Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

chương 166: một đám giàu san

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tô Bằng đi đến chỗ hẹn, Lão Lang kia đã đợi sẵn ở đó.

“Mới đến? Thời gian có chút gấp gáp... Đây là hộ chiếu và vé máy bay của ngươi, ngươi đều hiểu dùng như thế nào chứ?”

Lão Lang lấy một cái túi nhỏ cho Tô Bằng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, từ trong túi nhỏ lấy vé máy bay và hộ chiếu ra xem thử, phát hiện những thứ này, chính là hàng thật giá thật, không có chút dấu vết làm giả.

Vé máy bay là sân bay Nam Tế đến sân bay Băng Cốc Thái Lan.

“Những thứ này ở trong nước đều có thể làm được, không cần thiết phải làm giả... Chúng ta đi đến Thái Lan trước, sau đó ở Băng Cốc hai ngày, đợi người đến đưa hộ chiếu, lại giả làm du khách Hàn Quốc đến Đức, sau đó lên xe lửa đưa các ngươi đi Italia...”

Lão Lang nói với Tô Bằng, sau đó nói tiếp:

“Lần này, trong đoàn chúng ta tổng cộng có hai mươi sáu người, ngoại trừ hai người dần đầu, mười người đến Italia, ba người còn lại, và ngươi đều là đến Úc, các ngươi phải đợi hơn một tháng ở Italia, mới có thể có người đến đón các ngươi lên máy bay đi châu Úc... Tiền của ngươi đã chuẩn bị xong cả chưa?”

Tô Bằng khẽ gật đầu, đem balo bỏ tiền vượt tiền đưa cho hắn, Lão Lang xem xét tiền trong túi, rút một tờ ra xem thật giả thế nào, sau đó khẽ gật đầu, nói:

“Đi thôi, xe buýt đi sân bay sắp chạy rồi, trên đường các ngươi phải hết sức ít nói chuyện với nhau, có thể bớt được vài chuyện ngoài ý muốn.”

Nói xong, hắn dẫn Tô Bằng, đi về một hướng khác.

Tô Bằng cùng Lão Lang đi đến bên dưới một khách sạn, nhìn thấy phía dưới có một đám người, Lão Lang khẽ gật đầu với một người trong đám dẫn đầu kia, dẫn Tô Bằng đi tới.

Tô Bằng cùng hắn đi đến chỗ đám người kia, quan sát một chút đám người chuẩn bị đồng hành cùng mình kia.

“Ừm? Mười mấy người này, dường như cũng rất có gia thế...”

Vừa rồi đi qua, Tô Bằng liền phát hiện, đám người vượt biên này dường như có gì đó khác thường.

Chỉ thấy, trong đám người hơn hai mươi đợi ở bên dưới khách sạn này, trong đó có mười người, gương mặt cũng không đặc biệt, giống như người qua đường tùy ý liền có thể thấy.

Nhưng có mười ba mười bốn người, lại có vẻ như không bình thường lắm, mỗi người bọn họ vóc dáng phi phàm cho dù cách lớp quần áo, cũng có thể nhìn ra đường nét cơ bắp nổi trội dưới lớp quần áo, hơn nữa rõ ràng quen biết, năm ba người tụ tập thấp giọng nói chuyện, nhìn thấy Tô Bằng tới, những người này đồng loạt liếc mắt nhìn Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn thấy, một người dẫn đầu đám người kia, là một đại hán để râu quai nón, người này xấp xỉ một mét tám sáu, cắt đầu đinh, trên người mặc âu phục, Tô Bằng không nhận ra nhãn hiệu, nhưng nhìn tính chất cảm giác giá cả ít nhất hơn vạn.

Nhìn thoáng qua, Tô Bằng giống như cũng đã đoán được vài phần, không tiếp tục quan sát những người này nữa, những người này cũng không phát hiện Tô Bằng có gì khác thường, bèn tiếp tục nói chuyện của mình.

Nhưng mà, Tô Bằng liếc mắt nhìn, trong lòng lại có chút kinh sợ.

Bởi vì trên người những người này, Tô Bằng nhìn thấy, những người bình thường này đều khoác lên mình trang phục hàng hiệu giá cả đắt đỏ, rẻ nhất cũng không thấp hơn năm ngàn. Hơn nữa, liếc mắt ngắn ngủn vừa rồi, Tô Bằng nhìn thấy, trên người mười mấy người này, có sáu người đeo nhẫn đá quý, bảy người có xích vàng thô to, hai người đeo đồng hồ Patek Philippe hơn một trăm hơn bốn mươi vạn, bốn người đeo đồng hồ vàng Rolex.

“Không phải chứ... Chẳng lẽ đụng phải đám giàu có à?”

Tô Bằng liếc nhìn trận thế này, lập tức hiểu được, khả năng những người này cũng là nhà giàu khoe khoang không lớn, mười phần hết chín phần, có cùng suy nghĩ như mình, mua vật phẩm sa hoa đem theo bên mình, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tô Bằng mặc dù chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng đã thu hút sự chú ý của người dẫn đầu mười mấy người kia, đang đứng trong đám người.

