Tiểu điểm của những người trong sân lại trở về đội bóng rổ, bởi vị bọn họ thi đấu mà cao giọng hô hào, kích động toàn trường. Nhưng tầm mắt của Giang Vũ Hàn quét tới quét lui, chính là không muốn nhìn thấy Hứa Khắc Bình.
Ở trước mặt người khác anh liền giả bộ thân sĩ, còn thâm tình chân thành đối với cô, nhưng mà khi ở cùng một chỗ với cô, cũng ra sức bắt nạt cô, căn bản là một người hai mặt! Trong ngoài không đồng nhất, đáng ghét nhất.
Nếu không phải vì anh, làm sao cô có thể luân lạc tới trình độ này? Ai bảo anh là Bạch Mã Vương Tử của nữ sinh toàn trường, lại hết lần này tới lần khác muốn tới chọc cô gái bình thường là cô? Tại sao phải giả bộ làm bạn gái của anh, mỗi một chuyện đều phải nghe lời anh nói?
Mặc dù vừa mới bắt đầu là cô đụng vào anh, là cô phá hỏng áo sơmi trắng của anh, do cô quá ngốc nên mới có thể bị bóng đập vào, nhưng cho tới bây giờ cô không có ý trở thành tình địch nữ sinh toàn trường! Bây giờ khá tốt, cô bị anh độc chiếm, lại không thể cự tuyệt, còn phải tiếp nhận ánh mắt phẫn hận của mọi người, rốt cuộc cô đã làm chuyện gì không thể tha thứ?
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Hứa Khắc Bình đổ mồ hôi toàn thân đi tới trước mặt cô, vươn tay nói: "Cho anh khăn lông." Cái dáng vẻ kia giống như bọn họ đều làm hàng ngày.
Vũ Hàn càng nghĩ càng giận, bỉu môi nói: "Em không biết anh tự lấy đi."
Bởi vì mỗi người ở đây đều đang lắng nghe cuộc đối thoại của họ, khi cô vừa nói xong, mỗi nữ sinh đều phát ra tiếng nghiến răng ken két, trong lòng hận mắng: "Đây chính là cơ hội mà chúng tôi tha thiết mơ ước, cô ta lại dám trả lời như thế, nhất định sẽ bị ném xuống mười chín tầng Địa Ngục !
Bất ngờ là Hứa Khắc Bình không có tức giận, ngược lại tự mình cầm lấy khăn lông màu xanh, nhưng không phải dùng trên người mình, ngược lại vòng lên cổ của Vũ Hàn, giống như phủ thêm khăn quàng cổ cho cô vậy.
Sau đó anh lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo khăn lông ra lau trán, tiến tới gần mặt cô nói: "Chính là cái này, biết chưa?"
Rõ ràng là anh cố ý! Nhìn anh gần sát như vậy, tư thế hai người giống như muốn hôn, khiến cho mặt của Vũ Hàn đỏ lên, chỉ có thể không được tự nhiên nói: "Ừ."
Hứa Khắc Bình không muốn bỏ qua cho cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, "Anh muốn uống nước."
Uống nước thì uống nước, làm gì nhìn người ta như vậy? Ghét! Vũ Hàn nhìn xung quanh một lát, cầm lấy cái bình nước màu xanh."Là cái này sao?"
Hứa Khắc Bình gật đầu một cái, "Mở ra, bên trong có ống hút."
Điều này cũng muốn người ta phục vụ? Cũng không phải là đứa trẻ! Tuy Vũ Hàn không muốn, nhưng mà không muốn mình lại dính vào tình huống khó sử, liền mở bình nước, lấy ống hút ra, "Cầm đi."
"Đút cho anh uống."
Cái gì? Vũ Hàn cảm thấy đây đã là giới hạn nhẫn nại lớn nhất của cô rồi ! Cho dù cô là con vịt con xấu xí, là người nhát gan, nhưng cũng không thể chịu được nhiều lần bị trêu đùa như vậy! Căn bản là Hứa Khắc Bình không muốn giúp cô, nói không chừng anh chỉ muốn tìm một nô lệ thôi!
