Ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm tu luyện xong, tỉnh lại vào lúc trời còn rất sớm.
Lúc này, điện thoại vang lên, hoá ra ông nội hắn phái người suốt đêm chạy đến.
Thẩm Tu Lâm xuống đón đối phương, sắp xếp cho người đó ở lại tại khách sạn hắn đang ở, đồng thời nói cho đối phương kế hoạch của mình.
Người đến lần này tên là Lâm Phùng Kim, đã hơn tuổi, cũng có tính cách thành thục thận trọng.
Thẩm Tu Lâm sau khi nói xong kế hoạch của mình thì Lâm Phùng Kim cũng nói ra ý kiến bản thân, Thẩm Tu Lâm nghe xong kế hoạch mua sắm, cảm thấy không có vấn đề gì, gật đầu cho đối phương đi làm việc.
Đến khoảng hơn bảy giờ, Thẩm Tu Lâm đi gõ cửa phòng Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển rất nhanh ra mở cửa, Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương cùng đi không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, gật đầu “Được, chúng ta có thể mua nhiều một ít, chỗ ta cũng có không gian.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nở nụ cười “Vậy thì đa tạ.”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt lắc đầu “Ngươi đợi một chút, ta đi lấy ít đồ.”
Dứt lời, Đông Phương Hiển đóng cửa phòng lại, đi vào trong.
Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái, là ảo giác của hắn sao? Hắn sao lại cảm giác Đông Phương Hiển đang muốn tránh hắn?
Không, hắn không cảm thấy đây là ảo giác.
Đông Phương Hiển thật sự đang tránh hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Tu Lâm có chút không thoải mái.
Đợi đến khi Đông Phương Hiển đi ra, Thẩm Tu Lâm trực tiếp nhìn y. �
Đông Phương Hiển nhíu mày “Làm sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Đông Phương, ta chỉ muốn nói, cũng giống như trước đây ngươi từng nói, chúng ta sẽ ở cùng nhau thời gian rất dài. Nếu như ta đã làm sai điều gì, hoặc có cái gì khiến cho Đông Phương mất hứng, mời Đông Phương trực tiếp nói ra, nếu không thì ta không thể biết được.”
Thẩm Tu Lâm nói rất nghiêm túc, Đông Phương Hiển hơi nhếch môi lên.
Thẩm Tu Lâm bước đến gần Đông Phương Hiển hai bước, khí tức nam tính cường liệt kéo tới, tựa hồ mang theo một luồng khí tức giao hoà quen thuộc, cơ thể Đông Phương Hiển nhất thời căng thẳng.
Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt Đông Phương Hiển, khoảng cách rất gần, chỉ cần đưa ra một bàn tay là có thể chạm đến đối phương.
Đông Phương Hiển không dấu vết lùi về phía sau hai bước, nhàn nhạt nói “Ta biết, đi thôi.”
Thẩm Tu Lâm không đi, ngay tại khi đối phương muốn xoay người chợt đưa tay kéo lại tay đối phương.
Lần này, Đông Phương Hiển thật sự ngây ngẩn cả người, ước chừng không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ “táy máy tay chân”.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, đừng gạt ta, được không?”
Đông Phương Hiển mím môi không nói gì.
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói ra từng chữ “Đông Phương, ta cảm thấy được, bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần phải thẳng thắn với nhau, đặc biệt là, mạt thế sắp đến, ta muốn hoàn toàn đem phía sau lưng ta giao cho Đông Phương. Đông Phương, ngươi thấy thế nào?”
Đông Phương Hiển nghe vậy rốt cuộc nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, nhìn thấy kiên trì trong đáy mắt đối phương, cuối cùng chậm rãi nói “Ân, ngươi nói đúng.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi mỉm cười “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm tự nhiên đi về phía trước.
Đông Phương Hiển nhìn bóng lưng đối phương, cũng đi theo…