Bữa tối này, chính là trải qua với một không khí ấm áp và vui vẻ như vậy.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm mới hỏi đến Long Thành Uyên cùng tuyết lang.
Đông Phương Hiển nói ra lí do phỏng đoán tình hình lúc trước khi tuyết lang thay đổi lớn đến vậy.
“Tuyết lang còn đang thăng cấp, nếu như thành công, tuyết lang hẳn có thể tới cấp năm.”
“Hừm…” Thẩm Tu Lâm thở dài “Thật không tưởng được, vật cộng sinh lại lợi hại như vậy, nếu là bản thổ sinh vật, không phải càng…”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, cho nên chúng ta cần tăng thực lực lên.”
“Như vậy còn Long Thành Uyên? Hắn hiện giờ cấp mấy?”
“Khoảng cấp ba.” Đông Phương Hiển nói.
“Đông Phương, bằng thực lực chúng ta hiện tại, chỉ cần không phải đối phó bản thể sinh vật, chắc không có vấn đề gì?”
“Không.” Đông Phương Hiển lắc đầu “Không thể nói như vậy, có một chút vật cộng sinh còn mạnh hơn so với cái chúng ta đã gặp, thế giới này… ta cảm thấy đã thay đổi.”
Thẩm Tu Lâm đột nhiên nghĩ tới vấn đề đối phương nói “Đông Phương, vậy tinh thần lực của ngươi làm cách nào mới có thể tăng lên? Đông Phương, nếu dùng đẳng cấp để phân chia, với thực lực của ngươi bây giờ, ngươi cảm thấy được là cấp mấy?”
Đông Phương Hiển nghĩ một hồi, nói “Nếu như tối đa là cấp , như vậy ta khoảng cấp .”
Thẩm Tu Lâm hít vào ngụm khí lạnh “Cấp … Nhưng vì cái gì tối đa lại là cấp ?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “So sánh thôi.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm cười “Ta hiện tại chỉ có cấp năm, tối đa… cấp nhất định sẽ có.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi còn có rất nhiều cơ hội mạnh lên, không tốt hay sao?”
Thẩm Tu Lâm biết đây là kiểu an ủi của Đông Phương Hiển, nhất thời cười lên “Tốt, sao lại không tốt chứ. Đương nhiên là tốt. Chỉ cần Đông Phương ở bên cạnh ta, ta cái gì cũng tốt, cũng sẽ nhanh chóng mạnh lên.”
Chỉ cần Đông Phương ở bên cạnh ta… Đông Phương Hiển hơi nhấp môi, chậm rãi nói “Ừm.”
Thẩm Tu Lâm cười, hôn khoé môi Đông Phương Hiển.
“Vậy, bọn họ đều đang bế quan?”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu.
“Vậy, dù sao buổi tối cũng không tiếp tục lên đường, chúng ta đi ngủ nhé.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu “Ừ.”
Thẩm Tu Lâm cảm thấy Đông Phương Hiển dịu ngoan nghe theo lời hắn, thật sự là… đáng yêu quá thể.
Nhưng mà, nghĩ là nghĩ, Thẩm Tu Lâm tuyệt đối không dám nói ra, tính tình Đông Phương Hiển hẳn là không thích dùng mấy từ “đáng yêu” để miêu tả y.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển lên xe.
Lên xe xong, vẫn như cũ ngả hai cái ghế ra, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm song song nằm lên.
Thẩm Tu Lâm không làm gì khác, chỉ vươn tay nắm lấy tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển cũng không né tránh, vì thế, Thẩm Tu Lâm cảm thấy hài lòng vừa nắm tay vừa nhắm lại hai mắt.
Hai ngày nay hắn luôn luôn trùng kích bình chướng từ cấp lên cấp , căn bản không thể nghỉ ngơi, hiện tại cũng thật sự mệt mỏi.
Vì thế, không tiếp tục nghĩ tới việc tu luyện, Thẩm Tu Lâm nhắm hai mắt, cùng người mình yêu nắm tay nhau ngủ một giấc.
Một đêm này, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm hai người ngủ đều phi thường ngon.
Sáng ngày hôm sau, khi Thẩm Tu Lâm tỉnh lại thì Đông Phương Hiển vẫn còn đang ngủ, không giống trước kia, khi mình tỉnh lại thì Đông Phương Hiển đã sớm dậy trước.
Nhìn khuôn mặt khi ngủ của người bên cạnh, cảm giác được nhiệt độ và xúc cảm mềm mại trên bàn tay của đối phương, Thẩm Tu Lâm lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một từ.
Hạnh phúc.
Thẩm Tu Lâm nghĩ, có lẽ, đây chính là hạnh phúc, hạnh phúc mà người khác cầu cũng không cầu được.
Cong cong khoé miệng, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tay Đông Phương Hiển, sau đó buông ra.
Hắn không hôn Đông Phương Hiển, hắn lo sẽ đánh thức đối phương. Hắn biết tính cảnh giác của đối phương phi thường cao. Sau đó, Thẩm Tu Lâm cẩn thận xuống xe…
“Thẩm thiếu.” Long Thành Uyên cùng tuyết lang đều kết thúc tu luyện, cả hai cùng đi tới chỗ hắn.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm dừng lại trên người tuyết lang. Quả nhiên là tinh thần lực cấp năm, so với hắn cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng, bản thân hắn trừ bỏ là tinh thần hệ dị năng giả, công pháp hắn tu luyện cũng không giống những người khác.
Cho nên, tuyết lang mặc dù cũng là cấp năm, thế nhưng Thẩm Tu Lâm tự tin hắn có thể thắng được đối phương.
Long Thành Uyên thấy tầm mắt của Thẩm Tu Lâm rơi vào trên người tuyết lang, nói “Thẩm thiếu, tuyết lang đột phá cấp năm.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, tinh thần lực tiếp xúc với tuyết lang. Rất nhanh, hắn cảm nhận được sóng tinh thần của tuyết lang.
“Thẩm thiếu.” Tuyết lang nói.
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ngươi thực có khả năng cũng là vật cộng sinh, ngươi có ký ức lúc trước hay không?”
Tuyết lang lắc đầu “Không có, một chút ấn tượng ta cũng không có.”
“Ngươi như thế nào lại xuất hiện tại công xưởng kia?” Thẩm Tu Lâm hỏi.
Tuyết lang trả lời “Ta bị bắt tới, thế nhưng bị bắt ở đâu, như thế nào, ta chính mình lại không nhớ nổi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi chút suy nghĩ, nói “Tuyết lang, ngươi hiện tại thông minh hơn trước nhiều, ngươi bản thân có biết hay không?”
Tuyết lang nghe vậy chậm rãi nói “Ta không biết, ta chỉ biết ta muốn bảo vệ Long Thành Uyên. Hắn là bạn của ta, bạn tốt nhất, là đồng bạn của ta.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nhướn mày, nói “Còn chúng ta?”
Tuyết lang không chút do dự nói “Long Thành Uyên ở cùng các ngươi thì ta sẽ theo các ngươi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Như vậy ngươi biết Long Thành Uyên là người sao?”
Tuyết lang gật đầu “Ta biết.”
“Được rồi, như vậy ngươi phải nhớ những lời này của mình…”