"Không muốn." Cô đột nhiên đứng lên nói.
"A - - "
Nữ sinh toàn trường đều phát ra tiếng kêu ai oán, đối với Giang Vũ Hàn là vừa ghen tị lại muốn cướp đoạt, nhưng càng tức giận hơn là cô lại không hiểu phong tình như thế, không biết thỏa mãn, không thể tha thứ!
Hứa Khắc Bình cũng đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, cái cảm giác áp bức đè lên trên người cô."Em nói cái gì?" Bàn tay to lớn của anh lại mơn trớn mái tóc xoăn của cô, khiến cả người cô run lên.
"Em nói - - em - - không muốn." Cô như đang hờn dỗi.
Mà hành động tiếp theo của Hứa Khắc Bình, càng khiến cằm mọi người đều díng xuống trước ngực. Kinh ngạc ấp úng không thể thành lời, bởi vì anh lại cúi người cầm lấy khăn lông, che phủ đầu hai người, còn ôm Vũ Hàn vào trong lòng, từ bên ngoài nhìn vào, quả thực giống như bọn họ đang hôn nhau.
Ở trong khăn lông màu xanh, rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng vẫn chỉ có mình đương sự mới biết.
Vũ Hàn mở to hai mắt nhìn anh, trái tim đập thình thịch thật nhanh, "Học trưởng, xin anh đừng..." Cô không muốn nụ hôn đầu tiên của bản thân phát sinh ở dưới tình huống như vậ , van xin anh, ông trời ơi!
Trong mắt Hứa Khắc Bình xuất hiện thần sắc xảo quyệt, "Đây là xử phạt hành vichạy trốn của em. Nếu bây giờ em lại không hợp tác với tôi, không diễn hết trận này, anh sẽ thật sự hôn em."
"Được, được, em đã biết!" Cô không muốn lấy nụ hôn đầu tiên ra làm tri phí, đành lập tức đầu hàng.
Khóe miệng Hứa Khắc Bình lại hiện lên mỉm cười khó có được, có vẻ cực kỳ mê người, Vũ Hàn nhìn thấy có chút choáng váng, chỉ mơ hồ nghe được anh nói: "Tất cả điều này vì tốt cho em."
"Nào có người... Giống như anh vậy?"
Anh nhếch lông mày anh tuấn nói: "Đương nhiên không có, người giống anh như vậy, chỉ một là đủ rồi." Nói xong anh còn đặt một nụ hôn trên trán cô, khiến cô lập tức hít vào một hơi.
Thật vất vả, cuối cùng anh xốc khăn lông lên, khiến tất cả mọi người xung quanh vừa ghen, vừa hận, lại cảm thấy giống như kết thúc một giấc mộng mỹ lệ.
Cuối cùng Vũ Hàn biết ngoan, vâng lời để sát bình nước tới trước mặt anh, anh vươn bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một bên ống nước, một bên ý vị thích thú nhìn cô. die!ndan!le!quy!don-Mèo Hoang
Không biết anh lại muốn làm gì nữa? Cô bất an đoán.
"Em cũng uống một ngụm đi." Hứa Khắc Bình đột nhiên nói như vậy.
Không chỉ có nữ sinh ở đây muốn khóc, mà cô cũng muốn khóc, cô phải làm sao đây.
Bị buộc đến mức này sao? Cô vẫn là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, vì sao cô lại phải uống thứ mà anh đã uống qua chứ? Cô một lần yêu đương cũng chưa từng có đó!
"Nhất định phải thế sao?" Cô sợ hãi hỏi.
"Uống." Anh hoàn toàn không cho người ta thương lượng đường sống.
Anh đưa ống hút đến bên môi cô, cô chỉ cố kiên trì hút một hơi, uống vào thứ lước lành lạnh, nhưng... Chỗ này là chỗ anh vừa mới uống qua, nói như vậy, không phải nụ hôn đầu tiên của cô"Trực tiếp" hiến ra ngoài sao?
Tưởng tượng đến vậy, đời người của cô hình như đã nhìn không tới "Hi vọng" gì rồi...
Sau khi nghỉ ngơi xong, Hứa Khắc Bình mới buông cô ra, cả người lại mạnh mẽ chơi bóng.
Làm sao bây giờ? Nhìn tất cả ánh mắt nữ sinh giống như mũi tên phóng tới, như vậy sau này, cuộc sống trung học của cô chỉ còn đen tối, mà không còn màu sắc rực rỡ rồi...
Vừa lúc này Lâm Mạnh Hi chạy đến bên cạnh cô, cười đến túi bụi nói: "Quả nhiên trò hay liên tục, đặc sắc vô cùng! Khiến người ta không thể tự kềm chế, say mê thật sâu!"
"Mạnh Hi... Mình... Mình rất muốn khóc!" Vũ Hàn ôm đầu, hiện tại thật muốn trực tiếp ngã xuống địa ngục.
"Ha, Cậu làm trò! Mỗi người nữ sinh đều ước được như cậu, thật là!" Lâm Mạnh Hi cố ý muốn trêu cô, còn đẩy đẩy cánh tay cô.
"Cậu biết rõ rành rành..." Cô mang chút oan ức nói.
"Cái gì mình cũng không biết, nhất là vừa rồi hai người làm truyện gì trong khăn lông, mình thật sự muốn biết nha, Lâm Mạnh Hi ghé vào bên tai cô hỏi
"Cái gì cũng chưa làm mà!"
"Gạt người" Lâm Mạnh Hi trừng lớn mắt.
"Chẳng qua anh ấy muốn mình hợp tác với anh ấy, diễn trò thật tốt mà thôi."
Vẻ mặt Lâm Mạnh Hi thất vọng, "Nhàm chán, mình còn tưởng rằng có cái KISS nhiệt tình chứ!"
"Mạnh Hi!" Vũ Hàn bĩu môi.
"Này, nghiêm chỉnh mà nói, bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy học trưởng vẫn đang diễn trò hay sao?"
"Đương nhiên rồi, hơn nữa anh ấy rất biết diễn đó, khiến cho mình cũng phỉa sợ ngây người."
Mạnh Hi nghe vậy sửng sốt, đối với việc Vũ Hàn chậm chạp thì bội phục sát đất."Cũng thật mệt mỏi khi có người ngốc nghếch như vậy, thì mới có thể suy nghĩ thế."
"Tại sao mình là đứa ngốc?" Vũ Hàn chẳng biết tại sao hỏi.
"Chính là đứa ngốc thì mới có thể không hiểu vấn đề." Lâm Mạnh Hi cố ý không trả lời cô, còn vòng vo quanh câu chuyện, "Này, cậu nói mình làm sao bây giờ? Hiện tại có nhiều nữ sinh chuyển mục tiêu sang người học trưởng Cao Dụ Tường, tiền đồ của mình thật ảm đạm!"
Trong sân, Cao Dụ Tường vẫy tay với đám nữ sinh hoan hô anh ta, nụ cười sảng lãng anh tuấn mê đảo mọi người, Vũ Hàn nhìn mà lo lắng cùng Lâm Mạnh Hi, "Mình phải giúp cậu thế nào đây?"
Lâm Mạnh Hi nâng hai gò má than thở, "Trước mắt tạm thời không cần, bởi vì mình cũng không nghĩ ra phương pháp gì cả! Chẳng qua trước hết không cần nói cho bất kì ai, mình không hy vọng mình bị anh ấy coi là nữ sinh ngưỡng mộ, như vậy chắc chắn anh ấy sẽ không liếc mặt nhìn mình." Mạnh Hi kiêu ngạo, cô không cho phép loại chuyện đó phát sinh.
Thấy Lâm Mạnh Hi khó có được tinh thần sa sút tinh, Vũ Hàn khẽ ngẩn ra, ngay sau đó quyết định, nhất định cô phải giúp Lâm Mạnh Hi chuyện này, như vậy mới xem như là bạn tốt!
Thời gian luyện bóng kết thúc, Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường cùng đi tới chỗ Vũ Hàn va Lâm Mạnh Hi.
Vũ Hàn dưới anh mắt thúc giục của Hứa Khắc Bình, ngoan ngoãn đưa khăn lông và bình nươc lên, bởi vì cô cũng không muốn lại bị khăn lông che lại, hơn nữa còn phải tiến sát gần mặt anh! Bây giờ, cô so với ai khác cũng biết chống cự hoàn toàn vô dụng.
Cao Dụ Tường nhìn mà huýt sáo, "Khắc Bình, cậu đừng được tiện nghi mà lại khoe mẽ!"
"Đừng dài dòng." Hứa Khắc Bình không thèm để ý chút nào lời anh ta nói.
"Haiz, thật là khiến người ta hâm mộ đó! Mình không biết năm nào tháng nào thì mới có thể hưởng cái phúc này?" Cao Dụ Tường ngửa mặt lên trời thở dài nói. Thật ra thì bây giờ anh muốn tìm một người bạn gái là dễ như trở bàn tay, đáng tiếc lòng của lãnh tử không muốn yên ổn lại.
Nghe nói như thế, thần sắc Lâm Mạnh Hi không khỏi ảm đạm xuống.
Tình hình này chỉ có Vũ Hàn nhìn ra được, cô yên lặng quyết định trong lòng, nhất định phải giúp Lâm Mạnh Hi đạt được nguyện vọng.
Khi về nhà, Hứa Khắc Bình đạp xe đạp như bình thường, đưa Vũ Hàn về nhà.
Vốn Vũ Hàn vẫn ngồi yên tĩnh phía sau, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cho hỏi. . . . . . Cho hỏi anh biết học trưởng Cao Dụ Tường. . . . . . Thích. . . . . . Cô gái như thế nào không?"
"Két." Xe đạp đột nhiên dừng lại, phát ra tiếng phanh xe.
Hứa Khắc Bình quay đầu lại, vẻ mặt trên mặt đóng băng giống như lái tủ lạnh, mặc dù đây là mùa hè tháng chín. Vũ Hàn lại cảm thấy trong lòng lạnh lên.
"Em hỏi cái này làm cái gì?" Trong mắt anh có sự tức giận.
"Em. . . . . . Em chỉ muốn. . . . ." Cô nhớ tới không thể tiết lộ bí mật của Lâm Mạnh Hi, liền thuận miệng nói: "Đột nhiên. . . . . . Muốn biết mà thôi."
Hứa Khắc Bình đạp xe đạp vào con hẻm nhỏ, trước sau không có bóng người, Vũ Hàn bắt đầu có chút sợ.
"Em lại muốn biết cậu ta thích loại cô gái nào!" Hứa Khắc Bình lại trách cứ cô.
"Học trưởng. . . . . . Anh làm sao vậy?"
Cô vẫn ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhưng Hứa Khắc Bình đã xuống xe, hai tay chống đỡ hai bênvách tường sau cô, từ trên cao nhìn xuống cô, cả người cũng không bình thường, giống như tản ra thú tính đàn ông nguy hiểm.
"Em muốn biết chuyện của Cao Dụ Tường, tại sao?" Câu hỏi của anh rất bình thường, thế nhưng giọng nói cũng rất kỳ lạ.
"Em. . . . . . Coi như em không có hỏi là được." Lưng của cô đã dựa hẳn vào tường, bắt đầu phát run.
"Không được, em cần phải trả lời tôi."
"Không, em không thể nói cho anh biết!" Cô liều mạng lắc đầu, vì Lâm Mạnh Hi, nhất định cô phải bảo vệ bí mật này!
Cuối cùng cơn giận của anh bộc phát, "Em thế mà vì cái tên kia!"
Anh dùng lực nắm lấy bả vai cô, lập tức làm đau cô.
"Học trưởng. . . . . . Rất đau. . . . . . Không muốn. . . . . ." Sức lực của anh thật lớn, cô nghĩ thầm nhất định mình sẽ bị bóp nát mất.
"Sợ đau thì nói cho anh biết!" Ánh mắt Hứa Khắc Bình giống như muốn đánh người vậy.
"Anh. . . . . . Không cần đánh em mà. . . . . ." Truyện được edit tại Dien!danlequydon.com
Một trận nước mắt dâng lên, cuối cùng cô không nhịn được khóc, mấy ngày nay chịu sự lo sợ mà vô cùng ủy khuất, đúng lúc này hóa thành nước mắt.
Nước mắt cô trong suốt khiến Hứa Khắc Bình sửng sốt một chút, ngay sau đó buông lỏng bả vai của cô, nhưng mà lại ôm lấy cô từ trên yên, ôm chặt cô vào trong ngực mình.
"Đứa ngốc, ngoan nào. . . . . . Đừng khóc, anh sẽ không bắt nạt em."
Lấy chiều cao m của cô, bị ôm như vậy dĩ nhiên hai chân cách xa mặt đất, nhung cô cũng không có cảm thấy sợ, bởi vì có lực cánh tay anh, quấn trặt người cô lại, thân thể của anh vừa khỏe mạnh, giống như một nơi tránh gió an toàn, khiến cô quên mất mình có chứng sợ độ cao .
"Học trưởng, anh đối với em. . . . . . Thật là xấu, em không muốn giả bộ làm. . . . . . Bạn gái của anh."
"Không được, chúng ta đã diễn đến nước này, không thể quay đầu lại ."
anh nhẹ nhàng vuốt phần lưng cô nói.
"Không muốn, em không muốn như vậy, " Cô bất tri bất giác làm nũng.
"Nghe lời, đừng khóc, anh sẽ bảo vệ anh, anh sẽ không làm em tổn thương."
Không biết tại sao, tâm tình của cô theo nước mắt chảy ra, giống như cũng nhẹ nhõm nhiều, không hề cảm thấy u buồn nữa. Mà Hứa Khắc Bình nhẹ nhàng dụ dỗ cô, càng làm cho cô như tắm gió xuân, nước mắt cũng chầm chậm ngừng rơi.
"Em đã muốn biết, anh nói cho em biêt! Cao Dụ Tường thích nhất cô gái thông mình, có tính khiêu chiến, lạt mềm buộc chặt, để cho cậu ta bị nghiêng đổ, như vậy cậu ta mới cam tâm từ bỏ thân phận công tử đào hoa."
Vũ Hàn nghe vậy có chút ngây người, "Làm sao anh. . . . . . lại đồng ý nói cho em biết?"
Hứa Khắc Bình bày ra vẻ mặt không có cách nào, "Ai kêu em lại khóc như vậy? Anh sợ chung quanh đây ngập nước!"
"Anh. . . . . ." Vũ Hàn nghe đượcanh đang nói đùa, "Anh giễu cợt em!"
Hứa Khắc Bình khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, là anh giễu cợt em, như thế nào?"
Mặc dù cô không có cam lòng, nhưng đối mặt với bản thân, thể lực, đầu óc cũng không tốt như Hứa Khắc Bình, bây giờ cô cũng không thể làm thế nào, chỉ có thể bỉu môi, đẩy đẩy lồng ngực anh nói: "Em không thèm nghe anh nói nữa, buông em ra!"
Trong mắt Hứa Khắc Bình có chút nan giải, "Đợi một chút, anh chỉ hỏi em một vấn đề. Về chuyện của Cao Dụ Tường, em là hỏi cho mình? hay là hỏi người khác?"
"Đương nhiên là người khác nữa!" Cô không chút suy tính nói ra, vừa nói ra khỏi miệng mới che miệng của mình lại, cô thiếu chút nữa thì tiết lộ bí mật, Hứa Khắc Bình thật là một người đáng sợ!
"Rất tốt."
Hứa Khắc Bình nghe xong lại cười một tiếng, cuối cùng thả cô lại chỗ ngồi ở phía sau, sau đó vừa huýt gió, vừa đạp xe đạp.
Anh. . . . . . Thật sự là quái nhân, Vũ Hàn kỳ lạ nghĩ . Tóm lại, anh có tốc độ "Biến sắc mặt" nhanh thật kinh người. Chỉ cần anh muốn đối phó với cô, cô tuyệt đối không thể chống lại anh.