Thiên lặng người đứng nhìn Bảo My bước vào nhà, Tuấn Đạt lái xe rời đi. Không ngờ hai người bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau, định đến với nhau sao? Nằm mơ sao? Anh phải chịu bao đau khổ trong khi cô mặc sức đi với "người mới" sao?
-Anh Hiếu! – Thiên rút điện thoại, gọi điện.
-Chuyện gì vậy Thiên?
Có vẻ như ở bên kia Quang Hiếu đang họp, có tiếng báo cáo.
-Tuấn Đạt tới tìm My anh...
-Sao? – Tất cả mọi người đang ngồi nghe kể cả người đang báo cáo công viêc cũng im lặng, ánh mắt sợ hãi dõi theo vẻ mặt của ngài Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng phía trước.
-Anh biết rồi! – Cúp máy, Hiếu ra lệnh tiếp tục nhưng trong đầu lại có bao suy nghĩ.
Thiên không thể can thiệp vào chuyện của cô nhưng Hiếu thì có thể, anh tin chắc rằng anh Hiếu sẽ nhắc nhở My.
Công ty Grand Star của Hoàng Tú Linh đang tuyển ca sĩ. My có dự định tham gia, chắc anh Hiếu sẽ không phản đối đâu. Còn Thiên... sao cô phải nghĩ tới người đó chứ?
-My! Lại đây! – Hiếu ngồi trên sofa, trước mặt anh là chiếc tivi.
Bảo My cũng không đáp lại, chỉ tiến lại gần về phía anh. Cô có một dự cảm nhưng dự cảm ấy không biết tốt hay xấu.
-Ngồi đây! – Hiếu chuyển sang một chiếc sofa khác, anh để My ngồi đối diện mình. Bảo My có cảm giác như cô chính là phạm nhân, đang bị anh tra khảo.
Cũng không lề mề, đúng khí chất một doanh nhân, anh vào thẳng vấn đề:
-Tuấn Đạt tới tìm em sao?
-Vâng ạ! Mà... anh biết anh ấy sao ạ? – My tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, khi biết anh và Thiên quen biết cô đã sốc rồi, bây giờ lại còn Tuấn Đạt nữa...
-Thương trường như chiến trường! Em nên tránh xa cậu ta ra một chút! – Hiếu từ tốn đứng lên, lại gần phía cô – Em thông minh mà! – rồi đi về phía thư phòng, My cứ chăm chăm nhìn theo bóng dáng anh trai mình.
Thiên bước vào thư phòng, thả mình xuống chiếc ghế da, trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại câu nói lúc chia tay ngày đó tại sân bay rồi dòng tin nhắn ngày đó:
-Em nhất định sẽ chờ anh về! Anh nhanh về với em... đừng để em chờ quá lâu!
-Mình chia tay đi anh, em xin lỗi nhưng em chán rồi!
Hai lời thoại ấy cứ hiện đi hiện lại trong đầu anh, chũng cứ chèn lên nhau khiến anh trở nên nhức đầu. Tại sao ngày đó cô lại hứa? Sao cô có thể chán nhanh như vậy chứ? Tình cảm ngày đó của hai người không là gì với cô sao? Sao có thể nói buông tay nhanh như vậy chứ? Dễ dàng như vậy chứ?
Người ta nói phụ nữ chính là loại động vật khó hiểu nhất thế gian và không thể dùng não đàn ông để hiểu phụ nữ.
Dù là hận nhưng khi Duy Thiên nhìn thấy Bảo My, trái tim anh vẫn đập rất nhanh, nó không chịu nghe lời chủ nhân nó, thậm chí chỉ cần nghĩ tới cô thôi trái tim anh cũng bất giác đập nhanh hơn bình thường.
-Ngân Ngân! Mình được nhận rồi! Mình được nhận rồi!
-Gì vậy? Cái gì mà nhận? Cậu nói chậm thôi, từ từ, nói rõ cho mình nghe nào! – Khả Ngân chẳng hiểu mô tê gì cả.
-Mình đăng kí vào Grand Star và được nhận rồi! Vậy mình không còn là người thất nghiệp nữa rồi! – Bảo My nhanh cẫng lên rồi ôm chầm lấy Khả Ngân, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. Mà không hề biết rằng ở nơi nào đó, một người đàn ông tay cầm hồ sơ Hà Huyền Bảo My, trên môi là một nụ cười mỉm.
-Sao tự nhiên con lại muốn quản lí công ty? Bình thường con đâu có muốn quản đâu.
-Mẹ! Con chỉ muốn phụ giúp mẹ thôi mà! Ba cũng đã giao tập đoàn cho con và anh rồi, mẹ cũng giao lại cho hai anh em con đi rồi ba với mẹ cùng nhau...
-Thôi được rồi! Con đó!
Bên cạnh vẻ mặt hạnh phúc của Hoàng Tú Linh là vẻ mặt âm trầm của Duy Thiên, ánh mắt anh nhìn về một nơi xa xăm nào đó...