Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

chương 274: thiếu nam trương tín triết hệ trị liệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết có phải do một cước Tô Bằng đạp bay xe mô tô nặng mấy trăm cân và người trên xe khiến cho mọi người hoảng sợ, hay là những người này cũng không ngờ rằng có người đột nhiên gây rối, lúc này bầu không khí bỗng nhiên nghiêm trọng, chỉ có âm thanh máy nổ.

Sau hồi lâu, thanh niên da trắng bị đốt nửa bên mặt kia, mới kịp phản ứng, hướng về phía Tô Bằng quát:

“Ngươi là ai?”

“Ta là ai? Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết?”

Tô Bằng giễu cợt cười một tiếng, dùng tiếng Anh nói với thanh niên da trắng bị nướng nửa bên mặt kia, sau đó dùng ngón tay chỉ vào bốn thiếu niên đang bị bao vây, nói:

“Nhóc phóng lửa, nhóc tóc đen, nhóc da trắng, còn cả nhóc xỏ khuyên kia nữa, bốn người này đụng hư xe của ta, ta muốn đưa bọn chúng đi gặp cảnh sát, mặc kệ ngươi lai lịch thế nào, đều lui hết cho ta, để ta mang bọn chúng đến gặp cảnh sát rồi nói.”

“Mẹ nó!”

Nghe Tô Bằng nói như thế, thanh niên da trắng bị nướng mặt lập tức phẫn nộ.

Hắn tên là Áo Đặc, là con trai của lão đại một bang phái ở Canberra, bởi vì tổ chức buôn bán ma túy trong khu vực đại học Canberra, cho nên trong bang phái xem như cũng có địa vị không nhỏ.

Chỉ là hắn cảm thấy lợi nhuận quá thấp, luôn luôn dự định tiếp xúc một vài 'món hàng' tiêu chuẩn cao hơn, kiếm tiền càng nhiều hơn, nhưng lại bị cha mình cùng các tiền bối trong bang phái chèn ép, nói như vậy sẽ hủy hoại bang phái của bọn họ.

Áo Đặc này vô cùng khó chịu điểm này, nếu như không có tài chính và nhân lực của đám người cha mình ủng hộ, hắn cái gì cũng không có, cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.

Chỉ là vào lúc này, vài tên Nhật Bản kỳ quái đến tìm hắn, đưa cho hắn một bức ảnh kỳ lạ giống như hình chiếc gối, nói cho hắn biết, nếu tìm được thứ trong tấm ảnh, sẽ trả một khoản thù lao hậu hĩnh.

Những người Nhật Bản kia, không ngờ lại ra giá năm triệu đô la Úc cho thứ giống như chiếc gối trong hình kia!

Năm triệu đô la Úc, đủ để cho Áo Đặc tự lập môn hộ, hắn mặc dù ngờ danh dự của đám người Nhật Bản kia. Nhưng vẫn đủ động lực, để đi truy tìm những thứ đồ kia.

Không bao lâu sau, thì có thuộc hạ báo cho hắn biết, trong quán rượu nào đó ở Canberra, nhìn thấy một cô gái Châu Á dường như mang theo thứ này.

Hắn lập tức chạy đến, nhưng đụng phải bạn bè của cô gái kia, vốn hắn định bắt lấy cướp đoạt, nhưng lại bị tên oắt Châu Á kia, không biết sử dụng cái gì lại phóng ra lửa, ấn lên trên mặt hắn.

Kết quả, nửa bên mặt hắn bị phỏng, tên oắt Châu Á và bạn bè của hắn, lại không biết trộm được chiếc xe ở đâu, nghĩ muốn chạy trốn, Áo Đặc hết sức tức giận, lúc ấy bèn tụ tập thuộc hạ ở xung quanh, đuổi theo bọn họ.

Bản thân hắn biết, phỏng như vậy, gương mặt đẹp trai bản thân vốn luôn lấy làm kiêu ngạo suýt chút nữa đã bị hủy hoại. Nhưng đối phương dường như không chỉ có một cái gối kỳ lạ mà đám người Nhật Bản kỳ quặc muốn, nếu cướp được, cũng có thể coi như bù đủ lỗ.

Nhưng mà, vào lúc này, đột nhiên nửa đường nhảy ra một tên nhãi, muốn cướp đoạt mục tiêu của mình.

Chuyện này, hắn không thể chịu đựng được.

Nhưng mà, đối phương bộ dạng hùng hổ thế kia, khiến cho Áo Đặc ít nhiều có chút kiêng dè.

Hắn dằn xuống cơn giận của mình, quát cái tên nửa đường chen ngang kia:

“Cái xe rách nát của ngươi đi gọi công ty bảo hiểm bồi thường đi! Đám nhãi ranh này làm ta bị thương, ta muốn bọn chúng bồi thường và giải thích rõ ràng với ta trước đã!”

“Ha ha, ngươi nói sao thì nghe vậy sao? Xe của ông đây so với cái mặt nát của ngươi đáng giá gấp trăm lần, còn không mau để ta dẫn bọn họ đi!”

Tô Bằng cố ý giả vờ dáng vẻ hết sức ngạo mạn, quát nói lại Áo Đặc.

“!”

Áo Đặc thấy thế, không khỏi mắng to, ánh mắt tóe hung quang, vẫy tay ra lệnh cho đám đàn em nói:

“Giải quyết tên không có mắt kia!”

Lập tức, có ba bốn chiếc xe máy, phóng nhanh về phía Tô Bằng.

“Người kia nguy hiểm rồi!”

Nhìn thấy tình cảnh này, thiếu niên trên tay có lửa, được bạn bè của hắn dìu đỡ không khỏi có chút sốt ruột.

“Người kia, dường như cố tình muốn giúp chúng ta!”

Sau lưng hắn, thiếu niên dường như có năng lực trị liệu, được gọi là “Triết”kia, lại rất tỉnh táo, nhìn bên kia nói.

Tô Bằng thấy bốn chiếc mô tô đang phóng nhanh về phía mình, hắn cũng không bận tâm, từ sau lưng rút ra khẩu súng lục Colt.

“Pằng!”

“Pằng!”

“Pằng!”

“Pằng!”

Liên tiếp bốn tiếng súng vang lên, Tô Bằng bắn liền bốn phát súng, bắn vào bánh trước của bốn chiếc xe mô tô.

Tốc độ xông tới của bốn chiếc xe máy cũng không quá chậm, lúc này bị Tô Bằng bắn nổ lốp xe, người ngã xe đổ, bốn chiếc xe mô tô lăn lộn trên mặt đất, xe máy trượt dài rất xa.

Tô Bằng cũng không ngừng lại, tiếp tục nổ súng.

Theo tiếng súng vang lên, ba chiếc trong bốn chiếc bay ra, bị Tô Bằng bắn trúng bình xăng, bốc cháy hừng hực, sau đó nổ tung!

Không khí nổ tung, khiến cho những tên lái mô tô vốn nằm trên mặt đất, lại lăn long lóc lần nữa, dường như bị ảnh hưởng không nhẹ.

“Người này bị điên sao?”

Áo Đặc và bốn thiếu niên kia nhìn thấy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Nơi này dù sao cũng là nước Úc, hợp pháp hóa dùng súng, nhưng mà, thật sự mang vũ khí bên mình, hơn nữa một lời không hợp, trực tiếp rút súng bắn người, cơ bản người thường cả đời cũng sẽ không nhìn thấy lần đầu tiên.

Ngay cả Áo Đặc là thành viên trong bang phái, cũng chỉ dám mang theo súng ở địa bàn của mình, ngoại trừ ra ngoài làm việc, đàm phán và tranh chấp, căn bản sẽ không mang theo súng, bởi vì như vậy sẽ mang tới không ít phiền phức.

Nhưng mà người trước mặt này thì, chẳng những mang theo súng lục nhét đầy đạn, còn trực tiếp nổ súng, rõ ràng là tìm đường chết mà?

Bốn thiếu niên kia, càng trợn mắt há hốc mồm, nơi bọn họ đi đến mặc dù là các nơi trên thế giới, nhưng cũng không phải nơi tổ chức khủng bố võ trang hung hãn, bắn nhau đầy đường, nơi đâu cũng bắt gặp cảnh tượng bốc cháy như thế này, quả thật chẳng khác nào phim Hollywood.

Tô Bằng sau khi nổ súng, từ từ dựng thẳng súng, mang theo sắc mặt kiêu ngạo nhìn Áo Đặc, nói:

“Thế nào? Còn muốn cướp người với ta nữa không? Lần này ta bắn xe, lần sau không biết sẽ bắn vào đâu đấy, đừng nhìn ta thế kia, ta mặc dù từng thử dùng vật nhọn để đâm người, nhưng vẫn chưa từng thử dùng súng bắn người cảm giác nó như thế nào, ta sợ mình bị nghiền, bản thân cũng khống chế không nổi nữa!”

Nói đến đây, Tô Bằng còn vô cùng hợp hoàn cảnh học theo nhân vật phản diện biến thái trong phim ảnh, cười ha ha mấy tiếng.

Áo Đặc nghe thế, cả người phát run, thầm nghĩ đúng là vận rủi trúng đầu, đầu tiên là bị một tên nhãi ranh có công năng đặc biệt hủy dung, lại đụng phải một tên điên chân chính, nhìn mức độ điên khùng của tên này, nói không chừng thực sự có gan cầm súng bắn hai nhát vào người mình.

Người hắn run rẩy một cái, đã nảy sinh ý nghĩ rút lui, nhưng ngoài miệng vẫn còn hung hăng ném ra một câu nói:

“Tiểu tử! Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy! Ngươi chờ đó!”

“Pằng!”

Trả lời hắn, là một viên đạn bắn vào trước chân hắn một mét, Áo Đặc sợ tới mức nhảy dựng, trong lòng hoàn toàn nhịn không được, mắng to một tiếng đồ điên, sau đó lập tức nhảy lên xe ô tô của mình, nổ máy xoay đầu bỏ đi.

Thấy lão đại của mình đã bỏ đi rồi, lũ đàn em lâu la này mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, rồi lại nhìn Tô Bằng cầm súng đứng trong biển lửa giống như người máy trong Terminator II, rốt cuộc có người lắc đầu, nổ máy, kéo đồng bọn bị thương trên mặt đất, như ong vỡ tổ bỏ đi.

Tô Bằng thấy những người này đã đi hết rồi, lúc này mới lúc này mới cảm thấy thoả mãn, hắn đi đến trước mặt bốn thiếu niên kia.

Chỉ là, bốn thiếu niên này, khi thấy Tô Bằng đi tới, đều không hẹn mà cùng lùi về phía sau một bước, Tô Bằng thấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khổ.

Bốn thiếu niên thiếu nữ, chỉ là vô thức bị khí thế của Tô Bằng làm cho sợ hãi, mới lùi về phía sau mà thôi. Có điều bốn người này cũng không phải kẻ ngốc, cũng biết xem như là Tô Bằng đã giúp bọn họ một chuyện lớn.

“Cám ơn ngươi giúp chúng ta...”

Thiếu niên trên tay phát lửa mở miệng nói trước, nói xong, hắn đột nhiên lảo đảo một cái, lửa trên tay cũng vụt tắt, ngã quỵ xuống đất.

Bạn của hắn hoảng hốt kêu lên chạy qua đỡ hắn, Tô Bằng nhìn thấy, không khỏi lắc đầu, đi đến...

...

Một giờ sau, trong biệt thự của Tô Bằng.

“Thật sự là cảm ơn ngươi, giữ lại chúng ta, không giao chúng ta cho cảnh sát.”

Ở biệt thự của Tô Bằng, thiếu nữ xỏ khuyên đính không ít bông tai kim loại, không ngờ lại vô cùng lễ phép, không ngừng cúi đầu nói cảm ơn với Tô Bằng.

Còn Tô Bằng, lúc này đang ngồi trên sô pha bằng da trong biệt thự, rất tự nhiên đón nhận lời cảm ơn của cô gái, nhìn thiếu niên da trắng và thiếu niên hệ trị liệu đang “chữa trị”cho Diệu Bang trên ghế sô pha.

“Nói xem lai lịch của các ngươi, còn có đừng có xem ta như người mù, nhóc kia trên tay phóng lửa, còn nhóc này có thể chữa trị cho hắn, là chuyện gì hả, ngoài ra, giới thiệu bản thân chút đi, ta không thích luôn kêu biệt danh, cho dù đó là ta chăng nữa.”

Tô Bằng nhìn thiếu nữ xỏ khuyên, nói với nàng.

“Xin chào, ta là Phương Huyền Nhã, da trắng là Bỉ Lợi, bị thương chính là Lương Diệu Bang, người chữa trị cho hắn chính là... là A Triết, chúng ta là bạn bè cùng sở thích trên mạng... Lần này là đến Úc gặp mặt... Không phải, là tụ hội, không cẩn thận đắc tội người hắc đạo, may nhờ có ngươi nên mới có thể thoát được, thật sự đã gây phiền phức cho ngươi rồi.”

Thiếu nữ kia mặc dù bề ngoài hơi có vẻ khác thường, nhưng không ngờ lại vô cùng lễ phép khách khí, không ngừng cúi đầu xin lỗi, khiến người khác nghi ngờ nàng có phải đến từ trong quốc đảo nào đó hay không.

“Còn mang thêm lắm phiền phức cho ta nữa...”

Tô Bằng lầm bầm một tiếng, sau đó nói:

“Đừng vòng vo nhiều lời, nói thử xem những năng lực đó của các ngươi, là thế nào hả?”

Vừa rồi sau khi trốn thoát được, những thiếu niên này hơi có vẻ bối rối, giống như không biết làm sao bây giờ, Tô Bằng làm bộ như không nhìn ra, để bọn họ dìu Diệu Bang đã ngất xỉu đến gần đó, nửa ngày mới bắt được hai chiếc taxi.

Chỉ là những thiếu niên thiếu nữ này giống như lai lịch bất chính, vô cùng không muốn thông qua bệnh viện chính quy chữa trị, hơn nữa không muốn gặp cảnh sát, Tô Bằng bèn “đã làm thì làm cho trót”, đưa bọn họ dẫn tới biệt thự của mình.

“Hừ! Huyền Nhã, đừng nói nhiều như vậy.”

Vào lúc này, thiếu niên tên là A Triết, khẩu âm hơi giống Đài Loan kia đột nhiên mở miệng, tay của hắn đã dời khỏi trên người Diệu Bang hôn mê, hắn lau đầy đầu mồ hôi, nói:

“Diệu Bang tạm thời không sao.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thiếu nữ Phương Huyền Nhã kia thở phào nhẹ nhõm, A Triết đứng lên, đi qua, trong ánh mắt mang theo hoài nghi đi đến trước mặt Tô Bằng, cảnh giác nhìn Tô Bằng, nói:

“Ngươi xuất hiện trùng hợp như vậy, còn mang theo súng bên người, càng dám tùy tiện nổ súng, lại ở trong biệt thự thế này, có lẽ hẳn không phải là người thường nhỉ? Người như ngươi, không có lợi cho mình, chẳng lẽ sẽ tốt bụng như vậy cứu giúp chúng ta sao?”

“A Triết!”

Phương Huyền Nhã nghe thế, giống như hết sức căng thẳng nhìn bạn mình, sau đó lo lắng nhìn Tô Bằng, nàng giống như đối với Tô Bằng có một nỗi sợ hãi vô hình, vô cùng lo lắng Tô Bằng sẽ tức giận.

“Ha ha ha!”

Tô Bằng nghe thế, lại cười ha ha, trong lòng lại không hề có cảm giác ngoài ý muốn, những thiếu niên thiếu nữ này tuổi tác vẫn còn trẻ, nhưng nhìn dáng vẻ xem ra thì, ở tuổi này dám mạo hiểm đi khắp thế giới, tất nhiên sẽ không ngốc.

Dần dần, Tô Bằng mới dừng tiếng cười, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, nhìn thiếu niên tên là A Triết này, nói:

“Ngươi đoán không sai, thật ra bối cảnh của ta, ngươi đoán thử cũng ắt biết, ta xem như là người ở trong giới này, thật ra hôm nay không hề có ý định muốn cứu các ngươi, chỉ là chợt thấy bạn của ngươi, cho dù hôn mê, dường như vẫn có thể phóng lửa... Lại dây, nói bí mật của ngươi, ngươi đừng nói với người khác.”

Tô Bằng vẫy tay, bản thân không đợi đối phương chú ý cơ thể là nhướng về phía trước, nói với A Triết:

“Thật ra con người của ta, từ nhỏ đặc biệt yêu thích siêu năng lực, cho dù trưởng thành lăn lộn hắc đạo cũng vậy, cứu các ngươi, ta chỉ là tò mò, siêu năng lực của các ngươi là thế nào vậy, hay là nói, ta có khả năng, đoạt được siêu năng lực của các ngươi không?”

Nghe Tô Bằng nói thế, thiếu niên tên A Triết kia đột nhiên giống như là thở phào nhẹ nhõm, hắn thoáng thả lỏng, nhìn Tô Bằng, nói:

“Ngươi muốn học?”

“Nếu như có thể học, ta muốn học thử xem.”

Tô Bằng sắc mặt chăm chú, mở miệng nói.

“Đừng mơ nữa, tuổi ngươi quá lớn rồi, trời sinh, không học được.”

A Triết lập tức bày ra dáng vẻ mặc kệ, nói với Tô Bằng.

“Vậy ta cũng muốn thử xem.”

Tô Bằng nói, sau đó hỏi A Triết:

“Đúng rồi, bạn bè ngươi cũng đã giới thiệu tên đầy đủ của mình, còn ngươi vẫn chưa nói, tên thật của ngươi là gì?”

A Triết nghe thế, thân thể thoáng khựng lại, lộ ra một vẻ mặt không tình nguyện, hồi lâu sau, mới như không thèm quan tâm nữa, nói:

“Ta... tên là Trương Tín Triết!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio