Khách lên xe đủ ghế rồi, chiếc xe bắt đầu đi, tình hình giao thông vốn cũng không tốt, cả chặng đường cứ đi một đoạn lại phải dừng, nửa đường còn thả khách, mãi đến được Hồng Thạch Tỉnh thì đã chín giờ tối.
Chiếc xe đỗ ngay dưới lề đường có đèn cao áp rất sáng, mấy biển hiệu treo mấy ngọn đèn gần đó đều treo đèn lồng đỏ mừng tết âm lịch. Khu trấn từ xa cũng mơ hồ nhìn thấy mấy ngọn đèn sáng mờ mờ như lân tinh, nhưng đoạn đường ở giữa thì đen sì sì như một khu hoang dã vắng vẻ, đâu đó xa xa còn nghe được loáng thoáng tiếng gió bắc rít gào, từng mảnh, như tiếng khóc âm u của ma quỷ.
An Na cứ nghĩ muộn nhất là khoảng sáu bảy giờ là đến nơi, không ngờ lại muộn đến như thế. Tuy nói trị an của những địa phương như này cũng khá tốt, chí ít trong khoảng thời gian cô ở đây thì không nghe thấy hay nhìn thấy có vụ án giết người cướp của nào phát sinh cả, nhưng bắt gặp phải tình cảnh như này, trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.
May mắn cùng xuống với An Na còn có ba bốn người khác, hẳn là đều đến khu trấn. Thấy mấy người này đi về hướng ga tàu thì cô nhanh chân đi theo.
Nãy ngồi trên xe, hai chân của An Na đã cóng lại cứng ngắc, giờ vừa xuống đi được vài bước, gió rét thổi đập vào mặt lạnh như băng khiến cô suýt nữa bị đóng thành băng, vội vàng quấn chặt chiếc khăn che mặt kín mít, cúi đầu cắm cúi bước đi vào trong mưa tuyết càng lúc càng lớn.
Đúng lúc, phía sau bỗng vang vọng những âm thanh sọc sọc, như là có gì đó đuổi theo. An Na ngoái đầu lại, mượn ánh đèn đường ảm đạm để nhìn, nom thấy có một con chó rất to đang lao về phía mình.
Tuy rằng cô và Tia Chớp từng làm quen với nhau ở trạm thông tin, nhưng điều đó không thể hiện rằng cô không sợ chó, huống chi lại đang trong tình cảnh như thế này, cô thất kinh, đang định hét toáng lên thì chợt cảm thấy con chó này trông rất quen.
Con chó đang lao đến hình như nhận ra được cô từ sớm, chạy đến gần thì dừng lại, khẽ ư ử hai tiếng.
An Na rốt cuộc đã nhận ra nó, nó chẳng phải là Tia Chớp hay sao. Cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi tên nó.
Tia Chớp chạy đến, cọ cọ đầu vào chân cô.
An Na xoa xoa đầu nó, trong lòng thấy rất lạ.
Ngày đó nghe rõ ý tứ của Lục Trung Quân, Tia Chớp hình như vẫn luôn ở cùng chú Đinh, sao giờ lại xuống núi, còn xuất hiện ở đây một mình chứ?
Hay là, Tia Chớp không xuống một mình, là chú Đinh dẫn xuống?
Tia Chớp quay ngược lại, cắn lấy gấu quần của An Na, vừa đi vừa kéo, như là muốn cô đi theo mình.
Kể từ khi biết Tia Chớp là chó nghiệp vụ xuất ngũ, An Na rất tin tưởng nó, nên dù trời đã muộn nhưng vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ, bước từng bước đi theo nó. Đi được hơn mười bước, sau cùng đi tới gần rìa đường sắt, rốt cuộc dã thấy một người đang ngồi cô độc trên đường ray đang hút thuốc, tàn thuốc đỏ rực rõ mồn một trong đêm tuyết.
Trên đỉnh đầu những tuyết đang bay lất phất, khắp nơi mọi âm thanh đều câm lặng, người đó như đắm chìm vào trong thế giới riêng của mình, trông không khác gì một pho tượng.
Tia Chớp chạy đến bên người đó, sủa lên hai tiếng. Người kia như bị bừng tỉnh, đưa điếu thuốc lên miệng, tay xoa xoa đầu Tia Chớp, bỗng liếc nhìn bóng dáng An Na đang đứng phía sau, cả người như ngây dại, quay đầu lại, thấy rõ mặt người đó thì đứng lên, vứt điếu thuốc vào trong tuyết, dùng mũi giày lấy tuyết vùi điếu thuốc đi.
