Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

chương 196: tìm kiếm tề dã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Bằng cưỡi ngựa Hoàng Phiêu, đi suốt một đêm, rốt cuộc sau khi trời sáng, lúc gần mười một giờ trong trò chơi, tìm đến một trấn nhỏ.

Trấn này, so với cái thôn mình gặp trước đây sầm uất hơn rất nhiều.

Tô Bằng từ hướng giáp ranh của Tô Cống đến, con đường này bởi vì phần lớn là rừng núi, dân cư thưa thớt, nhưng hiện tại đến nơi này, đã gần kề với địa phận trung tâm Cống Châu, càng đi về phía châu quận, người lại càng đông đúc.

Vào trong trấn nhỏ, Tô Bằng tìm một khách điếm, giao ngựa cho tiểu nhị chăm sóc, còn mình đến đại sảnh lầu một dùng cơm.

Trong phòng ăn lầu một, đã có không ít người, chỉ là người giang hồ không nhiều lắm, phần lớn là một vài khách thương nhân, những người kia thấy khách giang hồ như Tô Bằng bụi đường mệt mỏi, tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi dần.

“Nơi Cống Châu này không phải nói dân phong rất đáng sợ sao? Tại sao nhìn thấy một khách giang hồ bình thường lại phản ứng dữ dội như vậy?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, có điều cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, bèn quẳng suy nghĩ này ra khỏi đầu, quát lớn một tiếng, bảo tiểu nhị dọn lên một vài món ăn.

Không bao lâu, tiểu nhị bưng lên một bàn thức ăn, Tô Bằng liếc nhìn, là canh thịt dê, bánh bao kẹp thịt, Tô Bằng cũng có chút đói bụng, mồm miệng ngấu nghiến nuốt thức ăn, xem chừng vẫn còn chưa đủ, lại bảo tiểu nhị dọn lên thêm một bát mì rưới dầu cay.

Nhấm nháp toàn bộ mọi thứ xong, Tô Bằng mới cảm giác cả người thoải mái, đi đường suốt đêm, hơi ẩm ẩm thấp trong người đều thoát hết ra ngoài.

“Trong trò chơi này, cũng không thể không ăn cơm, bằng không cho dù không bị thương, cũng sẽ trực tiếp bị đói chết...”

Sau khi ăn xong, Tô Bằng than một tiếng, từ khi chơi trò chơi này, bản thân mỗi ngày tương đương ăn sáu bữa...

Cảm giác ăn cũng khá nhiều rồi, Tô Bằng đặt một phòng, sau đó đi vào trong phòng.

Sau đó, chuyện Tô Bằng làm đầu tiên, là không ngừng dùng thủ pháp mát xa, mát xa cơ mặt mình trong gương.

Từ lúc giết chết Lô Khiếu Thiên đến bây giờ, Tô Bằng vẫn luôn duy trì khuôn mặt sau khi dịch dung. Kể ra cũng gần một tháng rồi, chỉ là trong đó có gần hai mươi ngày là trong trạng thái logout, trạng thái logout sẽ không sinh ra trị số đói, cơ thịt trên mặt cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng thời gian lâu hơn nữa, sẽ rất khó khôi phục lại.

Nơi này cách Giang Ninh còn một khoảng cách, có lẽ Mạc Thiên Kình quận Giang Ninh và người trong công ty, chắc hẳn sẽ không đuổi theo đến nơi này, thậm chí, bọn họ căn bản không hề hoài nghi là mình giết Lô Khiếu Thiên. Tô Bằng cũng có phần yên tâm, cũng không cần hết sức thay đổi gương mặt.

Dùng thủ pháp mát xa độc môn hơn mười phút, gương mặt của Tô Bằng, lại khôi phục hình dạng ban đầu của mình.

“Cũng không tệ lắm... Không có di chứng đặc biệt nghiêm trọng gì, chỉ là cơ thịt có chút cứng nhắc.”

Nhìn vào trong gương, làm mặt quỷ một phen, Tô Bằng lại khôi phục trạng thái bình thường nhìn mình.

Bây giờ thời gian thế giới thực tại, đại khái là hơn hai giờ chiều, cách thời gian Tô Bằng muốn kiểm tra Âm Thần Xuất Khiếu còn một khoảng. Tô Bằng tạm thời cũng không cần nghỉ ngơi, sau khi khôi phục tướng mạo vốn có của mình, Tô Bằng đổi một bộ quần áo, lại đổi trường kiếm trong tay thành một trong hai thanh bảo kiếm có được ở chỗ Cổ Kiếm sơn trang, dự định vào trong trấn dạo chơi một hồi.

Từ trên lầu đi xuống, tiểu nhị phía dưới nhìn Tô Bằng ngẩn người, nhưng cũng chỉ ngẩn người giây lát, nháy mắt đã bị người khách khác gọi lại.

Tô Bằng vừa muốn ra ngoài, đột nhiên, bên ngoài tiến vào hia nam nhân mặc quần áo da dê mỏng, bên hông hai người này đều dắt đoản đao, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng ngang ngược, vừa vào trong, đã trực tiếp xồng xộc đi về phía chưởng quầy, nói:

“Chưởng quầy, ngươi ở trong tiệm này, có thấy một người tự xưng là Giang Ninh Tề Dã tới không?”

Tô Bằng vừa nghe, lông mày không khỏi nhướng lên, Giang Ninh Tề Dã, là tên giả mình dùng mà, trong trò chơi này, hôm qua vừa mới báo ra, những người này làm sao biết được?

Trong nháy mắt, trong lòng Tô Bằng liền hiện lên Giang Biệt Ly, Lãnh Sương Nguyệt, còn có Phạm Thanh Âm Từ Hàng Tĩnh Trai chỉ mới gặp thoáng chốc.

“Tề Dã? Không có... Khách thương quận Giang Ninh ngược lại có một người, nhưng không có người tên là Tề Dã.”

Chưởng quầy nghe thế, lắc đầu, trả lời hai hán tử dắt đao kia.

Lúc Tô Bằng ở trọ, chưởng quầy yêu cầu Tô Bằng đưa giấy thông hành, Tô Bằng sử dụng giấy thông hành của chính mình ở quận Giang Ninh, trên người hắn ngược lại không có của Tề Dã.

“Xác định không có?”

Hai đao khách kia hỏi lại lần nữa, chưởng quầy lắc đầu, sau đó lấy sổ sách ra, bày ra trước mặt hai người, nói:

“Khách của hai ngày nay đều ở bên trên, quả thật không có ai tên là Tề Dã.”

Một tên đao khách lật xem quyển sổ kia, quả nhiên không có.

“Đi thôi, Tề Dã kia, chưa chắc đã đi con đường này, có lẽ hắn đã đi hướng khác cũng không chừng, hoặc là dứt khoát không vào thành.”

Đao khách sau lưng kia nói với đồng bọn.

Đao khách lật xem sổ sách, quả nhiên không tìm được tên Tề Dã, không hài lòng gật đầu.

“Hai vị tráng sĩ dừng bước!”

Tô Bằng nhìn thấy hai người muốn đi, liền mở miệng, gọi hai người lại.

Hai đao khách kia nghe thấy, quay đầu lại nhìn Tô Bằng, Tô Bằng bây giờ đang mặc là một bộ võ phục khá được mua trong tại quận Giang Ninh, nhìn ra hết sức khí khái hiên ngang, lại thêm trong tay cầm bảo kiếm, xem xét cũng không phải là vật bình thường, hơn nữa võ công Tô Bằng dần dần tu luyện, khí chất cao thủ ít nhiều cũng có chút toát ra, hai đao khách kia trông thấy, chợt cảm giác người này bất phàm, ánh mắt càng thêm xem trọng.

Hai người chắp tay với Tô Bằng, một người trong đó nói:

“Vị thiếu hiệp kia, ngươi có chuyện gì gọi hai bọn ta lại?”

“Ừm, là như thế này, ta chính là Tô Bằng quận Giang Ninh, đang chu du thiên hạ, rèn luyện võ công, đi đến quý địa phương... Vừa rồi mới nghe thấy hai vị tôn giá nói, muốn tìm một người tên là Tề Dã, cũng là người quận Giang Ninh... Nhìn dáng vẻ hai vị dường như là người trong giang hồ, Tề Dã mọi người muốn tìm, có lẽ cũng là người trong giang hồ, nhưng tại hạ ở Giang Ninh lâu như vậy, lại chưa từng nghe qua danh hiệu của người này... Không biết hai vị có tiện chăng, có thể kể cho ta nghe chút được không, Tề Dã này rốt cuộc đã gây ra chuyện gì, khiến hai vị vội vã tìm kiếm hắn như thế?”

Tô Bằng đầu tiên là chắp tay đáp lễ, sau đó hỏi hai người.

“Giang Ninh Tô Bằng, chính là thiếu hiệp Tô Bằng ở Cổ Kiếm sơn trang giết chết bại hoại giang hồ Cổ Kiếm đó sao?”

Nghe thấy Tô Bằng giới thiệu danh hiệu mình, hai người kia thân thể đột nhiên chấn động, hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, biết chắc hẳn danh vọng của mình đã truyền đến nơi này.

Suy nghĩ lợi hại trong đó, Tô Bằng cảm thấy đến bây giờ, bên phía quận Giang Ninh cũng chưa hề phát hiện ra chuyện của mình, trong thời gian ngắn chắc hẳn không có nguy cơ đem chuyện Lô Khiếu Thiên bị giết hoài nghi lên trên đầu mình, trước mắt bản thân báo ra danh hiệu giang hồ, rõ ràng sẽ thuận lợi có được một chút tin tức, bèn khẽ gật đầu, nói:

“Chính là Tô mỗ.”

“Hóa ra là Tô thiếu hiệp! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Hai người nghe thế, lập tức khách khí không ít, lần nữa thi lễ với Tô Bằng.

Tô Bằng chắp tay mỉm cười, nói hai tiếng quá khen quá khen, thật ra danh vọng giang hồ tích trữ càng nhiều thì lại càng tốt, hành tẩu trên giang hồ cũng thuận tiện hơn nhiều.

“Đúng rồi, vừa rồi Tô thiếu hiệp hỏi chúng ta chuyện của Giang Ninh Tề Dã...”

“Nếu như Tô thiếu hiệp hỏi chúng ta, chúng ta sẽ hết lòng trả lời.”

Một đao khách nói,

Đao khách khác gật đầu, nói:

“Thực không dám giấu diếm, chúng ta là người của hội Phong Dương thành Lang An, lần này tìm kiếm Tề Dã kia, là phụng mệnh của bang chủ... Bang chủ của chúng ta, thì lại đang giúp một vị nhân vật địa vị rất lớn, tìm kiếm người này!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio