Tô Bằng thi triển khinh công Thần Hành Bách Biến, truy kích hòa thượng giả đầu trọc lóc Diêu Thông kia.
Khinh công của hòa thượng giả Diêu Thông kia ngược lại cũng rất cao, tiến lên phía trước vun vút, mỗi lần nhảy lên hạ xuống, cũng phải là sáu bảy thước, mà hơn nữa còn thay đổi hướng cũng rất linh hoạt, những chỗ nào không tiện nhảy xuống thì dùng chân điểm lên cây khô trên mặt đất một chút, là có thể dễ dàng mượn lực, tốc độ thật sự không tầm thường.
Mà còn nhìn Tô Bằng, thì cực ít nhảy, hai chân giống như là dính trên mặt đất, nhưng từng bước chân tỉ mỉ liên tục, thân hình mờ nhạt, tốc độ kinh người.
Vốn thuộc tính nhanh nhẹn của Tô Bằng cũng không tính là thấp, cao chín điểm, sau lại làm các loại nhiệm vụ, thuộc tính đã lên tới mười một điểm, cho dù không cần khinh công, tốc độ chạy trăm mét cũng xê xích cỡ mười giây, mà còn thân pháp Thần Hành Bách Biến, tuy rằng chẳng qua là chỉ là tầng thứ nhất, nhưng cũng tăng tốc độ lên ., tốc độ của Tô Bằng gần như tăng lên gấp đôi, đạt tới trình độ một trăm mét khoảng năm sáu giây, cũng có thể đuổi theo Diêu Thông đang ở phía trước kia.
Trái lại sau lưng Tô Bằng, thiếu nữ váy vàng nhạt đang đuổi theo kia, tuy rằng thoạt nhìn khinh công không tồi, nhưng vẫn là kém hơn Tô Bằng rất nhiều, không bao lâu, liền đã dần dần bị bỏ rơi.
Tô Bằng toàn lực truy kích Diêu Thông kia, chỉ thấy cây cối trong rừng cây ven hồ không ngừng gào thét ở bên cạnh mình, tốc độ của mình đã rất là bất phàm, nhưng Diêu Thông này thật sự nhanh nhẹn, nhất thời nửa khắc đuổi không kịp.
Nhưng Tô Bằng đã quyết định, Diêu Thông cùng với Âu Dương Khánh từng đấu qua, Âu Dương Khánh đánh giá khinh công Diêu Thông là hạng nhất, nội lực nếu muốn hạng hai thì còn kém một chút, mà còn Tô Bằng học chính là nội công hạng nhất, cho dù là tầng một cũng sẽ không kém Diêu Thông là bao, cùng lắm thì đuổi theo mấy giờ, cũng làm hắn mệt chết.
Diêu Thông phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tô Bằng, cũng là vừa giận vừa sợ, hắn không ngờ khinh công của Tô Bằng cũng là cao siêu như vậy, sợ là nhất thời chạy không xong, sau khi suy tư, hắn cười một tiếng, sau đó lại đột nhiên tăng thêm một chút tốc độ, chui vào trong rừng ven hồ, giống như muốn mượn địa hình phức tạp trong rừng để vứt bỏ Tô Bằng.
Nhưng cái này cũng không dễ dàng, thân pháp Thần Hành Bách Biến của Tô Bằng càng thích hợp loại địa hình phức tạp này, tốc độ căn bản không có yếu bớt, ngược lại còn phát huy ra ưu thế.
Hai người ngươi truy ta đuổi, tại nơi này tạo thành vòng tròn...
...
Một màn đuổi theo này, đuổi theo hơn nửa canh giờ, hai người Tô Bằng đã đi hơn mười dặm đường, đã quấn nhau ra khỏi cánh rừng phụ cận, hướng về bên trong rừng rậm.
Tô Bằng đuổi theo cũng có chút nôn nóng, Diêu Thông kia, tuy rằng nội công bình thường, nhưng không ngờ rất có tính kiên nhẫn, đến bây giờ còn chưa có lộ ra vẻ mệt mỏi, Tô Bằng tuy rằng cũng còn có thể chống đỡ lâu thêm nữa, nhưng chẳng lẽ tối nay muốn lãng phí hết thời gian cho cái gã hòa thượng giả này?
Đang lúc Tô Bằng suy nghĩ, có nên tiếp tục cùng Diêu Thông dông dài thêm nữa hay không, địa hình phía trước đột nhiên biến đổi, phía trước xuất hiện một khe sâu không lớn, khe sâu mặc dù không lớn, nhưng ngoại trừ con đường đến đây, những chỗ còn lại giống như là không có đường, mà cái khe sâu này, dường như phía trước rất sáng tỏ thông suốt.
Diêu Thông chạy ở phía trước nhìn thấy, lập tức tinh thần chấn động, hắn đến khe sâu, có một con sông rộng chừng mười hai mười ba thước, sau lưng khinh công của người đang đuổi theo hắn kia, xem bộ dáng hình như giỏi về ẩn náu di chuyển, cũng không giỏi về bay lượn leo trèo, chạy đến con sông này, Diêu Thông chỉ cần thi triển pháp môn khinh công mượn lực bay lên, là có thể vứt bỏ người phía sau rồi.
Nghĩ đến đây, Diêu Thông không khỏi lên tinh thần, thân hình tựa hồ lại nhanh hơn vài phần.
Mà còn Tô Bằng sau lưng hắn, cũng đã thấy nhánh sông này, không khỏi nhíu mày, mình có cần phải đuổi theo người này tiếp không?
Lúc này Diêu Thông, đã chạy vào khe sâu kia, hắn thấy chạy trốn có hi vọng, lập tức vừa chạy trốn vào bên trong vừa cười ha ha, giống như đã sắp chạy thoát!
Tô Bằng phía sau nhưng lại hết sức không cam lòng, nhưng lúc này xem ra, đúng là không có cách nào ngăn cản Diêu Thông kia chạy thoát...
"Vù!"
Ngay khi Diêu Thông đang đắc ý cười to, bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, trong lòng Diêu Thông căng thẳng, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lại thấy hai phát ám khí, mang theo kình phong, bay tới trước mặt hai chân mình!
Diêu Thông không kịp chuẩn bị, chỉ kịp nâng lên một chân, đã có ám khí bắn trúng bắp chân của hắn, là một cục đá mang theo nội lực.
“A!"
Diêu Thông kêu một tiếng, lập tức cảm giác kinh mạch trên chân không thuận, nội lực truyền không được đến đùi, lảo đảo một cái rơi xuống mặt đất, mà lúc này, một thân ảnh màu trắng, từ tảng đá ở một chỗ bên khe sâu nhảy lùi lại, thân ảnh kia trong tay cầm một cành cây khô, hướng về phía Diêu Thông!
Diêu Thông vung tay, muốn ngăn trở cành cây khô này, lại phát hiện cành khô kia lập tức sinh ra biến hóa huyền diệu, Diêu Thông nhất thời cảm giác hoa cả mắt, trên người đau đớn liên tục, cũng liên tiếp bị điểm trúng mấy chỗ đại huyệt.
Lập tức, huyết mạch Diêu Thông không thông, thân thể chết lặng, ngã trên mặt đất.
Mà lúc này, Tô Bằng cũng đã đuổi theo đến nơi này, nhìn người đã bắt Diêu Thông lại, con ngươi của Tô Bằng không khỏi trợn lớn hơn một chút, nói:
"Là ngươi sao? Phó tiên sinh?"
Chỉ thấy, người dùng cành khô để bắt được Diêu Thông, chính là Phó Dịch một đường trò chuyện hòa hợp với Tô Bằng!
