Anh để chiếc lá xuống bàn, ngồi tựa lưng vào gối sofa, mắt nhìn không rời vào cuốn tạp chí đang để trên đùi, đường nét trên khuôn mặt nghiêm túc một cách thần thánh, khiến người ta không dám đến gần dù chỉ một chút.
Phương Tử Cầm ngồi đối diện đặt một tay lên bàn chống cằm nhìn anh, tay còn lại cầm cái bánh đậu xanh ăn.
Tính ra làm trợ ly cũng nhàn, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, mười bữa như một, Dịch Kính Đình không cho Dịch Thừa Phong quay lại công ty khiến hắn cũng thất nghiệp luôn, chẳng có việc gì để làm.
"Cậu nhìn tôi làm gì." Người nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí.
"Úi, thiếu gia tôi đã để ý rất kỹ nha, hơn nửa tháng nay cậu hình như đã có chút bình thường lại rồi." Phương Tử Cầm vừa nhai vừa nói.
"Bình thường ? trước kia tôi điên lắm sao ?" Anh thản nhiên.
"Không phải là điên mà là hồn bay phách lạc, tôi nói thật nha, bộ dạng trước kia của cậu không khác gì một cái xác di động, biết đi, biết đứng, biết ăn, biết ngủ, còn hồn phách thì không biết lưu lạc nơi nào.
Có nhiều lúc tôi còn tự hỏi liệu có phải Cố Tiểu Ngọc đã câu hồn dẫn phách của cậu xuống âm tàu địa phủ luôn rồi không."
Lời của người nọ vừa dứt, Dịch Thừa Phong đã ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt của Phương Tử Cầm lấp lánh như sao, ngây thơ trong sáng không vướng một chút bụi trần, khuôn mặt hoài hòa thanh thoát nhưng lại ẩn hiện một sự bí ẩn rất khó nhìn ra.
Hắn đã đi theo anh từ rất lâu rồi, khi đó anh chỉ thấy hắn rất hoạt bát tinh nghịch, hoàn toàn không hề hay biết con người của hắn đáng sợ đến mức nào.
"Tử Cầm cậu không hiểu đâu, khi nào cậu biết yêu một người rồi, thì lúc đó cậu sẽ hiểu được cảm giác của tôi."
Yêu ? trong mắt của Dịch Thừa Phong hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ miệng còn nhai kẹo, không hề biết thất tình lục dục là gì.
Có nhiều lúc anh thật sự rất ghen tị với hắn, nếu như đầu óc của anh cũng có thể nhìn mọi thứ đơn giản giống như hắn thì tốt biết bao.
Nhưng thật ra hắn và anh đều như nhau cả thôi, chẳng qua cái vỏ bọc bên ngoài của hắn đã che giấu đi đau thương ở bên trong, hắn có thể gạt được người khác nhưng lại không thể gạt được trái tim của chính mình.
Nhưng vào lúc này hắn lại giấu đi đau thương, rồi cất ra một câu trái ngược với lòng.
"Thôi khỏi đi ! tôi nhìn cái bộ dạng điên không ra điên khùng không ra khùng, khổ sở vì tình của cậu tôi cũng hết ham rồi, yêu yêu yêu cái con khỉ !"
"Tùy cậu vậy !"
"Tùy ? ý cậu là tùy cái gì ?"
Anh không trả lời, mà chỉ tập trung nhìn vào cuốn tạp chí, hắn thấy lại càng thêm chán nản.
"Cậu lại bắt đầu như vậy nữa rồi, riết tôi cũng sắp không hiểu nổi cậu." Rồi sau đó thả lỏng nói tiếp.
"Haizzz...Tôi cảm thấy cái nhà này bây giờ không khác gì cái nghĩa địa, lão gia thì suốt ngày ở công ty, Trương quản gia thì lúc nào cũng theo sát lão gia, còn thiếu phu nhân thì mỗi ngày an nhàn đi chơi với Lý tiểu thư, chỉ còn lại hai chúng ta cô đơn lẻ loi trong cái nhà này."
"Vậy thì sao, tôi thấy rất yên tĩnh."
Lúc nãy nhắc tới Thiến Vy, ánh mắt của Phương Tử Cầm bây giờ liền rực lên một tia sáng động.
"Thiếu gia ! tôi vừa nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì ?"
"Thiếu phu nhân, cô ấy...
Reng ! Reng ! Reng !...
Phương Tử Cầm chưa kịp nói hết câu thì di động trên bàn của Dịch Thừa Phong hiện lên cuộc gọi, anh liền nhanh tay bắt máy nghe.
"Ba ! có chuyện gì sao ?......dạ, con biết rồi, con sẽ tới ngay !"
Tút ! tút !...
Cuộc gọi kết thúc, anh cất nhanh cuốn tạp chí xuống gầm bàn sau đó đứng lên, người đối diện cũng đứng lên theo.
"Tử Cầm chuẩn bị xe, chúng ta tới công ty !"
"Hả ? tới công ty ? ngay bây giờ sao ?"
"Đừng có hỏi nữa ! nhanh đi !"
"Dạ dạ dạ dạ nhanh liền ! nhanh liền !" Phương Tử Cầm bị hối đến loạn ngôn, quên luôn chuyện lúc nãy cần nói.
Hắn thu xếp một chút rồi lái xe đưa Dịch Thừa Phong đến công ty mất khoảng phút, Phương Tử Cầm không đi theo mà ngồi lại trong xe đợi, anh nhanh chóng đi vào công ty, nhưng anh cứ cảm thấy mọi người trong công ty cứ thì thầm to nhỏ cái gì đó về anh, nhưng cũng mặc kệ không để ý nhiều, rồi đi thẳng một mạch đến phòng làm việc của chủ tịch cũng tức là ba anh.
Cửa không có khóa, anh cứ vậy mà đi vào, bên trong không có ai, không gian trong phòng rất rộng rãi thông thoáng, nền gạch màu trắnh tinh tế như chiếc gương có thể soi bóng người ở dưới, bàn làm việc mang phong cách hiện đại toát lên sự uy nghiêm của chủ nhân ở đây, trên bàn có vài cuốn tài liệu, máy tính, điện thoại bàn,...
Tường có treo những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng trên thế giới, nàng Mona lisa, bầu trời và các vì sao,...!ở phía sau bàn làm việc còn có một cái kệ sách lớn được làm bằng gỗ công nghiệp MDF dùng để đặt hoặc trưng bày trang trí sách, tượng vĩ nhân, huân chương, giải thưởng,...
Trung tâm của căn phòng này chính bộ sofa tiếp khách màu trắng sứ mang đến sự tinh khiết nhẹ nhàng và thanh lịch.
Bức tường bên trái của phòng được thay thế bằng cửa kính trong suốt, anh bước tới gần có thể nhìn thấy thành phố bao la rộng lớn, bầu trời trên kia xanh ngát một màu các tòa nhà ở rất xa và cao đem đến cảm giác bình yên thoáng đãng như đang ở thiên đường giữa lòng thành phố..