Đoàn xe bọn người Tô Bằng lái tới, những nhân viên bảo an mặc quân phục này ngăn cản xe hơi, Hoắc Lâm ra mặt đưa văn kiện, sau đó những nhân viên bảo an kia lại gọi điện cho cao ốc tổng bộ, mới để bọn người Tô Bằng đi.
Thấy Tô Bằng tựa hồ đối với những nhân viên bảo an trong quân đội này sinh ra hiếu kỳ, Hoắc Lâm giải thích ở bên tai Tô Bằng:
Những người này đều là lục quân Úc chân chính, công ty Lôi Đốn cùng lục quân Úc từng có một phần hiệp nghị dài đến mười năm, công ty Lôi Đốn sẽ dạy một số binh sĩ lục quân châu Úc tri thức, sau đó những người này sẽ về quân đội phục dịch, bây giờ người ngươi nhìn thấy, chỉ là 'Thực tập sinh' của lục quân Úc ở công ty Lôi Đốn mà thôi. Dù sao, huấn luyện bảo an của công ty Lôi Đốn, là nổi tiếng phạm vi thế giới.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi một hồi câm nín... Dựa theo cách nói của Hoắc Lâm, chính là huấn luyện bảo an của công ty Lôi Đốn, so với lục quân Úc càng chuyên nghiệp hơn, cho nên lục quân Úc phái quân nhân hiện dịch tới nơi này 'Học tập', 'Lấy kinh nghiệm', sau khi học thành lại trở về bộ đội, tham gia những nhiệm vụ khác, tiếp tục phục dịch.
Đây có thể là chuyện chỉ những quốc gia chủ nghĩa tư bản mới xuất hiện. Ở Trung Quốc, nếu có một công ty như vậy, sợ là sớm bị chính phủ huỷ rồi...
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, trong Trung Quốc, có công ty dám nắm giữ vũ lực cao hơn so với chính phủ Trung Quốc còn sống sót? Sợ là sớm đã thành tro tàn.
Có điều, điều này cũng khiến Tô Bằng với thực lực công ty Lôi Đốn, có lý giải cụ thể trực quan.
Một công ty cường đại như vậy, thành tình trạng bây giờ, chỉ có thể nói là thời vận vậy.
Có lẽ, còn phải tăng bóng dáng mấy gián điệp quấy phá trong công ty.
Lắc đầu, Tô Bằng đem những ý niệm vớ vẩn này vứt ra khỏi đầu.
Ô tô tiếp tục chạy, rất nhanh chạy đến tổng bộ công ty Lôi Đốn.
Cửa công ty Lôi Đốn, đã có người đến tiếp bọn người Tô Bằng.
Nghênh đón bọn người Tô Bằng, là một nữ thư ký châu Á, đeo kính, chân mang tất đen. Rất chuyên nghiệp, nàng nhìn thấy bọn người Tô Bằng xuống xe, nói:
Là Hoắc Lâm tiên sinh của Mỹ Lâm và người đầu tư sao? Ta là thư ký văn phòng Âu Nhã Ny. Lôi Đốn tiểu thư. Tới đón các ngươi.
Bọn người Hoắc Lâm nhìn về phía Tô Bằng, Tô Bằng cũng nhìn tiểu thư châu Á này, từ mặt khẩu âm tiếng Anh của nàng, tựa hồ nghe ra chút dấu vết tiếng Anh của Nhật.
Có điều đối với loại quái vật khổng lồ như công ty Lôi Đốn này, nhân tài tuyển nhận là các quốc tịch khác cũng bình thường, Tô Bằng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nói:
Lên đi.
Hoắc Lâm lúc này mới gật đầu, đoàn bảo vệ cùng chuyên gia của Tô Bằng cùng theo vị thư ký kia đi tới tổng bộ công ty Lôi Đốn.
Hoắc Lâm đi ở bên cạnh Tô Bằng, sợ Tô Bằng không biết tình huống nơi này, nói:
Tổng bộ công ty Lôi Đốn liền ở Canberra, ngoài ra còn có một công ty bảo an thuộc hạ, ba trường thí nghiệm vũ khí, một bộ khai phá vũ khí, trường thí nghiệm bình thường sẽ thỉnh thoảng mở bãi bắn cho kẻ thích súng ống, bộ khai phá thì ở gần Canberra, nơi đó mới là tường đồng vách sắt chân chính, mà tổng bộ công ty Lôi Đốn này thì chỉ phụ trách bộ phận hành chính, lực lượng bảo an mặc dù cũng không yếu, nhưng không bằng bộ khai phá vũ khí.
Tô Bằng khẽ gật đầu, chân lại không ngừng, tiếp tục theo thư ký Nhật Bản phía trước hành tẩu.
Rất nhanh, mọi người đến một thang máy, đứng ở cửa thang máy, cũng là hai nhân viên bảo ăn mặc quân phục.
Hoắc Lâm tiên sinh, tiên sinh đầu tư, thang máy này là thang máy chuyên dụng cho đổng sự tới thẳng phòng họp ban giám đốc, mà nội bộ công ty Lôi Đốn, an toàn hẳn không có vấn đề, hai vị tiên sinh có thể cân nhắc chỉ mang đoàn cố vấn của mình lên.
Nữ thư ký Nhật Bản lúc này quay đầu lại, nói với Tô Bằng và Hoắc Lâm, nàng vừa rồi cũng chú ý tới, Tô Bằng mới là người phát lệnh trong nhóm người này.
Tô Bằng khẽ gật đầu, ở đây quả thật không cần mang bảo vệ lên, có điều Tô Bằng cũng không hoàn toàn hành động theo lời của đối phương, bởi vì từ mặt khí tràng học mà lo lắng, trong đàm phán kiêng kỵ nhất là hoàn toàn dựa theo chỉ lệnh của đối phương mà hành động, mặc dù đối phương nói có lý, cũng cần làm khó, nếu không rất dễ bị đối phương dẫn vào một loại trạng thái nhất định bị ăn.
Tô Bằng tùy ý chỉ hai bảo vệ thoạt nhìn khá linh hoạt cảnh giác, nói:
Hai người các ngươi cũng theo đoàn chuyên gia lên.
Nói xong, Tô Bằng liền sải bước vào thang máy.
Những người hộ vệ kia tất nhiên nghe theo lệnh của ông chủ, đoàn cố vấn và hai bảo vệ này, cùng m Tô Bằng tiến vào thang máy.
Nữ thư ký Nhật tất nhiên thu vào trong mắt, có điều cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ tự đi vào, sau đó sử dụng mật mã khởi động thang máy.
Thang máy đóng cửa, đi lên, Tô Bằng quan sát thử, thang máy này rất giống thang máy lúc mình ở công ty Thiên Nhất, đều là thang máy dạng phong bế, khởi động mật mã, chỉ có thể lên tầng chuyên môn, tuyệt đối an toàn, nếu nói chỗ khác biệt, chính là thang máy này càng lớn, càng xa hoa, bên trong lắp đặt thiết bị rất xam xỉ, rất thưởng thức.
Thang máy vận hành một hồi, sau đó dừng lại, nữ thư ký Nhật đè nút mở, Tô Bằng nghe được tiếng khí ép phong bế biến mất, sau đó cửa thang máy từ từ mở ra.
Ở bên ngoài bọn người Tô Bằng, là một gian phòng một trăm mét vuông, thang máy này trực tiếp mở ở trong phòng này, là buồng thang máy chuyên dụng, nữ thư ký mang theo bọn người Tô Bằng, đi ra thang máy, sau đó đi ra ngoài.
Bọn người Tô Bằng, theo nữ thư ký Nhật đi ra buồng thang, đẩy cửa đi ra ngoài, đi qua liên tục hai cửa, tới một gian phòng rất lớn.
Gian phòng này diện tích chí ít ba bốn trăm mét vuông, có điều chỉ có một bộ phận khu vực rất nhỏ là bị bàn làm việc chiếm dụng, có bốn năm nữ thư ký cao trên m, dung mạo hết sức xinh đẹp đang làm việc.
Nơi này là đồng nghiệp chuyên phòng bí thư, ta đi báo cho chủ tịch.
Nữ thư ký Nhật nói, nàng đi qua, cùng đồng nghiệp ở gian phòng này thấp giọng nói với nhau, rất nhanh có người gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu, một nữ thư ký tóc vàng dáng người thon dài, không biết từ nơi nào đi tới, đi đến trước mặt bọn người Tô Bằng, nói:
Là Hoắc Lâm tiên sinh cùng người đầu tư sao? Chủ tịch đang mở hội nghị đổng sự, chủ tịch bảo ta mời Hoắc Lâm tiên sinh cùng người đầu tư, mang nhiều nhất hai cố vấn cùng tham gia hội nghị đổng sự...