Phó Dịch thấy Diêu Thông đã ngã, nhìn về phía Tô Bằng, khẽ cười cười, nói:
“Ta vô tình lừa ngươi, ta cũng quả thật đã lâu không đi lại trong giang hồ, đã không còn xem như là người giang hồ... Nhưng là quả thật biết chút võ nghệ thô thiển ngẫu nhiên thấy người này dường như muốn hãm hại Tô tiểu huynh đệ, thật sự không muốn nhìn ngươi bị hàm oan, liền không nhịn được mà ra tay."
“Ồ? Phó tiên sinh, ngươi đã thấy được hành vi gian ác của tên này?"
Tô Bằng nghe xong, đối với việc Phó Dịch nói, hắn cũng không phải quá kinh ngạc về chuyện Phó Dịch biết võ công, các loại dấu hiệu trên đường đã sớm khiến Tô Bằng cảm thấy Phó tiên sinh này không phải là văn sĩ bình thường, biết võ công cũng không khiến Tô Bằng kinh ngạc.
Phó Dịch gật đầu, kể lại cho Tô Bằng...
Hóa ra hôm nay Tô Bằng, sau khi ăn xong cơm tối ở trong tửu lâu, Âu Dương Khánh cùng với Phó Dịch đã sớm rời khỏi.
Chẳng qua là Phó Dịch, lúc tiến vào hậu viện, lại hết sức cảnh giác, dưới ánh trăng ngẫu nhiên nhìn thấy được, có một bóng dáng người đầu trọc, lưng đeo một bao bố, từ sau viện vượt tường lại đây, Phó Dịch cũng không có lập tức lộ ra, bản thân mình ẩn núp trong bóng tối, nhìn gã đầu bóng lưỡng đang làm gì đó.
Chỉ thấy gã đầu trọc kia, tiến vào trong sân phía sau tửu lâu, nhảy thẳng vào tầng hai của một tòa tiểu lâu, Phó Dịch lại biết căn phòng này đúng là nơi Tô Bằng ở, liền sinh ra sự hiếu kỳ, muốn nhìn một chút tên đầu trọc này tới đó làm gì.
Chưa tới chốc lát sau, gã đầu trọc kia lại từ cửa sổ lầu hai nhảy ra, nhưng không thấy bao bố đó nữa, sau đó nhảy mấy cái, nhảy lên trên mái hiên của một gian phòng bỏ trống, dường như đang quan sát gì đó, Phó Dịch cũng không có rời khỏi, ngay tại một chỗ tối trong sân, nhìn gã đầu trọc đó đến tột cùng là muốn gì.
Lúc sau, Phó Dịch thấy Tô Bằng mang theo một cái rương, từ trong cửa sổ nhảy ra, giống như muốn đi đâu đó, đầu trọc kia ở nóc phòng xa xa theo dõi Tô Bằng, đuổi theo tới, tình cờ lộ ra khuôn mặt, chính là Diêu Thông ban ngày đào tẩu khỏi thuyền.
Phó Dịch trong lòng biết có chút vấn đề, hắn vốn đã ẩn dấu võ công, nhưng khinh công cũng không yếu chút nào, nhảy vào trong phòng Tô Bằng, nhìn một chút, lại phát hiện thi thể nữ nhân trên giường, hơi suy nghĩ một chút, Phó Dịch đã đoán được một cách đại khái, lại đuổi theo, chẳng qua là biết rõ khinh công của Diêu Thông kia rất tốt, sợ là kinh động đến hắn, liền đuổi theo Diêu Thông xa xa.
Lúc sau, Phó Dịch thấy Tô Bằng phát hiện Diêu Thông, sau đó hai người truy đuổi, Phó Dịch đánh giá, khinh công của mình cùng với hai người bọn họ cũng không sai biệt nhiều lắm, ngược lại hắn chưa chắc có thể bắt được Diêu Thông kia, chẳng qua là mấy năm trước hắn đã từng tới hồ Phàn Dương, thấy phương hướng mà mấy người Tô Bằng đang đi đến, hình như phải đi qua khe sâu này, mà hắn lại biết một đường tắt đi thông ở chỗ này, liền không có đi theo phía sau hai người Tô Bằng nữa mà là từ đường tắt đuổi đến nơi đây mai phục, nhưng mà hắn không mang binh khí chỉ đành nhặt tạm một đoạn cành khô, để chế phục Diêu Thông này.
"Đa tạ Phó tiên sinh, nếu không có Phó tiên sinh xuất hiện tức thì, ta sợ đã không cách nào bắt giữ được kẻ ác này."
Tô Bằng nghe xong, lần nữa chắp tay, tạ ơn Phó Dịch.
Phó Dịch mỉm cười, nói:
“Thật ra thì nếu như người này chỉ là một gã giang hồ mánh khoé bịp người tầm thường, ta cũng chưa chắc đã ra tay, nhiều nhất chỉ là miệng lưỡi vạch trần sơ sơ một chút, nhưng mà người này chẳng những đi lừa gạt, lại còn giết người giá họa, ta không đành lòng thấy Tô tiểu hữu vô tội bị người hãm hại, liền đuổi theo."
“Phó tiên sinh lòng dạ tốt bụng."
Tô Bằng nghe xong, trong miệng nói, sau đó Diêu Thông, nói:
“Hành vi của người này đã chạm đến ranh giới của ta, mặc dù không giết hắn, cũng phải cho hắn gặp quan."
“Oan uổng!"
Diêu Thông kia đã ngã xuống đất, mặc dù thân thể không thể hành động được nhưng tai mắt vẫn còn dùng được, nghe được Tô Bằng nói muốn giết hắn, không khỏi kêu to lên, nói:
“Ta thật sự là oan uổng! Tại hạ mặc dù có háo sắc cường đoạt nương tử xinh đẹp, nhưng mà từ trước tới này chưa hề sát sinh, Tiểu nương tử đã chết kia, mặc dù là Diêu Thông ta bắt cóc, nhưng không phải là do Diêu mỗ giết chết, anh hùng đừng có giết ta, nếu không Diêu Thông quả thật là chết oan uổng!"
“Ồ? Ngươi còn có lí do gì để thoái thác đây?"
Tô Bằng nghe xong, đi tới, lật Diêu Thông kia lên lại, hỏi hắn.
“Ta oan uổng mà! Mấy vị đại hiệp sau khi bóc trần ta tại trên khách thuyền kia, tiểu tăng liền chạy trốn tới một thành trấn ở gần hồ Phàn Dương, tìm một cái khách sạn để đặt chân, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực, muốn tìm một Tiểu nương tử để vui vẻ một phen, đúng lúc sau khi vào khách điếm thấy có một Tiểu nương tử, dường như đang tìm gì đó, Diêu mỗ thấy bốn phía không có người nào, liền điểm hôn huyệt của nàng, bắt đến trong phòng độc viện của Diêu mỗ ở khách điếm, chuẩn bị làm việc..."
“Chẳng qua là Tiểu nương tử kia sớm liền tỉnh lại, liều mạng chống cự, không muốn thành toàn chuyện tốt của Diêu mỗ, mà Diêu mỗ cảm thấy nếu đánh bất tỉnh nàng thì lúc làm việc thật sự không có tình thú, vừa hay trên người Diêu mỗ, có mấy cành hương thôi tình đến từ Tây Vực, một lượng hoàng kim một cành đó, liền lột sạch Tiểu nương tử kia đến lúc chỉ còn áo lót, sau đó trói tứ chi của nàng lại, chặn miệng, đốt hương liệu thôi tình đó lên, mà hương liệu kia thật sự bá đạo, Diêu mỗ sợ bản thân mình chịu không nổi, liền đóng cửa sổ, còn mình ra ngoài đi dạo một hồi, chờ Tiểu nương tử kia động tình, lại không ngờ rằng nhìn thấy mấy vị anh hùng, liền đi theo tới đây, chú ý mấy vị anh hùng..."
“Ta thấy anh hùng dùng cơm xong trở về tiểu lâu, nhớ kỹ gian phòng của anh hùng, mới chợt nhớ tới Tiểu nương tử trong phòng ở khách điếm, may mà hai nhà khách điếm cách nhau không xa là bao, Diêu mỗ liền chạy trở về, nhưng trở lại trong phòng kia của ta, Diêu mỗ lại phát hiện, Tiểu nương tử kia, đã chết trên giường của Diêu mỗ... Nhưng giống như là bị người cưỡng gian rồi giết chết, nhưng mà có trời chứng giám, thật sự không phải là Diêu mỗ làm... Diêu mỗ cho tới bây giờ đều là tiếc hoa như mạng, sao lại cam lòng giết mỹ nhân cho được?"
“Trong lòng Diêu mỗ kinh hãi, không biết nên xử lý như thế nào, đột nhiên như bị ma quỷ ám ảnh, nhớ tới anh hùng... Liền từ cửa sổ nhảy ra, hai nhà khách điếm cách nhau không xa, chỉ cách ngõ tối hơn mười thước, ta nhìn thấy trong phòng anh hùng dường như không có ai, liền nổi lên tà tâm, dùng bao bố ôm thi thể của Tiểu nương tử, đặt ở trên giường của anh hùng... Nhưng mà anh hùng minh xét, chuyện giết người quả thật không phải là ta làm đâu!"
Diêu Thông cảm giác một câu nói của mình nói ra có cái gì đó không đúng, tại nơi có thể trở thành chỗ chôn thây của mình, tánh mạng quan trọng nhất, mồm miệng của hắn đặc biệt minh mẫn, đem những chuyện mình biết nói rất rõ ràng.
Tô Bằng nghe xong, lại cũng hiểu được Diêu Thông này không giống như là đang nói dối, hắn nói cực kỳ liền mạch, hoàn toàn không giống là giả bộ.
“Tô tiểu hữu, Phó mỗ từng học qua một số kỹ thuật tra khảo, vừa rồi nghe lời của người này nói, cũng không giống như là nói dối."
Lúc này Phó Dịch, bỗng nhiên mở miệng, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, trực giác của bản thân mình cũng cảm giác được, Diêu Thông này không giống như là đang nói dối.
“Vậy thì kì quái, người giết nữ nhân kia là ai chứ?"
Tô Bằng không khỏi suy tư.
“Tình huống có chút phức tạp..."
“Tô tiểu hữu, cho dù Diêu Thông này không có giết người, hắn cũng có hiềm nghi lớn, chúng ta liền dẫn hắn đến gặp quan phủ của hồ Phàn Dương đi."
Phó Dịch nói, Tô Bằng gật đầu, hắn tiến lên trước sờ trong ngực Diêu Thông một chút, lấy ra một túi tiền, bên trong có mười hai mười ba lượng hoàng kim cùng với tán bạc vụn, còn có hai khúc hương liệu màu vàng, chính là hương liệu thôi tình từ Tây Vực theo lời Diêu Thông nói.
Tô Bằng kéo Diêu Thông, vừa định áp hắn đến hồ Phàn Dương, đột nhiên Diêu Thông kia vốn giống như là một đống thịt mềm, không ngờ lại mạnh mẽ quát to một tiếng, thân thể thế nhưng đã khôi phục lại năng lực, một chưởng quét tới Tô Bằng!
“Ngươi dám!"
Tô Bằng phản ứng không chậm, tuy rằng chuyện phát sinh bất ngờ, nhưng vẫn kịp xuất chưởng cùng với Diêu Thông chạm nhau một chưởng, chẳng qua là trong lúc vội vã, đơn chưởng không có rót nhiều nội lực, có chút chịu thiệt.
Diêu Thông kia chạm nhau một chưởng, không nói hai lời, quát to một tiếng, thân thể bay lên trời, sau đó liền chạy vào con sông lớn ở trước mặt.
“Tặc tử ngươi dám!"
Phó Dịch thấy thủ pháp điểm huyệt Diêu Thông của mình không ngờ lại bị giải bỏ, để Diêu Thông kia chạy trốn còn đánh Tô Bằng một chưởng, không khỏi có chút nổi giận, đưa cành khô trên tay lên coi như kiếm xuất ra một chiêu!
Một đạo kiếm khí vô hình bắn ra, quét trúng Diêu Thông đã nhảy ra bốn năm thước, Diêu Thông lập tức phun ra một búng máu, nhưng thế đi không giảm, liên tục tung ra mấy cái, ra khỏi khe sâu, trước mặt con sông đang chảy đột nhiên nhảy lên, bay lên sáu bảy mét, sau đó từ không trung mượn lực, bay qua con sông dài mười một mười hai mét này!
Tô Bằng không khỏi nhíu mày, hắn tự hỏi khinh công bây giờ của mình không biết có thể nhảy qua được nhánh sông này hay không, đành buông tha cho việc truy kích.
Phó Dịch cũng cau mày, nhìn Diêu Thông kia chạy đi mất, nói:
“Người này không ngờ lại nhanh chóng phá được thủ pháp phong huyệt của ta, nội lực không ngờ lưu loát như thế."
“Không phải là phá."
Tô Bằng nhìn bóng lưng của Diêu Thông đã đi xa, nói:
“Lúc ta lục soát trên người hắn, cảm giác bên trong hắn còn mặc cái gì đó, có thể là nhuyễn giáp bên người, chống đỡ kình khí phong mạch của Phó tiên sinh."
“Có thể là như thế."
Phó Dịch nghe xong, cũng gật đầu nói.
“Phó tiên sinh, chúng ta ra ngoài cũng đã lâu rồi, nhanh chóng chạy trở về thôi, trong phòng ta còn có... Nếu là bị người khác thấy được, cũng thật là phiền toái."
Tô Bằng nói với Phó Dịch.
Phó Dịch gật đầu, nói:
“Nếu là thật sự bị người phát hiện, ta có thể làm nhân chứng cho ngươi, chứng minh sự trong sạch của ngươi."
Trong lòng Tô Bằng hơi có chút cảm động, người này bèo nước gặp nhau lại vì mình mà giúp đến như vậy đã là không tệ lắm rồi, liền gật đầu nói:
“Đa tạ."
Phó Dịch gật đầu, hai người thi triển khinh công, quay trở về thành trấn hồ Phàn Dương.
Sau khi trở lại khách điếm, Tô Bằng cùng với Phó Dịch cùng nhau đến tiểu lâu khách điếm mà Tô Bằng ở lại, chẳng còn có thi thể của nữ nhân đó nữa.
Chẳng qua là lúc hai người lên lầu, lại phát hiện cửa phòng Tô Bằng đã đó cả đám người tụ tập lại đang đợi.
Tô Bằng lập tức nhíu mày, nhìn một chút, một đám thiếu hiệp hiệp nữ bọn Hoắc Tư Kiệt cùng với Âu Dương Khánh đang ở cửa phòng Tô Bằng cãi vả, còn có mấy bồi bàn với chủ quán đang hoà giải.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Bằng thấy vậy liền lên tiếng hỏi.
Những hiệp nữ thiếu hiệp kia thấy Tô Bằng, lập tức có mấy người rút bội đao bội kiếm trên người ra kêu "choang choang", nghe được một tên thiếu hiệp quát:
"Tên dâm tặc cưỡng gian rồi giết chết nữ tử, nhanh chóng cúi đầu chịu trói!"