Mấy chuyện tu luyện, vị diện hạ cấp, vị diện trung cấp mang đến đả kích không nhỏ cho Thẩm Tu Lâm, mất mấy ngày mới bình tĩnh lại được.
Bất kể như thế nào, hiện tại quan trọng nhất vẫn là cần chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp mạt thế.
So sánh đời trước và đời này, chính mình cũng đã có sự chuẩn bị, Thẩm gia vẫn có thể phát triển càng lâu dài?
Huống chi, đời trước, nếu như không có đám người Lãnh Truyện Phong ám hại, Thẩm gia cũng sẽ không lụn bại.
Chỉ là lòng người khó dò cho nên sự tình đời trước, đời này cũng chưa chắc sẽ không xảy ra. Ba nhà kia, dường như đã liên hợp lại cùng nhau, sau mạt thế càng tiếp tục duy trì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lẽo hơn.
Mạt thế còn khoảng hơn hai mươi tám ngày, Thẩm Tu Lâm nhận được điện thoại mời tới tụ hội của Lãnh Thu Ngôn, Châu Hải Ninh, Chu Cửu Dương.
Đối với lời mời này, Thẩm Tu Lâm không nói hai lời liền đáp ứng.
Mạt thế tuy còn hơn hai mươi tám ngày, nhưng Thẩm Tu Lâm biết, có một số việc vẫn không thể làm.
Nếu không thì, những kẻ muốn hại hắn kia, hắn thật muốn giết chết từng cái từng cái một. Thế nhưng, giết sớm thế một điểm phấn khích cũng không có, thêm nữa, cũng có khả năng khiến chính mình rơi vào vũng lầy.
Đừng xem thường các cơ quan điều tra, đặc biệt dưới sự trợ giúp của mấy gia tộc lớn, chỉ cần hắn giết người, cho dù hắn có thực lực cao cường cũng không tránh khỏi pháp luật trừng phạt. Trừ khi hắn muốn đào tẩu trốn đi.
Hắn đương nhiên không cam tâm chính mình phải gánh vác những vết nhơ đó. Vì những người kia? Thật không đáng.
Nhưng mà, dù không thể giết chết, thế nhưng nếu những người kia dám tính kế hắn, thì hắn tính kế trở lại, khiến bọn họ chịu khổ chắc chắn không có vấn đề.
Cho nên, với lời mời của đám người Lãnh Thu Ngôn, hắn đáp ứng ngay lập tức.
Lời mời của đám Lãnh Thu Ngôn cũng rất chính thức, N thị một đám thiếu gia có danh tiếng tất cả đều được mời đến.
Tụ hội bắt đầu lúc bảy giờ tối.
Hơn năm giờ, Thẩm Tu Lâm về đến biệt thự, cơm tối đã được người giúp việc chuẩn bị xong, người còn chưa kịp đi.
“Thiếu gia.” Nữ giúp việc nhìn thấy Thẩm Tu Lâm về nên vội vàng tới bắt chuyện.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ừm, cơm tối xong rồi?”
“Dạ” Nữ giúp việc lập tức nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy được, ngươi đi về trước đi.”
“Vâng, Thẩm thiếu.” Nữ giúp việc mau chóng rời đi.
Đông Phương Hiển lúc này từ trên lầu đi xuống, Thẩm Tu Lâm nhìn sang, mỉm cười nói “Đông Phương xuống rồi sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm nghĩ tới buổi tụ hội tối nay, nói “Đông Phương, tụ hội tối nay có lẽ sẽ có không ít trò hay để xem, ngươi đi không?”
Đông Phương Hiển nghĩ, Thẩm Tu Lâm có nói qua chuyện này “Nhận được lời mời?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Đã nhận được, chúng ta cùng đi chứ?”
Đông Phương Hiển không suy nghĩ gì lâu, trực tiếp gật đầu “Ừm, được.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, trong mắt có chứa một chút ôn nhu “Nhưng chúng ta cần ăn chút cơm trước, miễn cho đến buổi tụ hội kia lại không thấy ngon miệng.”
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.
Vì vậy, hai người ăn lưng lửng dạ, mãi cho đến sáu giờ rưỡi mới xuất phát.
Trên đường, Thẩm Tu Lâm cũng không lái xe nhanh, còn dừng lại mua một ít đồ. Lúc đến nơi đã hơn bảy giờ.
Những người còn lại, khoảng chừng sáu giờ rưỡi tất cả đều đến phòng riêng trong câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này chính là nơi Thẩm Tu Lâm đập vỡ khối ngọc lần trước, mang danh là câu lạc bộ xa hoa nhất hiện giờ.
Lúc này, những người kia tất cả đều ngồi lại cùng nhau… Đồng thời, sôi nổi nghị luận mấy cái ý tưởng xấu.
“Lãnh đại thiếu, ta nghĩ Thẩm thiếu hẳn là không dám tới a.”