Người đó không quay mặt lại, nhưng An Na biết chắc đó là Lục Trung Quân. Mượn phản xạ của ánh tuyết, cô thấy dưới chân anh có chừng mười cái đầu lọc điếu thuốc rồi.
Cũng chẳng biết anh đã ngồi ở đây bao lâu rồi.
– …Em đã quay về?
Anh hỏi cô một câu như thế.
Không biết có phải ảo giác không, An Na cảm giác được giọng nói của Lục Trung Quân khàn khàn.
– Ừ, vừa về. Trên đường bị bỏ nửa chừng. – An Na đáp.
Lục Trung Quân không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong đêm tuyết gương mặt anh không rõ, không nhìn được ngũ quan, nhưng An Na vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh luôn dừng ở trên mặt mình, trong lòng hơi lúng túng, rũ mắt xuống, nhìn Tia Chớp, hỏi:
– Chú Đinh đâu ạ? Sao Tia Chớp lại ở với anh thế?
Lục Trung Quân vẫn im lặng. An Na dựa vào trực giác cảm thấy có điều kỳ lạ, nhìn anh chăm chú.
– Chú Đinh chết rồi. – Lục Trung Quân đáp khẽ, – Hai ngày trước tôi đi thăm chú, phát hiện chú chết trên núi, đã mấy ngày rồi. Bác sĩ nói bị tắc cơ tim.
An Na ngây dại cả người.
– Lúc tôi đi, Tia Chớp cứ nằm dưới chân núi liếm tuyết, chắc là mấy ngày rồi không chịu ăn gì cả. Hẳn biết chú Đinh đã chết muốn gọi người lên đó. – Giọng anh trầm thấp khàn khàn.
– Lục Trung Quân… – An Na gọi tên anh, không biết nên nói gì.
– Chết thì chết thôi, dù sao chú ấy cũng không có ai thân thích cả.
Lục Trung Quân bỗng gọi Tia Chớp đang ngồi trong tuyết, Tia Chớp đứng lên tắp lự.
– Muộn rồi, về thôi. Tôi đưa em về.
Lục Trung Quân bước về phía cô, hết sức tự nhiên cởi chiếc mũ bông trên đầu mình xuống đội cho cô. Chiếc mũ bông có nhiệt độ trên người anh, vừa bị đội lên, cô lập tức thấy ấm áp, còn đang ngây ra, anh đã cầm lấy hành lý trên tay cô rồi.
Anh không mang găng tay, găng tay của cô lúc đi trên đường cũng bị cô vứt đi rồi. Lúc anh cầm hành lý cho cô, tay khẽ chạm vào tay cô, làn da chạm vào nhau, An Na thấy vô cùng nóng bỏng rất khác thường, nhưng lại không nghĩ ra được khác thường ở chỗ nào.
– Anh sốt à?
– Không. – Lục Trung Quân cầm túi hành lý của cô, bước di, – Đi thôi.
Đi được , bước, Tia Chớp đuổi theo.
An Na cũng đuổi theo, áp tay lên trán anh. Lục Trung Quân khựng lại ngửa ra sau, nói:
– Này, em là phụ nữ, táy máy tay chân cái gì thế.
An Na vẫn sờ trán anh bằng được, quả nhiên là nóng rực, vội bỏ chiếc mũ bông xuống đội lên lại lên đầu anh.
Anh dáng cao, An Na vừa giơ cánh tay lên, Lục Trung Quân đã giật chiếc mũi đội lên đầu cô.
– Anh rõ ràng bị sốt, sắp chết đến nơi rồi còn cố chống đỡ làm gì. Tôi không lạnh, anh đội lại đi.
– Không chết được đâu. Em đừng để biến thành người băng đấy.
Lục Trung Quân tiếp tục bước đi, đôi giày cũ kỹ bằng bông xơ quân đội giẫm trong tuyết, tạo nên âm thanh loạt xoạt.
– Anh sốt mấy ngày rồi, uống thuốc không?
An Na đuổi theo hỏi.
– Này, công chúa kiêu ngạo sao lại quan tâm tôi thế? – Giọng điệu của Lục Trung Quân mỉa mai, lại có ý trêu chọc ngả ngớn.
– Anh đứng đắn chút đi. – An Na nghiêm mặt.
Lục Trung Quân đột nhiên dừng bước.
Anh chân dài, bước chân lớn, An Na chưa kịp quen với việc đi trong tuyết dày, vẫn đang chăm chú đuổi theo sau anh, anh thình lình dừng lại, cô bị bất ngờ suýt chút nữa lao sầm vào anh.
– Anh làm gì thế?
– Em đang quan tâm tôi à?
Ánh sáng của tuyết chiếu lên gương mặt anh, anh nhìn cô, nửa cười nửa không, trong mắt lại rất sáng.
An Na ngập ngừng.
– Anh nghĩ nhầm rồi. Kệ anh.
Cô hừ khẽ, vòng qua anh tiếp tục bước đi.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Một lát sau, phía sau lại có tiếng loạt xoạt của giày giẫm vào tuyết, Lục Trung Quân đuổi theo, lẩm bẩm:
– Hôm qua bị sốt, chưa uống thuốc. Từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì.
An Na dừng bước:
– Lục Trung Quân anh bị sao thế, không uống thuốc, không ăn cơm, thế mà vẫn còn ở đây nói hờn nói mát được, không sợ mình không chết sớm phải không…
Vừa thốt như thế cô lại chợt nhớ tới tấm hình kia, lập tức ngừng lại.
– Năm mới, ai nấy đều nghỉ rồi, cả ký túc xá chỉ còn lại mình tôi, căn tin cũng đóng cửa từ hôm qua, bánh bao tôi mua sẵn cứng quá, không nuốt được…
Nghe giọng điệu này của anh, không hiểu vì sao, An Na như cảm thấy được mùi vị làm nũng trong đó, cả người nổi cả da gà lên.
– Anh là heo à, sao không hấp lại?
Bất giác, ngay cả cô cũng không phát hiện ra mình nói chuyện với anh đã tùy ý từ lúc nào rồi.
– Tôi có một mình nên lười. – Lục Trung Quân chậm rãi nói, – Hay là em hộ tôi nhé?
– Có phải anh muốn tôi đặt bánh treo trên cổ anh không. – An Na hậm hực, – Chết đói đáng đời.
Lục Trung Quân bỗng dừng bước, ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tia Chớp chạy đến bên An Na sủa lên. An Na dừng lại.
– Này, anh sao thế?
– Dạ dày…khó chịu…- Giọng nói của anh có vẻ rất đau đớn.
An Na chần chờ chốc lát, thấy anh vẫn ngồi đó, nhìn không giống giả bộ thì quay trở lại.
– Anh nói xem mình có bị bệnh không, sốt hai ngày không uống thuốc, còn không ăn gì. Anh tưởng mình làm bằng sắt à?
Lục Trung Quân ngẩng đầu.
– Không sao đâu…bệnh cũ thôi. Trước đây ở trường hàng không, ăn không quen cơm của chú Mao….tôi ăn tuyết một chút là đỡ ngay…
Nói xong còn định nắm một nắm tuyết lên cho vào mồm, bị An Na hất đi.
– Anh là Tia Chớp à, học đòi ăn tuyết nữa.
Tia Chớp nghe đến tên của mình thì hí hửng chạy đến bên chân cô ngước đầu lên. Lục Trung Quân cũng ngẩng lên, một người một chó đều ngước lên nhìn cô.
An Na tự hỏi cô và người đàn ông này chẳng có tí liên quan gì đến nhau, cũng chẳng có quan hệ gì, vốn cũng chẳng cần quan tâm đến anh, nhưng có lẽ bởi cô đã biết chuyện sau này mà ngay cả chính anh cũng không biết, bởi vậy không hiểu vì sao, cô lại không dám tiếp tục cứng rắn nữa, do dự một chút nói:
– Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa. Giờ đi sở y tế lấy thuốc, xong rồi về tôi làm đồ ăn cho anh.
– Đi nào. – Lục Trung Quân đứng thẳng lên, xách hành lý của cô bước đi.
An Na trợn tròn mắt.
– Lục Trung Quân, dạ dày anh còn đau không?
– Còn. – Lục Trung Quân ngoái lại cười, – Nhưng vẫn chịu được. Chân của anh còn từng châm kim rồi ấy, chút đau này có là gì.
– Vậy vừa rồi anh tỏ vẻ đáng thương để làm gì….
An Na lầu bầu, thấy bóng lưng anh càng lúc càng xa, Tia Chớp chạy bên cạnh anh, vừa chạy vừa ngoái lại sủa to với cô, muốn cô đi theo.