
Dưới lầu, ô tô mà bạn của Tô Bằng chuẩn bị cho hắn là một chiếc xe Pentium có rèm che, giá trị đại khái khoảng mười ba mười bốn vạn, không tính là quá lớn, miễn cưỡng đủ dùng.
Tô Bằng đem những thiết bị để trên ghế đằng sau vị trí lái. Lại đem máy chủ đặt ở trên ghế lái phụ, lái xe ô tô đi đến Hải Thị.
Ở trên đường, Tô Bằng gọi một cú điện thoại cho Lương Hổ, bảo hắn ở nơi nào đó đợi mình.
Sau đó, Tô Bằng lại gọi điện thoại cho thúc thúc Tô Huy của mình.
Buổi tối không có kẹt xe như ban ngày, trải qua nửa giờ lái xe, Tô Bằng đã đi tới chỗ hẹn với Lương Hổ.
Lương Hổ cũng đã chạy tới nơi đó. Nơi này là một chỗ gần khu cư dân, Lương Hổ lái một chiếc xe gắn máy Yamaha, đây là trong kho hàng của xe rác lúc trước Tô Bằng thông qua bằng hữu để lại cho mình.
Buông cửa kính xe xuống, Tô Bằng gọi điện thoại cho Lương Hổ kêu lại đây.
"Lão Hổ, chuyện hôm nay phải làm có chút nguy hiểm, nói không chừng đến an toàn của bản thân cũng phải gặp uy hiếp, ngươi dám đi sao?"
"Cầu phú quý trong nguy hiểm mà, đại ca chuyện ngươi làm tuy rằng ta không biết là chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt ngươi hẳn là rất lợi hại, tiền kiếm được cũng nhiều, cùng lắm thì ta làm xong chuyến này thì không làm nữa."
Lương Hổ ngược lại tỏ vẻ không sao cả nói với Tô Bằng.
“Như vậy là tốt rồi, làm xong chuyện ta cho ngươi vạn... Có điều, nguy hiểm hôm nay phần lớn là bề ngoài, chỉ cần hai người chúng ta không phải ra mặt, nguy hiểm cũng sẽ giảm xuống.
Tô Bằng nói, nói xong xoay người lại lấy ra một balo nhỏ.
Trong balo nhỏ này đựng một cỗ máy chủ.
Đem cái balo nhỏ này giao cho Lương Hổ, Tô Bằng nói:
“Cái này chính là đồ vật cần giao dịch lần này, đợi lát nữa ta cho ngươi một chiếc di động, ngươi cầm di động cùng ta trò chuyện liên lạc, ngoài ra cái này cũng mang theo."
Nói xong Tô Bằng xoay người lại, từ phía sau xe lấy ra một cái gì đó giống như ống kính camera thu nhỏ lại, nói:
“Cái này ngươi để ở đâu đó trên người đều được, để ống kính lộ ở bên ngoài, ta thông qua cái này có thể nhìn xem nơi ngươi đang đi đến, như vậy chúng ta một bên giữ trò chuyện, một bên tiến hành quay chụp giao dịch, còn có cái Laptop này, ngươi cũng mang theo, đến lúc đó giao dịch dùng là được."
Tô Bằng đem những thiết bị này giao cho Lương Hổ, Lương Hổ đem mấy thứ này đều để hết lên trên người, lập tức từ một gã thanh niên biến thành một nhà văn nghệ mê du lịch.
“Được rồi, trên xe ta có bản đồ GPS, có thể thấy được tình huống phụ cận, cái thiết bị chụp ảnh trên người ngươi kia cũng có thể cho biết ngươi đang ở đâu, nghe chỉ thị của ta đến địa điểm giao dịch là được rồi."
“Đã biết đại ca."
Lương Hổ gật gật đầu, hắn cũng bị loại trận thế này làm cho kinh sợ không ít, biết rõ chuyện ngày hôm nay có thể không phải chuyện đùa, gật đầu nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, hôm nay hắn cũng không phải quá lo lắng bọn người áo xám diệt khẩu, mình chỉ cần không bị bọn họ bắt được liền có cơ hội xoay chuyển rất lớn, dựa theo phong cách trước sau như một của những người áo xám này, chắc sẽ không làm cái gì với Lương Hổ đâu.
Những thứ này trang bị cho Lương Hổ xong, Tô Bằng khởi động ô tô chậm rãi chạy về một vị trí đỗ xe bí ẩn trong vùng phụ cận khu dân cư, đồng thời dùng di động, thiết bị giám thị dùng trên tay theo dõi hành động của Lương Hổ, nói cho hắn biết đi đến nơi nào.
Sau đó, Tô Bằng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho người áo xám.
Sau khi điện thoại được nối máy, đối diện vang lên thanh âm của người áo xám đã từng nói chuyện với Tô Bằng:
“Chờ điện thoại của ngươi đã lâu, tiền chúng ta đã chuẩn bị xong, ngươi xác định ngươi đã mang ra máy chủ?"
“Xác định, có điều ngoại hình không quá giống mà thôi... Hi vọng các ngươi thật sự có phương pháp nhất định của mình, chúng ta ban ngày đã ước định gặp nhau ở số khu Tây, bây giờ các ngươi đi đến chỗ giao nhau giữa đường Hồng Ba với đường số đi, các ngươi sẽ nhìn thấy máy chủ ở đó."
Tô Bằng gọi điện thoại, nói với đối phương.
“Hi vọng ngươi không có lấy chuyện này mà nói giỡn, năm phút đồng hồ sau chúng ta sẽ đến nơi đó."
Người áo xám nói, Tô Bằng đáp một tiếng. Sau đó cúp điện thoại.
Bộ thiết bị này của Tô Bằng cũng là thông qua bằng hữu làm cho, công suất không lớn không nhỏ, có thể quan sát được hình ảnh quay chụp của cameras trong phạm vi hai cây số, cameras có mang chức năng hồng ngoại, có điều tốc độ truyền có chút vấn đề, vượt ra ngoài năm trăm mét thì bị chậm một đến ba giây.
Nhưng Tô Bằng cũng chẳng yêu cầu cao đến như vậy. Đại khái có thể thấy được tình hình ở Lương Hổ là được rồi.
Điều khiển Lương Hổ từ xa, Tô Bằng bảo hắn đi tới địa điểm mình và người áo xám hẹn giao dịch, sau đó bảo hắn đem camera hướng về phía đầu phố.
Quả nhiên, không tới ba phút, hai cỗ xe Santana có rèm che không chút nào thu hút cùng với một chiếc xe Red có rèm che đang lái đến nơi này.
Con đường mà Tô Bằng chọn là một phố quỷ nổi danh trong Hải Thị, sau tám giờ tối không biết nguyên nhân gì, cho dù là xe hay là người đi đường đều cực kỳ thưa thớt, lúc này ba chiếc xe có rèm che kia mặc dù không có gì thu hút, nhưng vẫn khiến cho Tô Bằng chú ý tới.
Ngay sau đó, Tô Bằng thấy, từ trên ba chiếc xe có rèm che kia đi xuống bảy người, cũng đều là những người mặc áo gió màu xám.
Tô Bằng cầm lên điện thoại giữ trò chuyện với Lương Hổ, nói:
“Lương Hổ, thấy ba chiếc xe có rèm che kia không? Chúng ta chính là giao dịch với bọn họ, ngươi đi tới, để cho bọn họ nghe điện thoại."
“Đã biết thưa đại ca."
Lương Hổ gật đầu, ở ngã tư đường không có xe, hắn trực tiếp băng qua đường, đi đến những người áo xám này.
Tô Bằng từ trong video thấy những người áo xám kia cực kỳ cảnh giác nhìn Lương Hổ, mà còn Lương Hổ cùng bọn họ nói cái gì đó, sau đó liền đưa điện thoại di động cho tên cầm đầu, cũng chính là người áo xám đã từng cùng mình tiếp xúc qua.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tự mình giao dịch."
Trong điện thoại của Tô Bằng truyền đến thanh âm hơi khàn khàn của người áo xám kia."
“Cẩn thận vô hại."
Tô Bằng cười cười, nói với hắn:
“Ngươi nhìn thấy đấy, đây là người thay mặt ta, mà còn máy chủ các ngươi muốn, ở ngay trong balo mà hắn đang đeo, có điều ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên động thủ sử dụng bạo lực."
