Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

chương 188: thắng dễ khó thua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bảo kiếm của Giang Biệt Ly đâm vào trận phòng ngự do kiếm pháp bán thức của Tô Bằng tạo thành.

Lập tức, cả hai người đều chấn động.

Bảo kiếm của Giang Biệt Ly cực kỳ sắc bén, đao kiếm tầm thường gặp phải bảo kiếm của hắn, không phải là bị chém gãy thì cũng là sứt mẻ, ở phương diện binh khí, Giang Biệt Ly vẫn là chiếm được ưu thế.

Nhưng bây giờ, người đối diện tự xưng là Tề Dã kia, trường kiếm cầm trong tay giống như loại trường kiếm bình thường không có gì là lạ, lại có thể ngăn lại bảo kiếm của mình một cách hoàn mỹ, bảo kiếm của mình không ngờ lại không thể phá hư kiếm của đối phương, khiến Giang Biệt Ly hết sức kinh ngạc.

Mà càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, sau khi hắn thông suốt bí điển võ học Giang gia, kiếm thế mỗi lần xuất ra đều mang theo tinh thần khó thể đỡ được, kiếm thủ tầm thường gặp phải kiếm thế của hắn liền trực tiếp sẽ phải bị khí Kim Duệ chiếm khí thế, nhưng mà người trước mắt này, thanh trường kiếm nhìn như bình thường kia lại cũng có thể thi triển ra kiếm thế, cấp độ võ công của kiếm thế này tròn vành vạnh làm cho kiếm thế Kim Duệ của mình cũng không thể nào đột phá.

Cảm giác của Tô Bằng lại có chút cổ quái.

Kiếm pháp bán thức của mình, sau khi thăng cấp đến tầng thứ tư, rốt cuộc không giống như là tầng thứ ba lúc trước, thoạt nhìn lại bình thường như vậy, thậm chí chính xác là bình thường.

Kiếm pháp bán thức, lúc qua được tầng thứ ba cũng có một sự biến hóa lớn, kiếm pháp bán thức tầng thứ tư rốt cuộc đã có chút cảm giác kiếm pháp cao cấp, mà còn kéo theo kiếm thế, đã ẩn ẩn trở thành thực chất, nếu bây giờ mà trời mưa, người đứng xem có thể thấy được xung quanh trường kiếm của Tô Bằng sẽ xuất hiện một viên cầu trong suốt, phòng ngự công kích của đối phương.

Tô Bằng cảm giác kiếm thế của đối phương, tựa như một cái dùi, Giang Biệt Ly kia vừa động kiếm, lập tức sẽ kéo theo thanh thế chung quanh, mơ hồ giống như là một cái dùi màu vàng tràn ngập ánh sáng kim sắc, trước hẹp sau rộng, mang theo một cỗ uy thế lợi hại công kích vòng phòng ngự của kiếm pháp bán thức của mình.

Chẳng qua là thức bán thức đã thăng cấp đến tầng thứ tư, đã không còn dễ dàng phá vỡ như vậy, lực lượng phòng ngự cực kỳ vững chắc, sau chiêu đầu tiên Tô Bằng đã có cảm giác.

Mình nếu như tụ lực ra Tất sát, có lẽ cũng chỉ so với tên Giang Biệt Ly này cao hơn một bậc, không đến mức một kích phân được thắng bại.

Nhưng, đối phương muốn thắng mình, cũng chính là mơ tưởng.

Tóm lại, mình đang đứng ở thế không thể nào thua, chỉ là xem xem thắng một chút hay là thắng một cách tuyệt đẹp mà thôi.

Nhất là, Tô Bằng còn chưa sử dụng ra Tất sát kiếm ý phức tạp.

Trong lòng Giang Biệt Ly đã từ từ ngưng trọng, hắn có chuyện quan trọng trong người, cái cần chính là tốc chiến tốc thắng, một kiếm vừa rồi đã xuất ra bảy phần sức mạnh, nhưng mà đối phương thế nhưng lại giống như không thèm quan tâm đã đỡ được, hơn nữa kiếm thế của đối phương cho mình cảm giác vô cùng khó chơi, có lẽ cho dù mình toàn lực ra tay, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được.

Lại thử dò xét thêm vài kiếm, Giang Biệt Ly dần dần mất đi sự khinh thường, bắt đầu xuất ra chín phần thực lực để công kích, một bộ kiếm pháp được sử dụng ra, trình tự kết cấu cực kỳ dứt khoát vô cùng chăm chú.

Tô Bằng đã thành thạo với việc ứng phó sự công kích của Giang Biệt Ly, kiếm pháp bán thức lại có chút vấn đề. Mặc dù là kiếm pháp cao cấp không thể nghi ngờ, nhưng phòng ngự có thừa mà công kích thì không đủ, thế kiếm của đối phương có thể hết sức dễ dàng tiếp được, nhưng nếu muốn thắng một cách xinh đẹp cũng là có phần hơi khó khăn.

Kiếm của Giang Biệt Ly càng công kích càng nhanh, cuối cùng toàn bộ không gian cũng đều lập lòe kiếm quang màu vàng, sau khi dồn hết toàn bộ nội lực vào bảo kiếm kia, kiếm quang phát ra dĩ nhiên là ánh vàng kim, chứ không phải là ánh sáng bạc, cũng có chút kỳ lạ.

Tô Bằng dù bận vẫn ung dung mà ứng phó, loại trình độ kiếm chiêu này, đối với kiếm pháp bán thức tầng thứ tư mà nói, ứng phó vẫn coi như thoải mái.

Đột nhiên, vang lên bên tai Tô Bằng từng tiếng âm thanh, Tất sát của mình không ngờ trong lúc bất tri bất giác đã tụ lực được rồi.

“Được!"

Tô Bằng đột nhiên quát to một tiếng, phất tay một kiếm.

Lập tức, Vô Phong Kiếm trong tay hắn bỗng nhiên giống như là mặt trời mới mọc kim quang bắn ra bốn phía, kiếm quang màu vàng tràn ngập toàn bộ không gian.

Giang Biệt Ly kia thấy dị trạng như vậy, trong lòng thầm kêu không ổn, đồng thời sử dụng tuyệt học mà mình che dấu, nhất thời, mảnh không gian này dường như xuất hiện hai mặt trời nhỏ, kiếm quang không ngừng lóe ra, không ngừng truyền ra thanh âm do giao kích với trường kiếm.

lúc này, chẳng qua là trong nháy mắt, nói thì có vẻ tương đối dài, trên thực tế lúc giao nhau chẳng qua chỉ là vài giây đồng hồ.

Hai đợt kiếm quang tựa như mặt trời đột nhiên đều thu hồi lại, một đạo nhân ảnh bay lui về.

Người bay lui về, chính là Giang Biệt Ly, lúc này, trên vạt áo ở vị trí ngực của hắn đã có bốn cái lỗ do kiếm tạo thành, nhưng mà lại không có máu chảy ra.

Trên mặt Tô Bằng mang theo ý cười, đứng ngay tại chỗ, nhìn Giang Biệt Ly kia, trong lòng lại có phần hơi kinh ngạc.

“Một kiếm vừa rồi kia đã xuất ra Tất sát của kiếm pháp bán thức, đồng thời mình vì muốn bắt giữ hắn, cũng đã sử dụng kiếm ý để công kích... Nhưng mà Tất sát bị sát chiêu mà hắn che dấu chống đỡ được cũng thôi đi, vì sao mình thấy được cái quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt chung quanh thân thể hắn bị lõm xuống một chút, dường như ngăn cản được kiếm ý của mình... Đó là bảo vật gì vậy, thậm chí ngay cả vô ảnh kiếm ý cũng có thể ngăn cản được?"

Mà còn Giang Biệt Ly đứng ở nơi đó cúi đầu nhìn xem thử bốn cái động trước ngực mình kia, trong lòng đang khiếp sợ.

Mình trong giang hồ được công nhận là thiên tài kiếm thuật, mười lăm tuổi liền đã thông hiểu đạo lí hết thảy điển tịch bí truyền của Giang gia, về sau lại càng may mắn được mấy người có võ học uyên thâm trong đại phái giang hồ chỉ giáo giúp mình đi sâu vào nghiên cứu, rốt cuộc sáng tạo ra được Kim Phong kiếm pháp có kiếm thế vô cùng mạnh mẽ sắc bén, trên giang hồ chưa từng có địch thủ.

Ngay cả đệ nhất của giang hồ thập kiếm, cũng chỉ là có thể thắng một chiêu bán thức của mình, so với mình cũng chỉ là sàn sàn như nhau, nếu trong lúc sinh tử cho dù đối phương được xưng là đệ nhất cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng thắng được mình.

Nhưng mà, người đang cùng mình so kiếm này đến tột cùng là ai? Nhìn hắn tuổi tác cùng lắm thì cũng không hơn mình là bao, không ngờ lại có thể vào lúc mình xuất ra mười phần công lực, vẫn có thể làm cho mình rơi vào thế hạ phong.

Chuyện này đối với hắn, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng qua là, hắn hoàn toàn không biết chuyện mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã hoàn toàn bị thua, một chút cũng không biết nhờ chí bảo trên người hắn đã giúp hắn chặn lại công kích bằng kiếm ý của Tô Bằng.

Trong nháy mắt này, Giang Biệt Ly luôn luôn tâm cao khí ngạo chưa gặp được khó khăn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia ghen ghét, muốn không tiếc trả một cái giá lớn để diệt sát cao thủ trẻ tuổi thần bí đang đứng trước mặt mình này.

“Đây chính là thực lực của người đứng hàng thứ hai trong giang hồ thập đại kiếm sao? Cũng không có gì xuất chúng, nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng cũng không tính là nói quá."

Tô Bằng nhìn Giang Biệt Ly, thản nhiên nói.

Hắn đã biết, mình chắc chắn sẽ thắng, vấn đề chỉ ở chỗ nên thắng như thế nào mà thôi, đối phương nhưng lại không biết điểm này, đây cũng là vấn đề về chênh lệch thực lực.

Chỉ là Tô Bằng lúc này, đối với dị bảo có thể phòng ngự kiếm ý trên người Giang Biệt Ly kia càng sinh ra sự tò mò, lúc này, tuyệt đối không thể để cho đối phương nói hai câu liền đã kết thúc được, thấy Giang Biệt Ly này tâm cao khí ngạo, Tô Bằng cố ý nói khích hắn, để hắn xuống đài không được.

Quả nhiên, sắc mặt của Giang Biệt Ly kia thay đổi mấy lần, hắn tuy rằng gia nhập giang hồ tương đối sớm, nhưng đường đi tương đối thuận lợi, rất ít gặp phải tình cảnh khó khăn như lúc này, lấy tuổi tác cùng với tính tình của hắn, tất nhiên là không nhịn được.

Nhưng, Giang Biệt Ly chợt nhớ tới, mình tới nơi này là còn có chuyện trọng yếu khác phải làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc đắn đo, Giang Biệt Ly cảm thấy chuyện mình phải làm vẫn quan trọng hơn một chút.

Mình tiến vào giang hồ đến lúc thành danh, đã có vô số nữ tử giang hồ đối với mình biểu đạt sự ái mộ. Nhưng mà mình chưa từng vừa ý được người nào, mãi đến khi gặp được nàng...

Nữ tử mình thích, cho dù là từ khí chất, dung mạo, hay là võ công, thân thế, bối cảnh gia đình đều so với mình chẳng những không thấp mà lại còn siêu việt hơn... Điều này làm cho hắn luôn luôn cao ngạo, trong lòng thế nhưng lại cũng sinh ra chút ít tự ti.

Hơn nữa nàng kia, trời sinh tính tình thật sự rất đạm nhạt, mấy thủ đoạn đối với các nữ tử tầm thường, đối với nàng hoàn toàn mất đi hiệu lực... Ở trong mắt nàng, có lẽ chỉ có sư môn, cùng với thiên hạ này mới là đáng để vào mắt cũng nên.

Lần này mình tới nơi này, chính là để thách đấu với người yêu của nàng, thật ra thì người yêu của nàng cùng nàng rất tương xứng, võ công cũng vượt xa mình, chẳng qua là hai người đều đang đều. Chính là thời điểm tốt để theo đuổi.

Nếu không nắm chắc cơ hội lần này, sau này rất khó lại cùng cơ hội cùng nàng tương trợ, trong lòng hắn muốn lưu lại ấn tượng.

Nghĩ đến đây, Giang Biệt Ly vốn đang muốn sử dụng công pháp tiềm năng kích phát mà mình đang dấu, đánh chết cao thủ thần bí trước mắt này, lại bị cái suy nghĩ kia làm cho tâm tư dần dần lạnh xuống.

Hắn lạnh lùng nhìn Tô Bằng, nói:

“Ngươi chớ đắc ý, ta xem kiếm pháp của ngươi chẳng qua cũng sàn sàn như ta mà thôi, nếu không phải là ta còn có chuyện phải làm, không muốn sử dụng sát thương làm tổn hao thể lực thì đã đánh chết ngươi ở nơi này rồi."

“Ồ, nói suông thì ta cũng biết nói, nếu ngươi còn có chiêu gì giữ lại, không bằng toàn lực ra tay thử xem một chút, bằng không đừng có khắp nơi giễu võ dương oai, ngươi thua thì cũng đừng có không tâm phục khẩu phục."

Tô Bằng nghe xong, giọng điệu hơi chút trào phúng, nói với Giang Biệt Ly.

Giang Biệt Ly nghe xong, cười lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi có biết chuyến này ta đi là vì ai không? Cũng không sợ ngươi biết, chuyến này của ta là vì giúp Phạm tiên tử của Từ Hàng Tĩnh Trai, truy kích Thánh nữ Lãnh Sương Nguyệt của ma đạo, những chuyện ta phải làm liên quan tới giang hồ thậm chí là vận mệnh của thiên hạ, người chỉ thích tàn nhẫn tranh đấu trong giang hồ như ngươi thì làm sao có thể hiểu được?"

Dứt lời, bảo kiếm của hắn hơi hạ xuống,, nhìn về phía bầu trời đêm, nói:

“Phạm tiên tử cùng với ma nữ Lãnh Sương Nguyệt, vốn đã hẹn ở Tướng Quốc Tự đánh một trận, ta cùng với giang hồ đồng đạo trước đó đã đến xem, võ công của hai người kia đều vào loại tuyệt hảo, nhưng vẫn là Phạm tiên tử cao hơn một chút, không ngờ lại bị ma nữ sử dụng ma công bí thuật ám toán nhưng vẫn đồng thời làm ma nữ kia bị thương nặng, hai người lưỡng bại câu thương... Nhưng mà lúc này lại có hai gã trưởng lão ma đạo cấp cao thủ, không ngờ lại ra tay công kích Phạm tiên tử..."

“May mắn võ công của Phạm tiên tử đã vượt qua khỏi thiên nhân, đánh lui được sự công kích của trưởng lão ma đạo, mọi người ở đây cũng có không thiếu cao thủ tiền bối bên chính đạo, đánh trọng thương hai ma đầu kia, sau đó truy kích một đường... Ta truy xét một đường, cảm giác ma nữ này hẳn là ở cách đây không xa, nàng tuy đã biến mất, nhưng ta phán đoán nàng hẳn là đang ở một chỗ nào đó trong cái thôn hoang quỷ dị này, lại không nghĩ rằng gặp phải ngươi..."

Sau đó đột nhiên ánh mắt nhìn thoáng qua gian phòng sau lưng Tô Bằng, sau đó nhìn về phía Tô Bằng, nói:

“Võ công của ngươi cũng ngang ngửa ta, nhưng lại không phải là bất kỳ một cao thủ thành danh ở trong giang hồ chính đạo nào, lại càng không phải là giang hồ tứ tuyệt kiếm... Ngươi nói, có nên hoài nghi ngươi cũng là yêu nhân trongầm đạo hay không đây?"

“Yêu nhân... Ta xem ngươi còn tưởng là nhân yêu nữa chứ?”(nhân yêu: chỉ những người nam không ra nam nữ không ra nữ)

Tô Bằng nghe xong, cười lạnh một tiếng trả lời.

Có điều, thông qua lời này của Giang Biệt Ly, Tô Bằng cũng có tám phần nắm chắc tuyệt mỹ nữ nhân ở bên trong quan tài đá trong phòng kia, hẳn là Thánh nữ Lãnh Sương Nguyệt của ma đạo trong miệng Giang Biệt Ly.

“Ngươi như vậy ngăn cản ta tiến vào gian phòng kia, nhất định là có cổ quái... Có điều, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi thì có thể ngăn cản ta được sao?"

Giang Biệt Ly nói.

Cũng ngay lúc đó, thân thể hắn đột nhiên di chuyển, nắm lấy bảo kiếm, thân thể xoay tròn giống như lốc xoáy, vọt tới cửa sổ của căn nhà thôn trưởng sau lưng Tô Bằng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio