Tô Bằng ngẩng đầu, nơi này là trong không gian của miếng ngọc bội kia, quyển công pháp này, dùng chữ lớn lấp lánh ánh vàng, hiển hiện trong không trung.
Nhìn thấy những chữ to màu vàng này, Tô Bằng làm sao không rõ đây là điển tịch mật tu Thanh Vân mà bản thân vẫn luôn muốn lấy được, vội vàng ổn định tinh thần, bắt đầu đọc...
...
Thật lâu sau, Tô Bằng mới đọc hết một lượt toàn bộ quyển công pháp này.
Sau khi đọc xong, sắc mặt Tô Bằng trở nên có chút kỳ lạ, trong miệng không ngừng tự lẩm nhẩm.
Nếu như lúc này có một Âm Thần khác tiến vào tiến vào không gian miếng ngọc bội này, thì có thể nghe thấy hắn trong miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Không ngờ có thể như vậy... không ngờ có thể như vậy...”
Thật lâu, Tô Bằng mới khôi phục trạng thái bình thường của mình.
Hắn nhìn không trung trôi nổi quyển công pháp này, mặc dù đã ghi nhớ toàn bộ quyển công pháp này vào trong lòng.
Nhưng trái tim vẫn không nhịn được đập mạnh thình thịch mấy cái.
Công pháp màu vàng này, xác thực là yếu quyết công pháp mật tu của Thanh Vân, hơn nữa phẩm cấp không thấp.
Từ trên nguyên tắc chung của phần công pháp này mà thấy, vừa vặn chính là công pháp tầng kế tiếp của Thanh Vân mật tu - Âm Thần thiên mà Tô Bằng đang tu hành, gọi là Thanh Vân công pháp - Khu Vật thiên.
Trong phần công pháp này nói, như thế nào lợi dụng pháp thuật, sử dụng các loại đồ vật, cũng chính là pháp môn cách không hút vật.
Cách không điều khiển đồ vật, thoạt nhìn giống như tương đối đơn giản, nhưng tu hành đến mức cao thâm, chính là uy lực bất phàm.
Khi tu luyện môn công pháp này đến mức cao thâm, có thể phân hoá ý niệm, đồng thời điều khiển hơn mười cương châm, bay lượn trong phạm vi trăm mét thân thể mình, tốc độ nhanh nhất, có thể sẽ đột phá âm chướng!
Đây là khái niệm gì?
Tô Bằng trước đó từng đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp nói, đối với một nhân vật ở bên trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ, đặc biệt có ấn tượng rất sâu.
Tên của người kia, bây giờ Bây giờ nói ra cũng không thiếu biết, tên của hắn chính là Đông Phương Bất Bại!
Đông Phương Bất Bại, con người này có thể nói là ở trong tất cả tiểu thuyết, võ công gần như đạt tới đỉnh cao, cùng với Độc Cô Cầu Bại trong truyền thuyết, hoặc là hoà thượng quét rác Thiếu Lâm Tự đều là cao thủ ở cùng cấp độ, vũ khí sử dụng, chính là một cây tú hoa châm.
Ở trong, tiểu thuyết miêu tả, võ công của Đông Phương Bất Bại, tất cả không nằm ngoài một chữ “Nhanh”. Vẫn không ai nhìn thấy rõ hắn ra tay, bản thân đã bị tú hoa châm xé rách nơi yếu hại, mất mạng mà chết.
Ở trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ, Đông Phương Bất Bại gần như có thể hoàn toàn xứng đáng xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cho dù là sư phụ của Lệnh Hồ Xung, Phong Thanh Dương tu hành Độc Cô Cửu Kiếm, từ trên miêu tả thấy, cũng chưa hẳn là đối thủ của Độc Cô Cầu Bại.
Cuối cùng, vẫn là đám người nhân vật chính không chế 'người tình' của Đông Phương Bất Bại, mới khiến cho vị cao thủ tuyệt thế này để lộ ra sơ hở, chết dưới kiếm của nhân vật chính.
Nhưng chỉ là một vị cao thủ như vậy, lúc hắn sử dụng châm hoặc là phi châm, cũng chưa đạt tới trình độ đột phá âm chướng.
Bởi vì trong cả quyển sách, miêu tả Đông Phương Bất Bại ra tay, căn bản không có xuất hiện loại miêu tả “Không trung xuất hiện một tiếng nổ vang”này tồn tại.
Cái này đủ để nói rõ, Đông Phương Bất Bại mặc dù nhanh, nhưng căn bản không nhanh bằng vượt qua tốc độ âm chướng.
Bí tịch điều khiển đồ vật Tô Bằng đọc được này, đã tường tận giải thích rõ ràng, nếu tìm được vật liệu phi châm thích hợp nhất làm vũ khí, chế tạo ra phi châm, mỗi lần sử dụng phi châm, đều có âm thanh như sấm sét, hơn nữa kẻ địch chết đi, mới có thể nghe thấy âm thanh này.
Theo như miêu tả, rõ ràng cho thấy miêu tả đột phá âm chướng.
Cho nên nói cách khác, chỉ cần đem Thanh Vân mật tu - Khu Vật thiên tu hành đến cực hạn, như vậy ít nhất trên tốc độ tuyệt đối, lực sát thương hoàn toàn vượt qua cao thủ Đông Phương Bất Bại tuyệt thế trong Tiếu Ngạo Giang Hồ!
“Loại tốc độ công kích này... Thật sự là thật lợi hại, ngoại trừ một vài biến thái cực đoạn, vẫn có người từng tu luyện công pháp hộ thể cực kỳ lợi hại này, gần như chính là giết chết người khác ngay lập tức!”
Tô Bằng nhìn trong, công pháp kia, đối với miêu tả cảnh giới điều khiển vật, không khỏi chậc lưỡi tự nhủ.
Có điều, muốn đạt tới tốc độ cực hạn này, thật đúng là không dễ dàng.
Đầu tiên, ngươi phải tu luyện phần điều khiển vật đến cực hạn, cực hạn này cũng không phải nói tu luyện tới mười hai tầng đại viên mãn như trên công pháp nói thì được rồi, trên phần công pháp mật tu nói, nếu như thiên chất vượt bậc, rất nhiều người có thể đem công pháp của mình tu hành đến Khu Vật tầng thứ mười hai, có thể tu hành giai đoạn tiếp theo của công pháp khác, nhưng mà công pháp Khu Vật cũng không phải đến tầng mười hai đã là cực hạn, mà còn có thể càng tiến thêm một bước, chỉ là làm thế nào để đột phá, đột phá như thế nào, quyển tổng cương này chỉ viết là:
“Chỉ thể tự hiểu, không thể truyền miệng.”
Tám chữ to, không còn lời giải thích nào thêm khác.
Cho nên, điều kiện đã biết, chính là ít nhất phải đem công pháp Khu Vật tu luyện tới tầng mười hai, mới có thể hiểu rõ công pháp này tương lai đột phá như thế nào.
Cái này cần phải có thời gian tu luyện dài lâu, có rất nhiều người tu hành, luyện cả đời cũng không đột phá được tầng thứ mười hai này.
Tô Bằng mặc dù có kinh nghiệm thực chiến trợ giúp, nhưng cũng cần kinh nghiệm to lớn.
Đây là một cửa ải quan trọng, còn về phần lĩnh ngộ phía sau, là một cửa ái khác.
Độ khó của những công pháp này, không những bản thân nó, những điểm khác, còn có tầng tầng hạn chế.
Chẳng hạn như đạo cụ tấn công sử dụng cảnh giới Khu Vật, không thể là đạo cụ bình thường.
Vũ khí sử dụng ở cảnh giới Khu Vật, đều là vũ khí được chế tạo từ các loại vật liệu đặc biệt, mới có thể điều khiển công pháp này, phần công pháp phía sau, lại có một phần phụ lục, bên trên có ghi rõ ràng rằng mười loại vật liệu đẳng cấp có thể làm vũ khí cảnh giới Khu Vật.
Trong đó vật liệu đẳng cấp thấp nhất, so với vật liệu đẳng cấp cao nhất, tốc độ Khu Vật cực hạn có thể chênh lệch gấp mười lần, Tô Bằng nhìn thấy tốc độ cực hạn vượt qua âm chướng, cũng cần phi châm chế tạo từ vật liệu cực phẩm mới có thể đạt được.
Những vật liệu này, đều là hiếm thấy trong thiên hạ, hoặc là chế tạo cực kỳ tốn thời gian tốn kém nguyên liệu, muốn chế tạo được một bộ, cũng phải hao tổn hết tâm tư.
“Nhưng mà, những vất vả này cũng rất đáng giá.”
Trong lòng Tô Bằng, lại thầm suy nghĩ nói.
Nếu quả thật có thể đem Thanh Vân mật tu - Khu Vật thiên tu luyện đến cảnh giới cao nhất, tìm được vũ khí phù hợp. Như vậy Tô Bằng quả thật dám nói, mình ở trong giang hồ, có thể chiếm được một vị trí.
Quả thật nếu đem Khu Vật luyện tập đến cảnh giới vượt qua âm chướng, như vậy sử dụng phi châm, trước đó mình gần như bất phân thắng bại với hòa thượng Thích Duy Tín Đại Không tự, phỏng chừng bản thân trực tiếp có thể giết chết hắn ngay lập tức.
Dù sao loại vũ khí phi châm này, chính là chuyên môn phá công pháp hộ thân, vũ khí tấn công muốn dưới phòng ngự vượt qua âm chướng, sư phụ hắn có lẽ còn tạm chống đỡ được.
Bởi như vậy, thực lực Tô Bằng, có thể hoàn toàn đặt ở trên tầng một vài cao thủ ân tu của môn phái lớn.
Nhưng mà, phần Thanh Vân mật tu - Khu Vật thiên này mặc dù thần kỳ, nhưng vẫn còn chưa đạt đến trình độ khiếnTô Bằng kinh ngạc như thế kinh ngạc như thế.
Thật sự khiến Tô Bằng kinh ngạc, chính là phía sau Thanh Vân mật tu - Khu Vật thiên, không ngờ còn có một thiên thiên tổng cương của công pháp.
Tên của phần công pháp này, gọi là Thanh Vân mật tu - Dương Thần thiên!
Trong tổng cương phần mật tu công pháp này, nhắc đến cảnh giới Dương Thần, chính là cảnh giới kế tiếp phía sau cảnh giới Khu Vật.
Tô Bằng từng xem qua một vài trang web, trong đó có vài trang, thần thánh hóa cảnh giới Dương Thần này, tất cả nằm ở trên cảnh giới đỉnh cao của tu luyện.
Có điều bản thân Tô Bằng biết, trong một vài truyền thừa ở trong hiện thực, vẫn luôn cũng có cảnh giới Dương Thần này. Có điều cảnh giới này không hề giống trong tiểu thuyết được đề cao như vậy.
Thật ra, ở hiện thực trong những điển tịch khác, đối với Dương Thần còn có một loại xưng hô khác, chính là... Thân Ngoại Hóa Thân!
Cho dù là đạo tàng quý báu của Đạo gia Trung Quốc, hay là Phật giáo truyền của Tây Tạng, hay hoặc là truyền thừa Âm Dương sư của Nhật Bản, Phật giáo Nhật Bản, hay là trong một số quốc gia xung quanh đều có miêu tả Dương Thần.
Trong đó miêu tả tương đối huyễn hoặc khó đọc tạm thời không nói nhiều, lấy chuyện được ghi lại ở trong bút ký làm hệ liệt của một vị sĩ lâm đời nhà Tống mà Tô Bằng ghi nhớ, trong năm Thần Tông triều Tống, có một người thư sinh, bị người vu cáo hãm hại, phạm vào tử tội, bị kết án chém sau thu.
Hắn bị giam trong tử lao, cả ngày hoảng sợ không chịu nổi một ngày, lòng sợ hãi cái chết còn đáng sợ hơn cái chết thật sự.
Trong nháy mắt đã đến mùa thu, mắt thấy đã sắp đến ngày chết của mình.
Một bằng hữu cùng trường làm quan của hắn biết chuyện này, lại biết chuyện sĩ tử kia phạm phải, thật sự là không thể vãn hồi, bởi vì tình nghĩa đồng môn, bèn kết nối với ngục tốt, đến thăm hắn thử.
Ở trong phòng giam tử tù, đồng môn của hắn nhìn thấy bằng hữu ngày xưa, không ngờ sợ hãi tử vong đến mức độ này, không đành lòng hắn trước khi chết gặp phải tội như vậy, cho nên nói cho hắn biết, hắn đã khơi thông quan giám trảm cùng đao phủ ngày mai, sẽ không thật sự giết hắn, mà vào phút cuối cùng sẽ cởi dây trói trên người hắn.
Nếu muốn mạng sống, ngày mai chém đầu buổi trưa, chỉ cần nghe thấy mình ở bên cạnh hô một tiếng “Chạy!”, thì cái gì cũng mặc kệ, chỉ cần bỏ chạy thì cứ bỏ chạy, là có thể sống sót.
Có điều, sau khi bắt đầu chạy, không thể quay đầu lại, mặc kệ người khác nói cái gì, cũng không được nghe, dốc hết sức chạy về hướng đông, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa, chạy đến khi không được nữa mới thôi.
Sĩ tử bị phán quyết nghe thấy bạn mình nói thế, nhìn thấy có hy vọng sống sót, cả người đều phấn chấn, đồng ý với hắn.
Ngày hôm sau, vào buổi trưa, mặt trời nhô lên cao, sĩ tử này bị giải lên pháp trường, bị trói ở trong đám tử tù, rốt cuộc đến phiên hắn bị chém đầu.
Hắn quỳ ở nơi đó, tinh thần căng thẳng, chuẩn bị nghe tín hiệu của bạn hắn.
Lúc đến lượt hắn, nhìn thấy sinh tử bài của quan giám trảm rơi xuống đất, chợt nghe bằng hữu của hắn hô một tiếng “Chạy!”, hắn lập tức đứng lên bỏ chạy, quả nhiên, dây thừng trên người hắn đều không thấy, người này một đường chạy như điên.
Hắn không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại, như vậy một đường chạy về hướng đông, điên cuồng tháo chạy.
Kết quả chờ hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện, mình đã chạy ra khỏi nơi chém đầu trong thành ba năm trăm dặm.
Người này đại nạn không chết, trong lòng vô cùng cảm kích người bằng hữu kia, nhưng mà cũng không dám trở về tạ ơn hắn, lại lo lắng có rắc rối khác, vì vậy mai danh ẩn tích, sinh sống bên ngoài.
Nháy mắt, mười năm trôi qua.
Vị bằng hữu làm quan kia của hắn, làm quan càng ngày càng lớn cuối cùng làm được quan lớn của một châu, giữa đường đi ngang qua một căn khách điếm.
Bọn họ vừa mới bước vào trong căn khách điếm kia, lập tức có nhiều người, đã bị giật mình ngã xuống đất!