Lời vừa nói ra, lập tức mọi người trong tiểu hoa viên này, ánh mắt nhìn về phía Tô Bằng đều có hơi khác.
Giang hồ là nơi rất thực tế, thanh danh, thế lực, thực lực quyết định ngươi gặp đãi ngộ gì.
Dựa theo chiến tích Tô Bằng lúc trước chém chết Cổ Kiếm, cũng chỉ là một hiệp khách tân tú giang hồ tương đối khá mà thôi, hơn nữa không phải xuất thân danh môn, nếu muốn xếp hàng trong giang hồ, có lẽ có thể tương đương mấy vị cuối Thập Tiểu Kiếm giang hồ, có lẽ còn không bằng, đó là không có thế lực tăng thêm.
Nhưng lúc này lời quản gia áo đen này nói ra, ánh mắt mọi người nhinf hắn lập tức khác biệt.
Bởi vì không giống với xếp hạng mang tính tiềm lực như Thập Tiểu Kiếm giang hồ, xếp hạng của Thập Đại kiếm giang hồ, cơ bản liền đại biểu một cánh cửa đánh giá, một cánh cửa của đẳng cấp trong giang hồ.
Trên giang hồ người võ công không kém Thập Đại Kiếm giang hồ, nói ít không ít, nhưng nói nhiều, thật cũng không tính là nhiều lắm.
Hơn nữa, những người này phần lớn đều lớn tuổi, đã làm người giang hồ mười mấy hai mươi mấy năm, nếu thật xếp hạng võ công của họ, cũng không quá thực tế.
Trên giang hồ này, vẫn chưa có tổ chức như Bách Hiểu Tăng trong tiểu thuyết xuất hiện.
Như vậy, nhân vật nổi danh như Thập Đại Kiếm giang hồ, hoặc là Thập Tiểu Kiếm giang hồ, liền là một thủ đoạn đánh giá.
Người giang hồ nói chuyện phiếm, thường bàn tới võ công người khác, bình luận một phen, phần lớn là lấy nhân vật như Thập Đại Kiếm để so, tỷ như võ công ai đó mặc dù không tệ, nhưng lại là trình độ Thập Tiểu Kiếm, chưa đủ Thập Đại Kiếm, hay hoặc là người này võ công quá mạnh, đại khái tương đương với thứ mấy thứ mấy của Thập Đại Kiếm...
Những danh nhân trong giang hồ này, trong lúc vô hình coi như là một tiêu chuẩn đánh giá võ công, loại bình phán trong giang hồ này cũng coi như đi vào lòng người.
Lúc này, nghe được Tô Bằng đã từng kinh qua Hoắc Tư Hiền phái Hằng Sơn, mà Hoắc Tư Hiền lại đánh bại Tả Thiểu Đường đứng thứ trong Thập Đại Kiếm, mọi người lập tức xem trọng Tô Bằng hơn.
Tô Bằng chỉ thấy, ánh mắt những người này, đầu tiên là nhìn về phía mình, đột nhiên lại đồng loạt quăng về phía trong tiểu hoa viên này. Nam tử cầm kiếm chừng tuổi, bộ dáng có chút tuấn lãng.
"Ha ha ha, Tô thiếu hiệp có lẽ không biết vị này, nhưng ta nhắc tới sẽ biết, vị này, chính là Đường Huyền Chi Đường đại hiệp đứng thứ nhất trong Thập Đại Kiếm giang hồ".
Phong Dương lại cười to, giới thiệu với Tô Bằng.
"Đứng thứ nhất Thập Đại Kiếm giang hồ?"
Tô Bằng nghe xong, trong lòng hơi động, ánh mắt nhìn về phía nam tử tuấn lãng chừng tuổi, người này cũng hơi gật đầu chào hỏi.
" Ngưỡng mộ đã lâu".
Tô Bằng chắp chắp tay nói, đây không phải khách sáo, ban đầu vào lúc đi thuyền về Giang Ninh, Phó Tử Dịch đã từng tán gẫu với mình về nhân vật giang hồ. Trong đó từng nói tới Đường Huyền Chi này.
Đường Huyền Chi, năm nay tuổi mụ hẳn ba mươi hai tuổi, xuất thân con thứ đại tộc Lương Châu, mặc dù không phải dòng chính, nhưng từ nhỏ đã có khả năng đã gặp qua là không quên được, là thần đồng ở quê.
Nhưng mười hai tuổi, trong tộc gặp kịch biến. Bởi vì dòng họ Đường gia giàu có, còn có chút rêu rao, khiến cho đạo phỉ quanh mình ngấp nghé, mười ba nhóm đạo phỉ gần đó hợp lực, cố diệt Đường gia trang có hơn vạn người, mấy vạn mẫu ruộng.
Lúc ấy có trưởng lão phái Hoa Sơn đi tới gần Thương Châu, thấy tình thế này, giết không ít đạo phỉ. Ai ngờ đạo phỉ thế đông, cho dù là trưởng lão kia cũng chỉ có thể bất lực, cuối cùng đành phải cứu người trong Đường gia trang ở trong lửa lớn, lúc này trong Đường gia trang đã bị tàn sát không còn, trưởng lão phái Hoa Sơn này ở trong một phòng chứa củi, phát hiện Đường Huyền Chi được giấy trong đống củi, cứu về, mang về phái Hoa Sơn.
Rồi sau đó, Đường Huyền Chi này bằng vào tài khởi ngút trời, được trưởng lão Hoa Sơn kia thưởng thức, thu làm đệ tử cuối cùng.Sau mười năm học nghệ đại thành, xuống núi, chưa tới một năm, đã xông vào trùm thổ phỉ long đầu trong mười ba nhóm đạo phỉ lục lâm công phá Đường gia trang năm đó, nổi danh trong giang hồ.
Sau đó, người này trừ gian diệt ác, thanh danh trong giang hồ tăng cao, thời gian năm năm, được liệt là thứ trong Thập Đại Kiếm giang hồ.
Chỉ là, sáu năm trước, trong phái Hoa Sơn không biết ngọn nguồn, sinh ra biến cố, sư phụ Đường Huyền Chi mất tích, không biết sống chết, mà Đường Huyền Chi cũng vì ủng hộ nhất mạch sư tôn, bị chưởng môn phái Hoa Sơn bây giờ ghét, tìm sai lầm, bị phái Hoa Sơn xoá tên.
Nhưng thanh danh hắn đã thành, sau khi bị Hoa Sơn xoá tên, chẳng những không tinh thần sa sút, mà liên tục khiêu chiến mấy vị bài danh phía trên Thập Đại Kiếm, rất nhanh thu được danh tiếng đứng đầu Thập Đại Kiếm giang hồ.
Sau đó, Đường Huyền Chi liền túng ý giang hồ, chuyện làm được cũng rất nhiều, nhưng cũng không còn một mực hành hiệp trượng nghĩa.
Nhìn thấy người trước mắt này, trong ý nghĩ Tô Bằng lập tức nhớ lại tư liệu kể trên, cùng người trước mắt này.
Nhìn kỹ người này, mặc dù tuấn lãng, nhưng so với Giang Biệt Ly mình đã từng thấy, thiếu đi một phần ngạo mạn, nhiều hơn một phần tang thương, lại khiến người ta dễ dàng sinh ra thiện cảm.
Đường Huyền Chi nghe xong Tô Bằng nói bốn chữ ngưỡng mộ đã lâu, hơi khẽ cười, nói:
"Gần đây ta cũng từng nghe danh tiếng của Tô thiếu hiệp, lại thêm, ta và Tả Thiểu Đường cũng từng tỷ thí, võ công cũng không tầm thường... Trong bảy chiêu thắng Hoắc Tư Hiền Hằng Sơn, có lẽ hẳn là từng có kỳ ngộ, mà Tô thiếu hiệp lại thắng được Hoắc Tư Hiền, theo đó mà bàn, võ công có lẽ còn hơn nữa".
Nghe xong lời này của Đường Huyền Chi, người chung quanh chậm rãi gật đầu, đại thể là đồng ý với lời của hắn, xác định thực lực võ công của Tô Bằng, nhiều ít đồng ý thực lực Tô Bằng có thể đứng ở chỗ này.
"Tô mỗ ngày đó thắng cũng là có phần may mắn... Hôm nay ở đây, nhiều ít có chút cuồng vọng, chư vị chớ trách."
Tô Bằng khẽ cười, hướng về phía bốn phía chắp chắp tay, có điều mặc dù nói khách khí, nhưng vẻ mặt chỉ thấy vẫn hết sức bình thản, ngược lại không phải khiêm tốn thật.
Chu Nho bên kia, mặc dù bị châm chọc mất sạch mặt mũi, nhưng hắn cũng không phải người hoàn toàn không có lý trí, cân nhắc một chút, mình toàn lực động thủ, cũng chưa chắc có thể giết chết Tô Bằng, liền hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, trong lòng lại âm thầm tính kế, chờ chuyện lần này kết thúc, nhất định phải tìm một cơ hội, tốt nhất có thể giết chết Tô Bằng này.
"Được rồi, Tô thiếu hiệp còn chưa nhận ra chư vị nơi này, ta giới thiệu cho ngươi biết đã".
Lạc Thiên Dương mỉm cười nói, nếu võ công Tô Bằng ở mức trước mấy tên Thập Đại Kiếm giang hồ, Phong Dương sẽ có thêm một cường viện, trong lòng hắn, ngược lại thật sự vui vẻ.
Sau đó, hắn liền giới thiệu mấy người này cho Tô Bằng quen.
Sau một phen giới thiệu, Tô Bằng cũng biết, huynh đệ sanh đôi họ Bao kia, ngoại hiệu là Linh Tê Song Kiếm, hán tử mặt đen tên Lô Thành, trên giang hồ được xưng Hắc Diện Môn Thần, cùng lão phu nhân là mẹ con, lão phu nhân kia tên Tần bà bà, người ta tặng ngoại hiệu Truy Hồn Độc Quải, chu nho họ Phương tên Kinh Minh, ngoại hiệu Huyết Thứ.
Mấy người này, đều là nhân vật nổi danh trong giang hồ, võ công đại khái không dưới hàng năm Thập Đại Kiếm giang hồ. Chỉ là Thanh Minh Lược Tốn, mẹ con Tần bà bà kia còn cả Huyết Thứ Phương Kinh Minh, lại là nhân vật tà đạo trên giang hồ, trên tay dính qua không ít máu tanh.
"Có thể mời đến nhiều nhân vật thành danh trong giang hồ như vậy, xem ra Phong Dương tựa hồ tốn không ít tâm tư".
Tô Bằng nhìn những người này, trong lòng nghĩ.
Những người này, trong giang hồ, đã xem như có thể sử dụng tiền thuê cấp rất cao trong đám người.
Lại xa hơn, chính là cao thủ cấp Tứ tuyệt kiếm giang hồ, đến cấp người ta, đã không tùy tiện ra tay, hơn phân nửa có thế lực của mình, không cần làm chuyện cấp thấp như vậy. Mời những người kia, đừng nói mời được không, cho dù tới, nói không chừng Phong Dương sẽ phải một giá lớn, như vậy được không bù mất.
Lạc Thiên Dương ở trong hậu hoa viên này, nói chuyện với mọi người, nhưng không đặc biệt nhắc tới chuyện tranh mỏ. Giống như là dạo chơi công viên bình thường.
Vào lúc mọi người đều có chút mất bình tĩnh, ngoài viện đột nhiên đi vào một tên thành viên hội Phong Dương, thấp giọng rỉ tai với Lạc Thiên Dương.
Lạc Thiên Dương nghe xong, lập tức hai mắt tỏa sáng, nói:
"Chư vị đợi lâu, chúng ta đi hậu đường nghị sự thôi".
Bọn người Tô Bằng nghe xong, lúc này mới kéo dậy tinh thần, theo Lạc Thiên Dương, đi tới hậu đường.
Sau khi theo Lạc Thiên Dương tới hậu đường, bọn người Tô Bằng mới phát hiện, trong gian phòng đó lại đứng một người, Tô Bằng nhìn, cũng là hòa thượng mập ở trong đại sảnh phía trước vừa nãy.
Nhìn thấy Tô Bằng, trên mặt hòa thượng mập lộ ra vẻ xấu hổ, có điều đảo mắt đã ẩn đi, cười ha hả nói:
"Chào Lạc bang chủ, chào chư vị thí chủ".
"Ồ? Đây không phải đồ bỏ của Đại Không Tự Liễu Không sao?"
Nhìn người này, Huyết Thứ Phương Kinh Minh kia lại kềm nén không được, âm dương quái khí mở miệng châm chọc.
Hòa thượng mập kia nghe xong, sắc mặt không khỏi càng khó xử, trong ánh mắt nhìn Phương Kinh Minh kia không khỏi sinh ra một tia oán độc, ngay sau đó chợt biến mất, cười ha ha, nói:
"Đó ngược lại là chuyện rất lâu rồi, bần tăng đều sắp quên rồi, bần tăng bây giờ cùng Đại Không Tự, ngược lại không có quan hệ gì".
Tô Bằng nghe xong, nhìn về phía hòa thượng mập, hắn ngược lại lần thứ hai thấy môn đồ Đại Không Tự... ừm, lúc trước còn từng thấy một dâm tặc.
Hòa thượng mập này, cũng là người của Đại Không Tự?
"Liễu Không đại sư từng học nghệ ở Đại Không Tự, về sau lại có cơ duyên, học được võ công khác, võ công tự thành nhất mạch, cũng không tầm thường, vừa rồi cũng trong đại sảnh, uống qua trà anh hùng... trợ giúp, cuối cùng chén trà anh hùng này cũng đã không còn, đám người còn lại, đã biếu bạc cho đi".
Nói chuyện, là Tiêu Như Yên mị nhãn như tơ kia, vừa rồi nàng lại trở về tiền đường, hóa ra là tiếp dẫn Liễu Không này.
"Ha ha, danh tiếng của Liễu Không đại sư, ta cũng là nghe qua, chư vị mời ngồi".
Lạc Thiên Dương cười to, nói với mọi người.
Lần này cũng không phải so đấu võ công tính kế, Tô Bằng nhìn thoáng qua, tìm một cái ghế gần mình ngồi lên.
Thấy mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lạc Thiên Dương gật đầu, sau đó nói:
"Chư vị, lần này Phong Dương hội thuê mọi người là vì chuyện gì, chư vị đều rõ, người đâu, chuyển món tiền thù lao lên".
Lúc này có hạ nhân lên tiếng, không bao lâu, tráng hán bên ngoài, khiêng một rương gỗ vào.
Bọn người Tô Bằng nhìn hai tráng hán, đều da thịt vạm vỡ, cước bộ vững chắc, rõ ràng đều là cao thủ tu luyện võ công, lúc này khiêng rương này, nhưng vẫn hơi cố hết sức, không khỏi có chút tò mò.
Rương đặt xuống đất, một tên tráng hán mở rương ra, mọi người lập tức sáng cả mắt.
Chỉ thấy trong rương vàng lóng lánh, không ngờ là rương vàng ngay ngắn, xếp chỉnh tề, phát ra quang huy.
Huyết Thứ Phương Kinh Minh kia, mẹ con Tần bà bà, còn cả hòa thượng mập, lập tức con mắt sáng lên.
"Ở đây là năm ngàn lượng hoàng kim mười phần, hiện kim".
Lạc Thiên Dương rất thoả mãn với biểu hiện của mọi người, sau đó lại phất tay, hai thị nữ đi tới, trên tay bưng hai khay vàng, trên đó bày một tá đồ dày cộm.
"Đây là phiếu đứng đổi vàng của tiền trang Thông Vân, ba mươi tấm kim phiếu hoàng kim ba trăm lượng, mười kim phiếu trăm lượng, liên đới tiền mặt, tổng cộng một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, đều là thù lao của chư vị đang ngồi!"
Lạc Thiên Dương lúc này, hào khí can vân lớn tiếng nói!