Trong máy giám thị ở trên người Lương Hổ, Tô Bằng thấy được người áo xám kia nhìn về phía Lương Hổ, sau đó mới cùng với Tô Bằng trò chuyện tiếp, nói:
“Chúng ta tôn trọng đạo đức giao dịch... Nhưng ngươi đã nói, ngươi lấy được ba chiếc máy chủ, lần này, hắn mang đến mấy cái?"
“Đương nhiên không phải là toàn bộ, giao dịch lần này, chỉ có một chiếc."
Tô Bằng nói với người áo xám này, sau đó nói:
“Giao dịch lớn như vậy, ta cảm giác mình phải cẩn thận một chút, hôm nay chúng ta chỉ giao dịch một chiếc máy chủ, xác định hôm nay thành công thì sẽ bàn về hai chiếc còn lại sau... Ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ đạo đức giao dịch, các ngươi hẳn là có biện pháp xác định máy chủ có phải là thật hay không chứ? Bây giờ đem điện thoại giao cho người thay mặt ta, bảo hắn nghe điện thoại."
Sau khi người áo xám nghe những lời này, lại nhìn thoáng qua Lương Hổ, không biết nghĩ cái gì, suy nghĩ một lát sau, hắn đem điện thoại đưa cho Lương Hổ.
Thấy Lương Hổ trong máy giám thị đã nhận lấy điện thoại, Tô Bằng nói với hắn:
"Lão Hổ, bây giờ đem thứ đồ trong balo ngươi lấy ra, để cho bọn họ xác định một chút máy chủ có phải là thật không, nói cho bọn hắn biết hành động của ngươi."
Lương Hổ nghe xong, trước tiên để điện thoại xuống, nói gì đó với bọn người áo xám, sau đó mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra cái máy chủ màu đen kia.
Bọn người áo xám lập tức vây quanh lại đây, sau khi thấy cái máy chủ này, dường như có mấy người lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc, có điều một người trong số đó, từ trên ghế xe của chiếc xe RED lấy ra một dụng cụ thoạt nhìn xem ra rất cồng kềnh, sau đó bỏ trên cái máy chủ màu đen kia, Tô Bằng thông qua máy giám thị của Lương Hổ thấy được, trên dụng cụ kia không ngừng nhảy lên mấy con số bằng đèn led màu xanh màu đỏ.
Qua hơn một phút đồng hồ, kiểm tra dừng lại, người phụ trách kiểm tra kia nhẹ gật đầu.
“Lương Hổ, nói cho bọn hắn biết hẳn là nên đưa tiền rồi, đem Laptop đặt ở trên xe bọn họ, trên laptop ta đã gõ vào tài khoản ngân hàng liên hiệp Thụy Sĩ của ta, bảo bọn gọ gửi tiền vào tài khoản đó của ta, sau đó đưa điện thoại di động cho gã cầm đầu của bọn hắn.
Tô Bằng nói với Lương Hổ.
Lương Hổ nghe theo căn dặn của Tô Bằng, từ trên người lấy ra Laptop, mở ra trên một chiếc xe có rèm che, sau đó đem điện thoại giao cho người áo xám đã tiếp xúc qua với Tô Bằng.
“Các ngươi hẳn là đã kiểm tra được rồi chứ, bây giờ có thể đưa tiền được chưa, một trăm triệu nhân dân tệ, chuyển qua USD gửi vào trong tài khoản ngân hàng liên hiệp Thụy Sĩ của ta."
Tô Bằng nói với người áo xám kia.
Mà còn người áo xám kia, ở trong máy giám thị cau mày, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nói với Tô Bằng:
“Tô tiên sinh, thứ mà chúng ta muốn chính là cái máy chủ này, bây giờ máy chủ đã trong tay chúng ta, ngươi cảm thấy ta sẽ dựa vào cái gì mà đưa tiền cho ngươi chứ?"
“Ha ha..."
Tô Bằng nghe xong lời trở mặt của người áo xám kia, nhẹ nhàng cười cười, nói:
“Sớm biết rằng các ngươi sẽ không thành thật như thế, nhưng mà ngươi lại cảm thấy ta sẽ trực tiếp đưa cho ngươi máy chủ đầy đủ sao?"