Hắn là một trong những cảnh sát trưởng ưu tú nhất trong cục cảnh sát Canberra, mới sẽ được phân công đến phụ trách quản lý trị an khu vực giàu có Canberra này, nếu như hắn làm tốt, như vậy rất có thể trong tương lai mấy năm lại tiến thêm một bước, thoát khỏi công việc cụ thể, trở thành cấp cao trong cục cảnh sát Canberra, đây cũng là lý tưởng của cảnh sát trưởng Thụy Ân.
Nhưng mà, trận nổ này, đã đánh một đòn cảnh cáo cho cảnh sát trưởng Thụy Ân, đập tan mộng đẹp của hắn.
Khu nhà giàu hắn quản lý, không ngờ lại bị người khác lẻn vào, đồng thời lén đặt bom, mặc dù vẫn chưa làm rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, nhưng có thể chắc chắn, phê bình và chỉ trích đối với hắn là không thiếu được, trong lời phê bình hắn cũng sẽ có xuất hiện không ít hai chữ 'vô năng', giấc mộng trở thành cấp cao cục cảnh sát của hắn, có thể từ đó mà bị phá hủy.
Nhưng mà cảnh sát trưởng Thụy Ân lại không thể bởi vì đã lỡ lại cho loét luôn, bằng không nói không chừng, chất vấn hắn chểnh mảng nhiệm vụ gì đó, cuối cùng, hắn còn có thể giữ được công việc hay không, vẫn phải xem tiếp thế nào.
Cho nên, hắn lập tức bắt đầu hiểu rõ tình huống.
Tô Bằng lúc này, tâm tình đã bình tĩnh không ít, khôi phục lại được trạng thái bình thường, chỉ là tỉ mỉ quan sát, vẫn có thể từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy hằn tơ máu vì tức giận.
Trao đổi cùng cảnh sát trưởng Thụy Ân, là đội trưởng đội vệ sĩ của Tô Bằng, hắn đem chuyện đã xảy ra kể lại một lượt, còn Tô Bằng, thì lấy lý do tâm tình không ổn định, tạm thời không gặp Thụy Ân.
Nhìn thấy Tô Bằng không nói chuyện với mình, Thụy Ân lập tức cảm giác được bản thân áp lực cực lớn, Ốc Nhĩ Đặc Tô tiên sinh mà hắn biết, dường như là một đại phú hào, hơn nữa quan hệ rất tốt với phó cục trưởng, phó cục trưởng mấy lần nhắc nhở, phải đặc biệt chú ý an toàn của vị Tô tiên sinh này.
Lúc này, không ngờ trong nhà hắn lại xảy ra vụ án nổ bom này, khiến cho Thụy Ân cảm giác não mình không ngừng nảy sinh cảm giác râm râm đau nhức.
“Cảnh sát trưởng Thụy Ân.”
Tô Bằng nghỉ ngơi một hồi, vẫn là quyết định ra ngoài gặp gỡ vị cảnh sát trưởng này một chút, cho nên bèn đi ra.
“Tô tiên sinh, ngài không có việc gì thật sự là quá tốt... Ngài cần điều trị kiểm tra sao?”
Nhìn thấy Tô Bằng ít nhất vẫn còn “đầy đủ”, trong lòng Thụy Ân ít nhiều thả lỏng đôi chút, hỏi Tô Bằng.
“Cảnh sát trưởng Thụy Ân, ta cảm thấy thay vì quan tâm ta, không bằng kiểm tra trong biệt thự một chút trước đi, còn có thiết bị bom mìn nào không, ta không muốn cả biệt thự bị phá hủy như vậy.”
Tô Bằng nói với Thụy Ân.
Thụy Ân nghe thế, khúm núm liên tục gật đầu, sau đó điện thoại báo cho đội chống bom mìn.
“Chuyện này ta sẽ trực tiếp gặp gỡ cục trưởng Uy Đạt cục cảnh sát các ngươi, ta đã quyên góp ba trăm ngàn đô la Úc, cũng không phải là muốn mình sống trong khủng bố.”
Tô Bằng sử dụng ngôn từ khá là nghiêm khắc, mãnh liệt biểu đạt tràn đầy của mình.
Cảnh sát trưởng Thụy Ân hoàn toàn không biết mà sao ứng phó với sự phẫn nộ của Tô Bằng, chỉ có thể không ngừng khúm núm, nói xin lỗi với Tô Bằng.
“Có điều ta cũng biết, có thể làm ra loại chuyện điên rồ này, không phải là người bình thường. Rất có thể là phần tử khủng bố, nếu như là như vậy, cảnh sát trưởng Thụy Ân không cảnh giác được, cũng là chuyện có thể hiểu. Ta có thể suy xét nói chuyện này với cục trưởng Uy Đạt.”
Tô Bằng thấy cảnh sát trưởng Thụy Ân đã bị mình dọa thành bộ dạng này, thay đổi chút giọng điệu, nói với Thụy Ân.
“Cám ơn, cám ơn ngài...”
Cảnh sát trưởng Thụy Ân, như được đại xá, cảm kích liên tục.
“Nhưng mà, ta không hy vọng một vài tài sản quan trọng của ta bị tổn thất. Ta hi vọng cảnh sát trưởng Thụy Ân có thể dán mắt trông chừng nơi này một chút, sau khi loại trừ những thứ có khả năng gây nổ khác, ta sẽ đến lấy một ít đồ của ta, ta không hy vọng, đến lúc đó có thứ gì quan trọng không nhìn thấy nữa!”
Tô Bằng cuối cùng, nói ra mục đích của mình, nói với Thụy Ân.
Thụy Ân nghe thế, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, nói:
“Xin hãy tin tưởng chức trách của cảnh sát Canberra!”
“Ừm.”
Tô Bằng khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Thụy Ân, đi về phía đám vệ sĩ còn sót lại của mình.
Mặc dù máy chủ Tô Bằng còn đang trong biệt thự, chỉ là những máy chủ đó, đều được cất giấu trong tủ bảo hiểm nơi bí mật, không phải là dễ dàng có thể tìm ra được, mặt khác ai biết trong biệt thự còn có chứa bom nữa không chứ? Đội phòng chống bom đạn không kiểm tra trước, Tô Bằng cũng không muốn mạo hiểm, đi vào trong biệt thự.
Tô Bằng đi đến trong đoàn vệ sĩ còn lại của mình, nhìn thấy Hoắc Lâm vừa mới gọi xong một cú điện thoại, đang cúp máy.
Sắc mặt Hoắc Lâm lúc này, cũng có chút xanh xao, nếu không phải hắn quyết định đi theo cùng hành động với Tô Bằng, lúc này cũng có thể đã bị nổ tan tác, ít nhất là cũng có chút bị thương nặng.
“Ông chủ, ta đã liên hệ với tất cả cửa ngõ tin tức ta có thể liên lạc rồi, thăm dò người ngươi nghi ngờ, còn chuyện này nữa, ta tin rằng, nhanh chóng sẽ có tin tức phản hồi.”
“Bao lâu có thể có tin tức?”
Tô Bằng trực tiếp hỏi Hoắc Lâm.
“Cái này... cái này khó mà nói được, có thể sẽ không quá lâu...”
“Trả lời ngay cho ta! Bao lâu?”
Tô Bằng đột nhiên giọng điệu trở nên nghiêm khắc, nói với Hoắc Lâm.
Thân thể Hoắc Lâm chấn động, do dự nói:
“Khoảng chừng có thể sẽ là nửa tháng... Không, có lẽ mười ngày...”
“Ta treo giải thưởng mười triệu đô la Úc, trong vòng ngày, phải tra ra hung thủ là ai, còn có kẻ chủ mưu đằng sau! Nếu không ngươi cũng không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa!”
Tô Bằng nói với Hoắc Lâm.