Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

chương 205: mỗi người đều có lòng riêng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần lượn lờ trên đầu hai người, nhưng mà hai người bên dưới lại hoàn toàn không phát giác được, Tần bà bà kia, đang dạy dỗ Hắc Diện Môn Thần tuỳ cơ ứng biến.

“Ngươi nghe ta nói này, mặc dù là đánh, cũng không thể đánh bừa... Lần huyết đấu này, đều có ba tổ người ngựa, vì để bảo đảm chiến lực mạnh nhất, ba nhóm người ngựa đều do mỗi bên tập hợp, sẽ không dễ dàng tan rã.”

“Lúc mới bắt đầu, tranh đấu tất nhiên sẽ không quá quyết liệt, bởi vì cho dù hai tổ người ngựa động thủ, đều đề phòng bị người ngựa tổ thứ ba thừa nước đục thả câu, cho nên, trừ phi ba tổ người ngựa đều cùng lúc gặp nhau, chắc chắn sẽ không nghiêm túc ra tay, lúc này, ta và ngươi không thể xuất toàn lực được, chỉ cần bỏ ra sáu bảy phần sức lực là được rồi.”

“Nhưng mà đến giai đoạn giữa, ba tổ người ngựa đều sẽ đụng mặt nhau, có thể xảy ra hỗn chiến... Lúc này càng cần phải cẩn thận, hai mẹ con chúng ta, tốt nhất cứ bám theo Đường Huyền Chi, hắn tung ra bao nhiêu sức, chúng ta sẽ bỏ ra bấy nhiêu sức.”

Hắc Diện Môn Thần nghe Tần bà bà nói như vậy, trên mặt lộ ra khó hiểu, nói:

“Chúng ta tại sao phải nhìn hắn làm việc?”

“Hừ... Ngươi không hiểu gì à, lúc tiến vào huyết đấu kịch liệt nhất, chúng ta không thể quá mức nương tay.”

“Cho nên phải xem tên Đường Huyền Chi kia, bởi vì hắn có thể là người võ công cao cường nhất trong đám người chúng ta, nếu như hắn thất bại, chúng ta phỏng chừng cũng không có bao nhiêu hi vọng giành thắng lợi, hắn cũng biết điểm này, nếu đến lúc kịch liệt, hắn dốc sức ra tay, tức là tổ người chúng ta, thực lực không bằng đối phương, chúng ta còn không hết sức ra tay, sẽ dễ dàng bị người tiêu diệt toàn bộ... Nếu hắn không dốc hết toàn lực, tức là đối thủ yếu hơn chúng ta, chúng ta cũng không cần quá mức liều mạng dốc toàn lực.”

Tần bà bà hừ một tiếng, giống như không hài lòng con mình đầu óc chậm tiêu như vậy.

“Thì ra là thế... Có điều, Đường Huyền Chi kia, quả thật mạnh như vậy?”

Hắc Diện Môn Thần đầu tiên là gật đầu, sau đó lại đột nhiên giống như không phục, hỏi Tần bà bà.

“Đường Huyền Chi kia không đơn giản... Ngươi quên chúng ta từng nghe nói qua đó sao? Hắn và không ít người từng tỉ thí, gần như đều mang tính chất nguy hiểm, nhưng cẩn thận suy nghĩ, những người bị Đường Huyền Chi đánh bại, võ công bản thân chênh lệch không ít, tại sao đều cảm thấy thắng hiểm? Theo ta thấy thì, Đường Huyền Chi này lúc luận võ với người khác, khẳng định có chỗ giữ mình... Nhưng hai ngày nữa, vào thời khắc sống chết, ta nghĩ, hắn có lẽ dốc ra bản lĩnh thật sự của mình...”

“Còn có, Tô Bằng, Liễu Không, còn có Phương Kinh Minh kia, ta và ngươi phải xem tình hình thế nào, nếu tổng thể chúng ta thực lực chiếm ưu thế, như vậy sẽ mặc kệ bọn họ. Nếu như thực lực chúng ta không thua kém bao nhiêu với đối phương, vậy có thể vào lúc chúng ta tinh lực dồi dào bắt tay với bọn họ, chỉ là nếu như đến sau cùng, thực lực chúng ta đã chiếm ưu thế, sẽ không cần phải quan tâm bọn họ sống chết thế nào.”

“Ta hiểu rồi.”

Hắc Diện Môn Thần gật đầu, Tần bà bà lại dặn dò hắn hai câu, hai người tiếp tục dùng bữa.

Tô Bằng lượn lờ trên đầu bọn họ, lại nghe thấy đầy đủ cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng nghĩ:

“Lần này người tham gia huyết đấu, trái lại không có tên nào là kẻ ngốc... đều đã tính toán xong xuôi cả rồi.”

Thấy Tần bà bà cùng Hắc Diện Môn Thần không còn nói tiếp nữa, Tô Bằng biết đã hết tin tức đáng nghe, bèn xuyên qua vách tường tiểu lâu, nhẹ nhàng ra ngoài.

Bay ra bên ngoài, Tô Bằng nhìn thấy cách đó không xa, còn có một tiểu lâu, bèn bay vào bên trong.

Thi triển đặc tính Âm Thần, xuyên qua vách tường tiểu lâu, Tô Bằng tiến vào trong phòng.

Chỉ thấy, trong phòng này, hòa thượng béo Liễu Không, đang ngồi ở bên này chiếc bàn, bên kia, lại là Chu Nho Huyết Thứ Phương Kinh Minh.

Liễu Không này dáng người vốn dĩ hết sức phì nhiêu, còn thân thể của Phương Kinh Minh lại nhỏ bé, giống như trẻ nhỏ, thoạt nhìn thân hình Liễu Không giống như có thể chứa nổi ba bốn Phương Kinh Minh. Hai người ngồi ở đối diện, trông chẳng khác già hai cha con bình thường, khiến người cảm thấy nực cười.

Có điều hai người này, trên mặt lại không hề vui vẻ, giống như đang có âm mưu bí mật nào đó, âm thanh nói chuyện cũng không lớn.

Tô Bằng bay xuống, muốn nghe xem hai người này đang nói cái gì.

“Chuyện ta liên minh với ngươi, cứ quyết định như vậy... Ta và ngươi liên thủ, đối phó chuyện bất ngờ có thể xuất hiện trong huyết đấu, phối hợp giúp nhau... Có điều, ngươi đã kết minh với ta, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”

Chu Thù Phương Kinh Minh, ngồi trên ghế, giống như là trẻ nhỏ, nhưng mà biểu tình nói chuyện, lại vô cùng âm hiểm, ánh mắt cũng mang phần hung ác.

“Ta nếu đã kết minh cùng Phương hiền đệ, đương nhiên công thủ đồng minh, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, Phương lão đệ muốn làm cái gì?”

Liễu Không nghe thế, hỏi Phương Kinh Minh.

“Đám người chúng ta, đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, có cơ hội chiến thắng rất lớn trong trận huyết đấu lần này, trong, huyết đấu, chúng ta đương nhiên phải quan tâm lẫn nhau, nhưng chuyện ta muốn ngươi làm, lại là sau huyết đấu.”

Phương Kinh Minh nói, nói xong, ánh mắt hắn lộ ra tia oán hận, nói:

“Trong đời ta ghét nhất là loại người dám sỉ nhục ta, lần này Tô Bằng kia, đã phạm vào đại kị của ta... Ta không giết hắn, khó có thể thỏa nỗi giận trong lòng, lần này huyết đấu, nếu như hắn chết ở trong tay người khác thì thôi, nếu hắn sống đến cuối cùng... Ta muốn mời Liễu Không hòa thượng ngươi, giúp ta một tay giết chết Tô Bằng này!”

“Cái này...”

Liễu Không nghe thế, suy nghĩ một chút, hắn không nhìn thấy xung đột của Phương Kinh Minh và Tô Bằng, không hiểu lắm, chỉ nói:

“Ta và Tô Bằng thăm dò lẫn nhau, võ công khác không nói, nội lực của hắn, quả thật rất lợi hại, e rằng không dễ giết.”

“Không sao, ngươi vừa nói với ta, ngươi tìm Tô Bằng kia kết minh? Cũng được, ngươi có thể lần nữa tìm hắn kết minh, lúc huyết đấu cũng không cần ra tay với hắn, nhưng sau khi kết thúc huyết đấu, ta chỉ mong đại sư ở sau lưng đánh hắn một chưởng, khiến hắn bị nội thương, sau đó tất nhiên ta sẽ đối phó với hắn.”

“Như vậy, xem như có thể giải mối hận trong lòng ta, cũng bớt một người chia tiền, ta nghĩ đám người còn lại, cũng sẽ không quá để ý.”

Trong mắt Phương Kinh Minh bắn ra ánh nhìn thù hận, thân hình hắn tàn tật, hận nhất chính là có người nhắc tới điểm này, Tô Bằng lại không hề nể mặt mũi hắn mà châm chọc hắn, ở trong lòng Phương Kinh Minh, hắn đã kết oán thù với Tô Bằng.

Liễu Không nghe thế, giống như đang đắn đo cân nhắc, nhưng cuối cùng, vẫn chậm rãi gật đầu.

Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần lượn lờ bên trên, sau khi nghe xong, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.

Tô Bằng cũng biết, loại người khác thường giống như là Phương Kinh Minh này, tâm tính vô cùng không bình thường, mình đắc tội với hắn, đối phương chắc chắn sẽ báo thù, nhưng Tô Bằng cũng không sợ, chờ đối phương tiến đến.

Chỉ là không ngờ, người này cũng có toan tính riêng, không ngờ hắn tìm Liễu Không, liên thủ muốn đối phó mình, tàn độc của đối phương, đã khơi dậy sát tâm của Tô Bằng.

“Vốn dĩ chẳng chú ý quá mức hai người các ngươi... Không ngờ muốn ám hại ta. Hừ... cũng được, huyết đấu lần này chấm dứt, cũng chính là ngày chết của các ngươi.”

Trong lòng Tô Bằng, cũng phán định tội chết của hai người này.

Hai người này, lại thảo luận một phen, Tô Bằng nghe ngóng, không có nội dung đặc biệt quan trọng, bèn rời khỏi tiểu lâu này.

Ra khỏi tiểu lâu, Tô Bằng lại đi vào hai tiểu lâu lân cận, xem xét tình hình của huynh đệ Bao thị và Đường Huyền Chi.

Đôi huynh đệ kia, đang ăn cơm, không nói gì cả, Tô Bằng nghe thấy hai người nói chuyện, liền bỏ đi.

Lúc đi vào trong phòng của Đường Huyền Chi, Tô Bằng nhìn người nọ đang lau chùi bảo kiếm, lúc vào trong phòng của hắn, lông mày Đường Huyền Chi dao động một chút, ánh mắt quét nhìn Tô Bằng, giống như phát hiện Tô Bằng.

Chỉ là Tô Bằng lẳng lặng dừng lại một lát, lại phát hiện Đường Huyền Chi này chỉ hơi có cảm ứng với trạng thái Âm Thần của bản thân. Nhưng không nhìn thấy linh thể, liền tiếp theo lau chùi bảo kiếm.

“Linh thức người này cũng không tồi, đáng tiếc không có tu luyện bí pháp pháp môn, chỉ là võ giả tầm thường.”

Tô Bằng cuối cùng rút ra kết luận này, Đường Huyền Chi này ngoại trừ lau chùi bảo kiếm, cũng chẳng làm gì cả, Tô Bằng nhìn một hồi, liền xuyên tường rời khỏi.

“Mấy 'đồng nghiệp' cùng tham gia huyết đấu, nhìn vẻ như đều có toan tính riêng của mình... Nhưng không biết, bên phía hội Phong Dương này, tình hình thế nào.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, nếu đã nghĩ đến đây, Tô Bằng liền điều khiển Âm Thần của mình, vào trong đại sảnh hậu hoa viên.

Tiến vào phòng khách riêng, Tô Bằng mượn nhờ thị lực Âm Thần, phát hiện phía sau đại sảnh, dường như có rất nhiều hảo thủ hội Phong Dương, tầng tầng bảo vệ.

Tô Bằng tò mò, đi vào hậu đường, trong, thị lực Âm Thần, cả hậu đường không hề bí mật, Tô Bằng nhanh chóng liền phát hiện một con đường bí mật đi xuống mặt đất.

Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần, lẻn vào con đường bí mật, xuyên qua mấy trạm kiểm soát, tiến vào một gian thạch thất dưới mặt đất.

Trong thạch thất này, Tô Bằng phát hiện, thùng chứa hoàng kim, kim phiếu, còn có dị bảo mình từng thấy ban sáng, đều đang ở trong thạch thất này.

Trong thạch thất dưới lòng đất, còn có hai người, chính là bang chủ hội Phong Dương Lạc Thiên Dương và nhị đương gia Tiêu Như Yên.

“Bang chủ, của cải hội Phong Dương chúng ta, còn có lợi nhuận hơn phân nửa sáu bảy năm của mấy vị bên trên chúng ta, đều ở nơi này... Chúng ta quả thật phải đưa cho những người được mời tới kia sao?”

Tô Bằng nghe thấy, Tiêu Như Yên dáng vẻ luồn cúi, nói với Lạc Thiên Dương.

“Cho vẫn phải cho, nếu chúng ta không trả hoàng kim, tin tức truyền ra ngoài, chẳng những có tổn hại hội Phong Dương và uy danh liên minh ngũ thành, hơn nữa về sau, khai thác mỏ quặng, chuyện chắc chắn còn có thể nhiều hơn, chưa nói đến thanh danh danh dự truyền đi, sau này còn ai dám bán mạng làm việc cho hội Phong Dương chúng ta?”

Ánh mắt của Lạc Thiên Dương, cũng nhìn vàng thỏi trong cái rương kia, nói với Tiêu Như Yên.

“Nhưng mà... bang chủ, nhưng giá trị của dị bảo, không thấp hơn hai vạn lượng hoàng kim... Như vậy cho những người kia, ta cảm thấy hơi đáng tiếc...”

Tiêu Như Yên cũng liếc mắt lướt nhìn rương hoàng kim kia, cho dù là với định lực của nàng nhìn những hoàng kim chói mắt kia cũng có chút thấp thỏm không nỡ.

“Hừ... Ta mặc dù sẽ không làm trái ước hẹn, hoàng kim nhất định sẽ cho bọn họ... Nhưng mà, bọn họ có mạng có thể còn sống để xài hay không, còn là một chuyện khác.”

Lạc Thiên Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong miệng nói.

“Bang chủ, ý của ngươi là?”

Tiêu Như Yên nghe thế, hai mắt tỏa sáng, tiến lên hai bước, nói với Lạc Thiên Dương.

“Ừm... Chuyện này, ngươi cũng đừng quan tâm, mấy ngày nay, chăm sóc tốt cuộc sống của bọn họ là được rồi.”

Lạc Thiên Dương hơi khẽ gật đầu, nói với Tiêu Như Yên.

Tiêu Như Yên nghe thế, trong lòng thoáng run lên, ở trong lòng vị Lạc bang chủ này, thân thiết của mình vẫn không đủ, vẫn có rất nhiều chuyện, che giấu mình.

Nghĩ tới đây, Tiêu Như Yên không khỏi giẫm một bước, thân thể gần như dán chặt lấy Lạc Thiên Dương, nói:

“Bang chủ hùng tài vĩ lược... ưm... người ta nhìn hoàng kim này, dường như có chút cảm giác rồi...”

Lạc Thiên Dương nghe thế, trên mặt lộ ra nụ cười, tay luồn vào trong quần áo trễ ngực của Tiêu Như Yên, vuốt ve, chỉ khiến Tiêu Như Yên kia không ngừng phát ra thanh âm thở dốc yêu kiều.

“Ha ha ha... Hoàng kim này, chính là thánh vật kích tình tốt nhất, ta sẽ thỏa mãn ngươi ở nơi này.”

Lạc Thiên Dương cười ha ha, trong ánh mắt, lóe lên ánh mắt đều mang tên dã tâm, sau đó lột bỏ quần áo Tiêu Như Yên, để lộ làn da trắng tuyết...

...

Tô Bằng không có hứng thú xem Xuân Cung sống ở trong này, nghe rõ ý tứ của Lạc Thiên Dương, Tô Bằng liền xuyên qua thạch thất, bay ra bên ngoài...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio