Yêu một người nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa cũng giống như nhìn thấy món mình mình cuồng mà chẳng thể làm gì chỉ có điều nó đau đớn hơn nhiều.
Khả Ngân là cô con gái cưng của chủ tịch tập đoàn xây dựng Lâm Hà. Cô và Bảo My đã có tình bạn khoảng mười lăm năm. Bố Khả Ngân – ông Lâm và bà Hà – mẹ cô cùng với bố mẹ Bảo My là bốn người bạn rất thân thiết. Cuộc sống ngỡ cứ yên bình như vậy nhưng không, năm Bảo My tuổi, trong lần đi du lịch ở Nhật Bản, mẹ Bảo My bị sóng thần cuốn trôi, mất tích; năm tuổi, bố cô đã rời xa cô, đến Nhật Bản làm việc, cô biết ông rất nhớ mẹ; tuần nào ông cũng gọi điện về hỏi thăm, động viên cô rất nhiều, cô hiểu mà. Cô sống cùng Khả Ngân trong suốt quãng thời gian đó, bây giờ anh trai cô đã trở về và có sự nghiệp ổn định.
Khả Ngân thích thầm Hồ Quang Hiếu từ khi mới bảy tuổi, trong một lần vô tình gặp anh đi với Bảo My, cô đã si mê anh, anh lúc đó đã là một chàng thiếu niên mười mười bảy tuổi, chững chạc. Bảo My nói đó là anh hai của cô, còn xác định rõ ràng anh chưa có bạn gái, vậy là từ đó trở đi luôn có một cái đuôi bám theo Hồ Quang Hiếu mọi lúc mọi nơi. Dù anh không có biểu tình gì, không chấp nhận cũng chẳng phản đối cô vẫn cứ bám lấy dai như đỉa nhưng rồi đùng một cái nghe tin anh ra nước ngoài, thời điểm đó đã là ba năm sau. Cô không cho anh đi nhưng biết làm sao được, lời nói một bé gái mới tuổi làm gì có trọng lượng. Cái ngày anh đi, cô suýt bị tai nạn, bị bố mẹ mắng một trận nhưng ánh mắt chỉ nhìn về một nơi xa xăm, chắc máy bay đã cất cánh rồi...
Ba năm, tình cảm trong sáng, hồn nhiên ấy bị chôn chặt lại trong lòng một bé gái, từ "thích" ấy phải chăng theo thời gian không hề phai mờ đi mà ngày càng lớn dần rồi trở thành "yêu" lúc nào không hay...
Bảy năm lặng lẽ trôi qua, thời gian thì trôi đi một cách lặng lẽ nhưng tác động của nó đến với xung quanh, với vạn vật lại chẳng hề "lặng lẽ" chút nào. Bây giờ cô bé hồn nhiên với tình yêu đầu đời đã trổ mã, trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vạn vạn người mê. Trong lúc cô đang chán nản, người bạn thân của cô thì đi du lịch giải khuây vì thất tình, cô cô đơn, "alone", muốn tìm một người bạn trai giúp mình xua đi cái buồn chán thì chàng trai năm ấy trở về, khiến trái tim cô lại đập mạnh một lần nữa. Khả Ngân lại tiếp tục dùng ba năm thanh xuân của mình theo đuổi người con trai kia, quyết tâm không để tuột anh lần nữa. Nhưng đổi lại chính là câu nói lạnh lùng:
-Đừng yêu tôi!
Phải chăng anh có biết khi nghe ba từ ấy phát ra từ miệng Hồ Quang Hiếu, Khả Ngân tưởng chừng có thể ngất ngay tại đó, cô không hề nghĩ rằng tình cảm suốt bao năm của mình chỉ đổi lại được câu nói kia. Khả Ngân không chấp nhận. Cô vẫn cứ điên cuồng theo đuổi người đàn ông cô yêu, có lẽ đối với một số người đó chính là mù quáng nhưng với Khả Ngân đó chính là "yêu không hối tiếc"...
.................
Bảo My bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc với khuôn mặt mệt mỏi như bị vắt kiệt sức lực, trước khi xuống phòng tập, cô đã cố gắng chỉnh trang lại thần thái trong nhà vệ sinh.
-Bảo My! – Dâu thấy cô xuống lập tức gọi lại hỏi thăm
-Sao rồi? Tổng giám đốc nói gì vậy?
-Cũng không có gì... chỉ là... động viên em thôi! – Bảo My cố gắng lấp liếm mọi chuyện.
Trên quãng đường từ căn phòng đó xuống tới đây, Bảo My đã có nghĩ tới xin nghỉ nhưng rồi cô lại sợ suy nghĩ của mọi người. Dù không có gì họ cũng sẽ nghĩ tới hướng khác, và hướng đó luôn là tiêu cực.
Ngọc Sương đứng nhìn từ phía xa, ánh mắt phức tạp nhìn người con gái đứng ở phía này. Bỗng điện thoại đổ chuông:
-Alo!
-Được! Gặp nhau tại....
%B