Một nam tử râu quai nón cao hơn tám mươi mét, để đầu đinh, ánh mắt cũng nhìn chỗ cổ tay Tô Bằng, Tô Bằng không đặc biệt che giấu đồng hồ trên cổ tay mình, mặc dù không đắt tiền như đồng hành của nam nhân này, nhưng cũng là Vacheron Constantin hơn sáu mươi vạn, lại thêm xích vàng thấp thoáng trên cổ và nhẫn kim cương trên ngón tay, cũng khiến nam tử này nổi lên suy đoán trong lòng.

Lúc này, tâm tư của hắn và Tô Bằng đều giống nhau....

“Người vượt biên, phần lớn không phải chạy ra nước ngoài tìm việc kiếm tiền sao? Tại sao đối phương nhìn vẻ như, ngược lại giống như ông chủ than trong nước đi du lịch vậy?”

Suy nghĩ như nhau, dấy lên trong lòng Tô Bằng và nam nhân râu quai nón kia.

Tô Bằng đứng một hồi, quay đầu lại lướt nhìn đoàn người đứng sau lưng nam nhân râu quai nón kia, lại lần nữa phát hiện một đặc điểm, chỉ thấy đám người này, rất nhiều người đeo balo hai quai giống của con gái, balo này dù rằng cũng không phải hàng hiệu, nhưng mười mấy người, mặc dù không đeo balo hai quai, cũng đeo balo du lịch, lại có phần khiến người khác chú ý.

Gã râu quai nón kia, cũng nhìn thấy balo du lịch của Tô Bằng, đồng thời chú ý tới ánh mắt của Tô Bằng, ánh mắt hai người giao nhau phút chốc, sau đó hai người cố gắng dời tầm mắt sang nơi khác.

“Đám người này, rốt cuộc lai lịch thế nào?”

Tô Bằng quay đầu đi, giống như nhìn xe khách du lịch đợi trên đường phố, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.

“Tiểu tử này lai lịch ra sao?”

Trong lòng gã râu quai nón kia, cũng suy nghĩ tương tự.

“Lý ca, ngươi xem tiểu tử kia, có phải là người của bên kia không?”

Lúc này, một nam nhân đứng gần bên gã râu quai nón, mang mắt kinh gọng vàng, cũng chú ý tới Tô Bằng, bước lên một bước, thấp giọng nói với gã râu quai nón.

Nam nhân cao lớn được gọi là Lý ca này nhìn bóng lưng Tô Bằng, nói:

“Không phải, người bên kia làm gì sẽ đeo Vacheron Constantin hơn sáu mươi vạn, lại đeo chuyền vàng và nhẫn kim cương đi làm nhiệm vụ? Có thể giống như chúng ta, xảy ra chuyện chạy trốn, thứ ở trên thân đều là vật phòng thân.”

“Ừm, cũng phải.”

Nam nhân đeo mắt kính gọng vàng nghe thế, cảm thấy lời của Lý ca nói rất có lý, khẽ gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn Tô Bằng.

Còn Tô Bằng, đứng ở đằng kia, trực giác cảm thấy phía sau có người nhìn mình, hơi chút khó chịu, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh như thường, nhìn xe khách du lịch trên đường phố.

Đúng lúc này, trên đường phố đằng xa xuất hiện một chiếc xe buýt, lập tức nam nhân dẫn đầu kia liền giơ cờ nhỏ bảo:

“Đến rồi, xe đến rồi, chuẩn bị lên xe!”

...

Bọn người Tô Bằng đi lên chiếc xe du lịch này, hắn không chọn ngồi phía trước, trái lại tìm một vị trí ở sau cùng ngồi xuống.

Nam nhân râu quai nón kia và đồng hành của hắn, cũng lên xe, cũng không đặc biệt lựa chọn chỗ ngồi gì, tùy tiện ngồi xuống, ngược lại khiến Tô Bằng tương đối dễ quan sát.

Đáng tiếc trên đường đi, những người này cũng không có hành động kỳ lạ gì, Tô Bằng cũng chẳng quan sát được gì, chỉ là nghe khẩu ẩm những người này, có lẽ là người Sơn Đông.

Sau một tiếng ngồi xe đã đến phi trường quốc tế Nam Tế, người dẫn đầu phía trước thúc giục mọi người xuống xe, Tô Bằng ở phía cuối đuôi đoàn người vượt biên này, vị trí tương đối dễ quan sát, theo người dẫn đầu đi vào trong phòng chờ.

Cách giờ máy bay cất cánh còn một khoảng thời gina, bọn người Tô Bằng nghỉ ngơi qua loa, liền bắt đầu kiểm tra làm thủ tục.

Tô Bằng đứng ở cuối đuôi trong đoàn du lịch, nhìn những người đằng trước kiểm tra làm thủ tục.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Bằng cảm thấy, gã râu quai nón phía trước kia, khi làm thủ tục, đặc biệt căng thẳng.

“Bọn họ mang cái gì sao?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, bốn năm khẩu súng lục của hắn, đã được xử lý xong xuôi dấu vân tay, lúc đi ra đã ném vào trong thùng tác, trên người mình ngoại trừ bốn cái máy chủ, cũng không có thứ gì đáng giá cần lo lắng.

Còn gã râu quai nón đằng trước, không biết bởi vì sao lại có vẻ bồn chồn và lo lắng, thật sự khiến Tô Bằng tò mò.

Híp mắt lại, Tô Bằng dựa vào thị lực tốt của mình, nhìn đám người phía trước, rốt cuộc mang theo thứ gì.

Nhưng mà, khi Tô Bằng nhìn thấy nhân viên kiểm tra hải quan, cầm lên thứ đồ nọ bên trong túi du lịch của gã quai nón kia, không khỏi ngẩn người...

....

“Đây là cái gì?”

Nhân viên kiểm tra hải quan, nhìn thứ có hình bán nguyệt nằm trong balo của gã râu quai nón kia, liền hỏi gã.

“Gối bảo vệ sức khỏe, thứ này nghe nói rất hiệu quả đối với người có bệnh đau cổ, cho nên ta mua, định mang tặng người khác. Không chỉ có ta, bạn ta mỗi người đều có một cái.”

Nam nhân râu quai nón sắc mặt xem như bình tĩnh, trả lời rành mạch với nhân viên kiểm tra hải quan.

Nữ kiểm sát viên buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vật trong tay, thứ này nói kim loại cũng không phải kim loại, nói gỗ cũng không phải gỗ, thực sự không nhìn ra là chất liệu gì.

Nhưng mà, thứ đồ hình bán nguyệt này, cũng phù hợp cấu tạo cơ thể người, giống như là gối đầu thật, hơn nữa bên trên còn có một lớp đệm da êm ái màu đen.

Hơn nữa, vật này, máy kiểm tra vật phẩm nguy hiểm của hải quan cũng không biểu hiện bên trong thứ này có độc phẩm, vật nguy hiểm như xăng dầu, quét mắt nhìn nam nhân râu quai nón, cảm thấy không phát hiện sơ hở nào, bèn khẽ gật đầu, biểu thị đã kiểm tra xong.

Nam nhân râu quai nón kia nhìn, khẽ gật đầu, trong lòng lại thở phào một hơi...

...

“Tại sao lại là thứ này?”

Nhìn thấy thứ gã râu quai nón bị kiểm tra, Tô Bằng không khỏi sửng sốt chốc lát.

Bởi vì, thứ kia, nhìn chất liệu, là cùng một chất liệu với bốn cái máy chủ mình đang mang trên người!

Khác nhau duy nhất, chính là đạo cụ kia của gã râu quai nón, là hình bán nguyệt, dường như phù hợp kết cấu con người, nhưng Tô Bằng vẫn có thể liếc mắt nhận ra, thứ kia ngoại trừ hình dạng không giống như máy chủ của mình ra, còn lại có lẽ đều như nhau.

“Bọn họ tại sao có thể có máy chủ?”

Đầu óc Tô Bằng nhanh chóng xoay chuyển, bắt đầu không ngừng tự hỏi.

“Bọn họ là khẩu âm Sơn Đông... Bọn họ có máy chủ trò chơi... Quán bar Quang Lam Lương Châu Lý Mục kinh doanh bị quân đội niêm phong... Vượt biên... Dùng hàng đặt bên phòng thân....”

Những manh mối này nhanh chóng hiện lên trong đầu Tô Bằng, Tô Bằng đột nhiên nhìn về phía gã râu quai nón kia, trong lòng rút ra được một kết luận!

“Chẳng lẽ, người này, chính là Lương Châu Lý Mục mà Triệu Thu mời tới sao? Còn đám người này, là những người chơi lọt lưới trong quán bar Quang Lam kia, không có bị người của quân đội bắt đi, cảm thấy tin tức không đúng, giống như ta vượt biên ra nước ngoài?”

Nghĩ đến khả năng này, Tô Bằng càng cảm thấy rằng, rất có khả năng này.

Từ hàng hóa đắt tiền trên người thành viên của đối phương, lại thêm có máy chủ trò chơi, bọn họ rất có khả năng là người trong nước, cũng rất có thể là người của kẻ địch, trong khu vực Nam Tế, lại có được nhiều máy chủ như vậy, còn có tổ chức nhiều người nhu thế, dường như cũng chỉ có Lương Châu Lý Mục kia.

“Thật trùng hợp... Không ngờ đụng mặt tại đây...”

Trong lòng Tô Bằng không khỏi thầm than một tiếng, đây chính là không phải là oan gia không gặp mặt, mình và người có khả năng là Lý Mục này, chẳn biết là bạn hay thù?”

“Hành khách phía sau xin bước tới kiểm tra.”

Vào lúc này, kiểm sát viên hải quan phía trước dùng loa phát thanh yêu cầu những người phía sau, Tô Bằng nhìn nhìn phía trước, người đồng hành cùng nam nhân râu quai nón kia theo thứ tự bước lên kiểm tra.

“Xem ra, nếu như đã có duyên chung đường, vậy xem thử các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào...”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn sải bước đi đến chỗ kiểm tra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio