Nói đến rửa tiền, Tô Bằng ngược lại biết không ít thủ đoạn.
Chẳng hạn như những chuyện mua sản nghiệp, hắn ít nhiều biết một ít.
Chỉ là trong phạm vi quốc tế, thủ đoạn rửa tiền phần lớn căn cứ nguồn gốc tài sản và công dụng sắp sửa sử dụng, phí thủ tục thu vào cũng không giống nhau, nhiều tiền nhất đại khái cần thu phí làm thủ tục trên bảy mươi phần trăm tiền gốc.
Trước đó tổ chức đầu tư di dân cho Tô Bằng đi châu Úc, liên quan đến rửa tiền, chỉ là tỉ lệ thu phí của bọn họ cũng không xem như quá cao, mười ba phần trăm, đại khái vào tay hơn một triệu sáu trăm ngàn, đem số tiền mua sản nghiệp của Tô Bằng xem như rửa qua một lần.
Nhưng tiền trên tay Tô Bằng, có hơn một trăm triệu đô la, lúc này lại tìm đến bọn họ, dường như cũng có chút không có lợi.
Công ty này chưa chắc là ưu đãi số lượng lớn, có đôi khi bởi vì mức tài chính vô cùng to lớn, nói không chừng còn tăng giá.
Nếu như so sánh thì, vài ngân hàng đầu tư được nhắc tới trong email này, mức phí tương đối rẻ hơn rất nhiều.
Những ngân hàng này, chỉ cần tài sản của ngươi đạt đến trình độ nhất định, có thể giao cho bọn họ đầu tư tài chính và bên vận hành buôn bán, trong quá trình này, những người quản lí thần thông quảng đại kia, có thể tương đối nới lỏng tiền bạc cho Tô Bằng tìm được một lý do nguồn gốc hợp lý hợp pháp.
Có điều cũng là một cái giá lớn, chính là tiền của Tô Bằng có thể phải giao cho bọn họ vận hành, nhưng ngân hàng đầu tư hàng đầu quốc tế, hàng năm đại khái đều sẽ bảo đảm người đầu tư thu được lợi nhuận trên mười hai phần trăm, tỉ lệ số tiền lợi nhuận này có lẽ sẽ nâng cao đến mười sáu, mười tám, thậm chí hai mươi hai phần trăm.
Cho dù tiền trên tay mình không có nguồn gốc, chỉ cần con đường nguồn gốc không phải là nhạy cảm như vậy, cũng có thể rửa thành thu nhập có nguồn gốc lai lịch hợp pháp, Tô Bằng Tô Bằng cần thanh toán, chỉ có phí thủ tục dưới năm phần trăm mà thôi.
Như vậy tính ra, nếu muốn tiền của mình phát huy sức mạnh của nó dưới ánh mặt trời, như vậy tìm được một ngân hàng đầu tư rửa sạch nó đi là được, hoàn toàn có thể làm được.
“Thân phận của những người đầu tư này dường như đều không xem như quá thấp, gặp mặt khách hàng ít nhất phải là khách hàng có mấy trăm ngàn đô la Mỹ, có lẽ có thể qua lại một chút.”
Tô Bằng nhìn danh sách những người này, trong lòng thầm suy nghĩ.
Nhớ kỹ phương thức liên lạc của những người quản lí đầu tư này, Tô Bằng lưu email này lại.
Nói tóm gọn, email này hết sức có giá trị.
Sau đó, Tô Bằng đóng máy tính lại, hít một hơi thật sâu, ngân hàng đầu tư còn có những thứ tạm thời khác vẫn không gấp gáp cần thiết như vậy, bây giờ hắn phải làm, là một chuyện khác.
Tô Bằng đầu tiên quay lại căn phòng cất giữ dụng cụ của mình, tìm kiếm một hồi, từ trong một ít dụng cụ, tìm được một thứ giống như đinh mũ.
Mang theo vật nhỏ này, Tô Bằng đi xuống lầu, bên trong ga-ra hắn tìm kiếm một lúc ở trong chiếc xe thuê tư bị hư hỏng kia, tìm thấy một chiếc giày.
Chiếc giày này là của Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti trên lầu, lúc ấy Tô Bằng nhìn thấy bắp chân nàng đang chảy máu, bèn cởi giày Mạn Lôi Ti hãy còn hôn mê xuống, dùng dây giày buộc bắp chân cầm máu lại.
Chỉ là nàng bị thương cũng không phải mạch máu chính, máu chảy một lát thì ngừng lại, có điều một chiếc giày quân dụng cũng đã rơi xuống trong xe thuê.
Tô Bằng cầm giày quân dụng này, loay hoay xem xét.
Hắn không phải là biến thái háo sắc có sở thích quái đản gì. Hắn làm như vậy, là đang tìm trên giày quân dụng, có vị trí thích hợp hay không.
Cuối cùng, hắn tìm thấy một chỗ lồi lõm trong giày quân này và giữa tay trước, sau đó hắn đảo ngược giày, đem thứ đồ giống như đinh mũ màu đen cầm trong tay kia, ghim vào trong đế giày dán keo.
Sau khi xử lý xong, hắn lại cầm giày quân dụng nhìn chính diện, quan sát một hồi, không hề có có bất cứ dấu vết gì.
Gật đầu hài lòng, Tô Bằng đối với hiệu quả đạt được khá là thỏa mãn, hắn cầm giày quân dụng, đi lên lầu.
Ở lầu hai, Tô Bằng đi vào căn phòng giam giữ Hồng Tri Chu, sau đó đi tới. Cầm áo khoác Hồng Tri Chu cởi ra đặt trên giường, ném lên thân thể nàng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti mặc dù không thể cử động, nhưng nói chuyện lại không có vấn đề, nhìn động tác Tô Bằng, nàng có chút hoảng hốt hỏi.
“Đưa ngươi ra ngoài.”
Tô Bằng nói, lúc này hắn đã xử lý áo khoác của nữ nhân này, đổi thành mang giày cho nàng, Tô Bằng nói:
“Ta nói rồi, ta chỉ cần biết tin tức mình muốn, sau đó sẽ thả ngươi đi, bây giờ ta muốn biết cũng đã biết, cho nên, ta chuẩn bị thực hiện lời hứa.”
“Ồ? Không phải là đem ta đưa tới nơi lặng lẽ nào đó, sau đó giết người vứt xác đó chứ?”
Mạn Lôi Ti nghe thế, có hơi không thể tin tưởng nổi nói.
“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, xin lỗi, ngươi cần ngủ một lát.”
Tô Bằng nói, lúc này hắn đã mang giày vào cho nữ nhân này xong, hắn duỗi tay ấn mạnh xuống động mạch cổ của Mạn Lôi Ti.
Một luồng nội lực theo tay Tô Bằng xuyên vào động mạch cổ Mạn Lôi Ti, cái này so với dùng ngón tay ấn xuống càng hiệu quả hơn, nhanh chóng, Mạn Lôi Ti đã ngất đi.
Tô Bằng đứng lên, đem nữ nhân tóc đỏ này vác lên trên bả vai, sau đó mang nàng đi xuống lầu.
Lúc này, đại khái là khoảng chín rưỡi tối rồi, trong khu vực Tô Bằng sống này, có rất ít người sẽ ra ngoài vào buổi tối, người bên ngoài thật sự không nhiều lắm.
Tô Bằng khiêng Mạn Lôi Ti đi xuống lầu, đem nàng nhét vào xe thuê trong ga-ra, sau đó tự mình đeo một đôi găng tay, ngồi vào vị trí lái xe bắt đầu nổ máy, lại sử dụng chìa khóa tự động mở cửa chính, lái xe chạy ra ngoài.
Hắn băng băng chạy trên đường, vào khoảng thời gian này, Canberra cùng Trung Hải khác nhau chính là, lúc này ở Trung Hải lưu lượng xe cộ tuyệt đối không nhỏ, còn Canberra vào lúc này, ngoại trừ vài đoạn đường và khu vực đặc biệt, nhưng nơi khác đều rất ít xe.
Tô Bằng lái xe, cũng không hết sức sốt ruột, cứ như vậy chạy xe, từ biểu hiện bên ngoài, Hồng Tri Chu Mạn Lôi Ti ngồi ở phía sau, thật giống như đang say rượu mà ngủ thiếp đi, sẽ không hết sức gây chú ý, Tô Bằng chở theo nàng, ở Canberra lượn gần nửa vòng.
Cuối cùng, Tô Bằng chọn một địa phương gần kề náo nhiệt, nhưng bản thân lại không có bao nhiêu xe cộ người đi đường để đỗ xe, sau đó bóp nhẹ cổ Mạn Lôi Ti, Mạn Lôi Ti hốt hoảng choàng tỉnh.
“Đến nơi rồi.”
Tô Bằng nói với Mạn Lôi Ti, nữ nhân tóc đỏ lúc này mới xem như tỉnh táo đôi chút, nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, sau đó hỏi:
“Nơi này là nơi nào?”
“Ta cũng không biết, có điều từ giờ trở đi, ngươi tự do rồi.”
Tô Bằng nói, xoa bóp một hồi trên người Mạn Lôi Ti, nhưng không phải đang chiếm tiện nghi của nàng, mà đang giải phong bế huyết mạch trên người nàng.
Mạn Lôi Ti cảm thấy cảm giác tê dại của thân thể mình dần dần được giải trừ, giống như có thể hoạt động.
“Ngươi xuống xe ở đây, phía trước chính là một con đường náo nhiệt, ngươi có thể ở đó bắt taxi, sau đó bảo hắn đưa ngươi đến nơi nào cũng được.”
Tô Bằng nói xong, hắn dùng tay mang găng tay gõ gõ vô lăng, suy nghĩ một lát móc túi tiền từ trong ngực ra, rút ba tờ một trăm đô Úc tiền mặt, nói:
“Số tiền này cho ngươi đi xe, hoặc là tìm một khách sạn nào đó cũng đủ rồi.”
“Không nhìn ra ngươi lại rất hào phóng như thế?”
Mạn Lôi Ti nhìn Tô Bằng nói, có điều cũng chẳng khách khí, trực tiếp nhận lấy ba tờ tiền mặt, khập khiễng mở cửa xe đi ra ngoài.
Đi ra cửa xe, nàng đột nhiên cúi đầu, gõ cửa sổ xe, nói:
“Ngươi xác định muốn thả ta đi? Chỉ đơn giản như vậy? Ngươi không phải dự định sau khi ta đi được một đoạn rồi sẽ cho ta một phát súng từ phía sau đó chứ?”
“Ha ha, ngươi không nên đề cao mình quá, ngươi cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, một lính đánh thuê mà thôi, nhiều nhất xem như mỹ nữ, có chút giá trị kèm theo, vẫn không đáng để ta ra tay giết người.”
Tô Bằng khẽ cười, sau đó nói:
“Đi nhanh lên đi, đừng để ta thay đổi chủ ý.”
“Giá trị của ta chỉ có chút như vậy sao?”
Nghe Tô Bằng nói thế, Hồng Tri Chu lộ ra vẻ mặt buồn bực, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói:
“Vậy ta đi thật đây. Ngươi không thể nói không giữ lời.”
Tô Bằng gật đầu, Mạn Lôi Ti lúc này mới cảm giác một chút an tâm, nàng nhìn thật sâu Tô Bằng, sau đó khập khiễng đi đến con đường náo nhiệt ở phía trước.
Tô Bằng ngồi ở trong xe, đầu tiên là hắn tháo bọc ghế trong xe, lau chùi tay lái loại trừ dấu vân tay, sau đó lại lau sạch những nơi để lại dấu vân tay như cửa xe, tay cầm. Xong xuôi, hắn mở hộp đựng đồ trong xe, bên trong có một cái bật lửa và một hộp thuốc lá , Tô Bằng lấy cái bật lửa ra, ngắm nghía trên tay.
Lúc này, Mạn Lôi Ti mới đi ra khỏi tầm mắt, Tô Bằng lục trên ngược, tìm lấy một thiết bị giống như ipad.
Mở khóa thiết bị này, Tô Bằng nhìn thấy một chấm đỏ, đang chậm rãi đi bộ trên bản đồ.
Tô Bằng nhìn, khẽ cười một chút, hắn từ trong hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm thuốc, sau đó nhìn chấm đỏ trên bản đồ.
Một lát sau, tốc độ di chuyển chấm đỏ này đột nhiên nhanh chóng, rõ ràng, Mạn Lôi Ti đã lên xe thuê.
Tô Bằng lại mở cửa xe đi ra ngoài, sau khi hít sâu một hơi thuốc lá, đem thuốc lá vẫn đang cháy dụi lên trên bông ghế ngồi trong xe.
Sau đó, Tô Bằng nhanh chóng đi tới trước một chiếc ô tô vốn dừng lại trong con đường này, đây là chiếc lúc trước hắn nhìn thấy, bởi vì dừng xe ở nơi này, cho nên hắn mới lựa chọn để Mạn Lôi Ti xuống xe ở đây.
Tô Bằng từ trong xâu chìa khóa lấy ra một chiếc chìa khoác đặc biệt, chiếc chìa khóa nho nhỏ này trị giá mười ngàn đô la, là chìa khoá vạn năng đặc biệt dùng cho xe ô tô có hiệu quả sử dụng tốt nhất mà Tô Bằng mua được trên internet, công dụng cũng rất chuyên nhất, chính là trong sáu giây, có thể mở được phần lớn ổ khóa xe ô tô trên thế giới này.
Mà Tô Bằng, vẻn vẹn dùng ba giây, đã mở được xe, hăn vào trong xe, sử dụng một chiếc chìa khóa khác, khởi động ô tô.
Sau khi làm xong, Tô Bằng nổ máy, dựa theo phương vị di chuyển biểu hiện trên thiết bị của mình, đuổi theo dấu vết đó.
Mà lúc này, trong chiếc xe thuê vứt bỏ ở phía sau, ngọn lửa màu đỏ cũng đã bùng lên...
...
Tô Bằng lái xe ô tô trộm được, đuổi thoe hơn ba mươi phút, cuối cùng dừng lại trước cửa lớn một khách sạn xa hoa.
Khách sạn này, tên là Visoneek, Tô Bằng chưa thấy qua từ đơn này, có thể là dòng họ tương đối ít thấy ở nước ngoài hoặc là cái nào khác đó, chấm đỏ đại biểu cho Mạn Lôi Ti kia, trên biểu hiện của thiết bị, đang đi vào trong khách sạn này.
Tô Bằng không trực tiếp đi vào, mà lại nâng cao mức độ chi tiết của thiết bị theo dõi của mình, trên thiết bị theo dõi cuối cùng hiện ra thông tin, Mạn Lôi Ti đi vào một căn phòng tầng hai mươi ba trong khách sạn.
Tô Bằng ghi nhớ vị trí căn phòng này, đang chuẩn bị xuống xe đi lên, lúc thăm dò đến cùng, đột nhiên, đồng tử của hắn bỗng nheo chặt lại!
Bởi vì hắn nhìn thấy, một chiếc xe Lincohn dừng trước cửa khách sạn.
Người từ trên chiếc xe Lincohn kia bước xuống, không ngờ lại là một người quen cũ Tô Bằng từng quen biết....
Thời, Thiên, Quân!