Đèn được thắp lên từng chiếc một.
Kính Như Ngọc ngồi trên chủ tọa, sự có mặt của Tạ Thức Y buộc ả phải sửa lời giải thích vốn đã được soạn sẵn.
Ả mỉm cười: "Hôm nay mở tiệc ở tiên đài, mời chư vị trưởng lão đến, ngoài việc cố gắng hết mình dưới tư cách chủ nhà của đại hội Thanh Vân năm nay thì ta cũng có chuyện muốn hỏi ý kiến của của chư vị trưởng lão." Trên thực tế, nếu không có sự hiện diện của Tạ Ứng thì chắc chắn sẽ không có vế câu sau.
Nói đoạn Kính Như Ngọc lại ung dung: "Đại hội Thanh Vân trước kia đều rút thăm tỷ thí, hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chọn ra được người thắng cuối cùng.
Một trăm vị đứng đầu sẽ được nêu tên trên bảng.
Song lần này ta lại muốn đổi mới quy tắc cuộc thi chút ít."
Ả vừa cất tiếng vừa lướt ánh mắt ngậm cười qua từng người có mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào Tạ Thức Y, rồi nhẹ nhàng nói.
"Năm mươi đại đạo, bỏ một không dùng, còn thừa bốn chín.
Chúng ta đều biết chuyện tu hành liên quan đến nhân, đến thì, và đến vận.
Giao tranh trên một tấc võ đài mà lại phải phân thành bại chỉ sau một trận đấu.
Thế này thì sao có thể luận ra thực lực chân chính của một người? Chi bằng đổi kiểu so tài, có lẽ đứng dưới đất trời rộng lớn sẽ dễ thể hiện tâm tính và tư chất một người hơn."
"Môn Phù Hoa có một nơi gọi là bí cảnh Đinh Lan, do Thái thượng trưởng lão kỳ động hư của môn ta để lại sau khi độ kiếp thất bại.
Vốn là đất nuôi độc trùng, giờ đã bỏ phế nhiều năm.
Bởi vậy, bên trong cỏ mọc um tùm, địa hình hiểm ác, khí hậu biến đổi khôn lường, là nơi rèn luyện tốt.
Côn trùng và rắn độc ở bí cảnh này tuy nguy hiểm nhưng lại không đến mức hại mạng người."
"Ta tính toán chia đại hội Thanh Vân ra làm hai vòng, vòng đầu tỷ thí chọn ra năm trăm người.
Vòng hai, năm trăm người này sẽ tiến vào bí cảnh, vị nào ra khỏi bí cảnh đầu tiên sẽ là người thắng cuộc, ý chư vị thế nào?"
Ả miệng hỏi ý "chư vị", nhưng tầm mắt chỉ hướng đến một mình Tạ Ứng.
Quần thể núi non sông suối chạy dài như xương sống của một loài thú dữ, điểm xuyết bên trên là những cánh mơ hạnh lả lướt giữa tiên đài.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, Tạ Thức Y cụp mắt nhìn trà trong chén, mặt mũi toát lên vẻ lạnh lùng muôn thuở.
Thái thượng trưởng lão cửu tông không ai dám mở lời.
Đại hội Thanh Vân ấy à, bảo lớn cũng đúng, mà bảo nhỏ cũng chẳng sai.
Với các lứa con em thì đây cơ hội trổ tài, đấu một lần lừng danh thiên hạ; nhưng đối với lứa ông cha thì bất quá chỉ là một cuộc hội hè, một bước đệm giao mùa nho nhỏ.
Bởi thế, việc Kính Như Ngọc đích thân mở tiệc đã đủ làm người ta phải cảnh giác, vậy mà nay còn thêm sự có mặt của Tạ Ứng tại nơi này.
Hai người họ thăm dò lẫn nhau, ai dám chen mồm chen miệng cơ chứ.
Chờ chốc lát không nhận được câu trả lời, Kính Như Ngọc lại cười hỏi: "Độ Vi, ngươi nghĩ thế nào?"
Hai người họ bây giờ một người ghế chủ, một người ghế khách, nhưng bực dọc và căm ghét trong lòng Kính Như Ngọc vẫn không thể nào xua tan đi được.
Miệng ả cười nụ cười ưu nhã, song cảm xúc ẩn dưới đáy mắt lại sâu hút như ao.
Tạ Thức Y bình tĩnh đáp: "Rất tuyệt."
Hắn vừa lên tiếng, trưởng lão cửu tông đồng loạt lặng lẽ thở phào, rồi lại cười đùa mà lên tiếng.
"Kính môn chủ đề xuất rất đúng."
"Đúng là võ đài chật hẹp không thể thể hiện hết trình độ chân chính của một tu sĩ."
"Chắc hẳn đọ sức bên trong bí cảnh Đinh Lan sẽ là sự lựa chọn hợp lý hơn."
Lẩn trong đám người, Tần Trường Hi cầm nửa đoạn quạt xếp, cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên.
Nhưng Kính Như Ngọc không cười.
Bản tính đa nghi làm ả không những không nhẹ lòng, mà còn thấy bồn chồn hơn khi nghe lời đồng ý của đối phương.
Ả liền dò xét: "Vậy là Độ Vi đồng ý coi bí cảnh Đinh Lan làm sân đấu thứ hai của đại hội Thanh Vân?"
"Phải." Tạ Thức Y đặt chén trà xuống, tay áo trắng tuyết lướt qua những cánh hoa rơi trên chiếc bàn dài.
Sau đó hắn ngước mắt và hờ hững nói: "Để tu sĩ thế hệ sau thoải mái biểu hiện tài năng cũng như tâm tính của bản thân, thì phải loại bỏ triệt để mọi can thiệp bên ngoài."
"Ta thêm một quy tắc, khi mở bí cảnh Đinh Lan, không ai được dùng thần thức theo dõi chuyện xảy ra bên trong bí cảnh."
Nét cười cứng ngắc trên khuôn mặt Tần Trường Hi.
Các trưởng lão đồng thời trố mắt.
Còn Kính Như Ngọc, ả ngồi trên cao, ánh mắt sắc lẻm xé rách lớp ngụy trang để rồi nhìn thẳng về phía Tạ Thức Y phía xa xa.
Dưới ánh trăng hòa ánh đèn rực rỡ, với mái tóc nhuốm sương và giao sa lam trầm óng ánh, Tạ Thức Y nhẹ nhàng mở miệng bằng khuôn mặt lạnh lùng: "Thiên địa có khuyết, một phần khuyết đi chính là biến số của đất trời.
Loại bỏ phần một này cũng chính là loại bỏ biến số.
Chúng ta đã là người ngoài cuộc, thì hãy làm người ngoài cuộc đến cùng."
Thậm chí còn không cần giả bộ hỏi ý kiến người khác như Kính Như Ngọc, hắn chỉ hời hợt nêu ra quy tắc của mình.
Tần Trường Hi siết chặt bàn tay, cặp mắt dưới mặt nạ nhìn chằm chằm Tạ Thức Y, hàm răng âm thầm nghiến chặt.
Gã cho rằng, ở địa bàn của môn Phù Hoa, với tính cách của Tạ Ứng thì hắn sẽ bác bỏ đề xuất về bí cảnh Đinh Lan, và rồi sẽ không tránh khỏi một phen đàm phán để đạt được mục đích cuối cùng.
Không ngờ Tạ Ứng đồng ý dễ như trở bàn tay? Thậm chí quy tắc thêm vào của hắn lại là để cản trở tầm kiểm soát của Cửu đại tông môn, do đó đặt bí cảnh Đinh Lan vào bóng tối toàn diện, tiện cho họ bày mưu đặt kế?
Tạ Ứng có kế hoạch gì?
Kính Như Ngọc: "Độ Vi muốn bài trí đá phục hy ngoài bí cảnh Đinh Lan à?" Đá phục hy có thể ngăn chặn thần thức, đồng nghĩa với việc người bên ngoài không thể can thiệp vào chuyện xảy ra bên trong.
Tạ Thức Y: "Ừ."
Kính Như Ngọc nhìn chằm chằm rồi bỗng bật cười, giọng như băng vỡ ngọc tan: "Được."
"Rốt cuộc hắn định làm gì?" Tần Trường Hi gần như đã vội vã buột miệng ngay sau khi tiên yến kết thúc.
Xuất thân và sinh sống tại châu Tử Kim xa xôi, gã không có nhiều cơ hội giao du với Tạ Ứng.
Biết kẻ này nguy hiểm, nhưng Tần Trường Hi lại chưa từng đối mặt trực diện với hắn như bây giờ.
Kính Như Ngọc cười khẩy: "Hắn định làm gì à? Thượng Trùng Thiên này ai từng đoán trúng?"
Tần Trường Hi nhấp miệng, ánh mắt suy tư.
Kính Như Ngọc bình tĩnh quay đầu: "Không bàn về Tạ Ứng thì ta lại muốn hỏi, rốt cuộc ngươi định làm gì hơn."
Ánh nhìn chăm chú của đối phương kéo thẳng tắp sống lưng của gã.
Tần Trường Hi mỉm cười, đáp không giấu giếm: "Môn chủ từng nghe đến thuật ngự yểm chưa?"
Kính Như Ngọc không trả lời.
Tần Trường Hi nói tiếp: "Con phượng hoàng của châu Lưu Tiên ngày trước bị chính thuật ngự yểm khống chế, nên mới có thể tấn công Tử Tiêu một cách mất sạch lý trí như vậy."
Kính Như Ngọc nhướng mày: "Thuật ngự yểm chuyên điều khiển ma chủng, nhưng Tạ Ứng hẳn đã đến kỳ đỉnh hóa thần.
Ngươi tính đi đâu tìm một ma chủng có tu vi tương đồng để đối phó với hắn đây?"
Tần Trường Hi mỉm cười: "Môn chủ yên tâm, Trường Hi đã tính đến chuyện này."
Môn Phù Hoa có núi hồn được sắp xếp cho các Thái thượng trưởng lão nghỉ ngơi.
Tuy nhiên Tạ Thức Y không hề dừng chân lại nơi này, mà đến thẳng đỉnh Định Nguyên.
Dĩ nhiên, trưởng lão cửu tông không dám hỏi nhiều, họ đứng thẳng một cách đầy cung kính và chỉ thở phào khi hắn đã rời đi.
Chờ hắn rời đi xong, trưởng lão Phù Thành của tông Lưu Quang mới phất tay áo ra ngoài trong bộ mặt xanh mét.
Lúc Tạ Thức Y xuất hiện ngoài đỉnh Tuyền Cơ, Ngu Tâm liền bước ra từ bóng tối: "Minh chủ, điểm đến tiếp theo của chúng ta là gì ạ?"
Tạ Thức Y nói: "Đỉnh Định Nguyên."
Ngu Tâm: "Dạ?"
Đỉnh Định Nguyên chẳng phải chính là ngọn núi thừa thãi nằm ở vòng ngoài cùng của môn Phù Hoa đấy à?
Tạ Thức Y đi được nửa chừng thì bất chợt dừng chân, đoạn cất giọng hờ hững: "Trưởng lão Phù Thành."
Phù Thành đi đằng sau một đoạn, nghe tiếng hắn gọi làm lão khựng lại trong nháy mắt.
Dấu ấn hình củ ấu trên ấn đường đỏ sậm như một vết thương hở dưới ánh trăng mù mờ.
Lão siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu, cố gắng giữ cho hơi thở ổn định: "Không biết minh chủ có gì căn dặn?"
Tạ Thức Y bình thản nói: "Đi cùng đi."
Phù Thành: "..."
Kiềm chế cơn giận, Phù Thành đáp: "Được." Càng bị cuốn vào trung tâm quyền thế càng hiểu rõ sự đáng sợ của người trước mắt.
Lão phất tay, hai trưởng lão khác của tông Lưu Quang đồng loạt theo sau, cùng nối theo gót chân Tạ Ứng.
Phù Thành cúi đầu, vô số suy nghĩ chạy dọc chạy ngang trên đôi mắt lão.
Chùng lòng, lão bắt đầu suy đoán nguyên nhân Tạ Ứng gọi mình.
Bởi chuyện nói năng lỗ mãng tại tiệc tiên? Không, không thể nào, Tạ Ứng sẽ không nổi giận chỉ vì chuyện cỏn con ấy.
Bởi chuyện Tử Tiêu ở phái Hồi Xuân? Không, cũng không thể nào, tông chủ đã đến điện Tiêu Ngọc vì chuyện này.
Tạ Ứng sẽ không giải quyết một chuyện đến hai lần.
Vậy chẳng lẽ là vì Ân Quan Ân Hiến? Nghĩ tới đây, cảm xúc của Phù Thành ngày một thêm nặng nề như đá chìm vào ao.
Sắc mặt lão tái xanh, lão cảm giác đây chính xác là chân tướng.
Ân Quan Ân Hiến móc nối quan hệ với các quốc gia dưới nhân gian, thành lập "buồng giam", sau đó đưa ma chủng đến chùa Tứ Bách Bát Thập.
Mặc dù hiện nay cả hai người họ đều đã tử vong trong tay Tiên minh, nhưng lão không rõ Tạ Ứng nắm được bao nhiêu về chuyện buồng giam.
Nếu bị hỏi, lão nên trả lời thế nào.
Phù Thành thuộc cùng dòng của gia tộc họ Ân, lại đảm nhận vị trí Thái thượng trưởng lão tông Lưu Quang.
Dựa vào thân phận cao quý của lão, Tạ Ứng hiển nhiên sẽ không tin nếu lão chối mình hoàn toàn không nghe nói đến chuyện này.
Hai vị trưởng lão kỳ đại thừa theo sau Phù Thành càng lo lắng hơn.
Họ không hiểu nhiều về Tạ Ứng, chỉ biết tông Lưu Quang và tông Vong Tình muôn đời mâu thuẫn với nhau, nhưng nếu không thấy bộ dạng thận trọng của Phù Thành thì dù có bàng hoàng khi gặp Tạ Ứng, họ cũng không đến mức sợ hãi như bây giờ.
Có thể khiến một kẻ ngạo mạn như trưởng lão Phù Thành phải cảnh giác...!thì rốt cuộc vị minh chủ Tiên minh trẻ tuổi này là người như thế nào.
Ngu Tâm thi thoảng lại liếc mắt nhìn về sau.
Hắn ta không đoán ra được dụng ý của minh chủ khi bảo lão già trưởng lão theo sau, cũng như cách hắn không hiểu mục đích của minh chủ khi lấy máu trên ấn đường Kính Như Trần.
Hắn có thể hỏi, nhưng đáp án cho câu hỏi cỏn con ấy chưa đủ để hắn đoán ra mưu kế toàn cục.
Đỉnh Định Nguyên.
Thác reo như sấm đổ, những đợt sóng trắng xóa bắn tóe lên thành ánh sao trên trời.
Tạ Thức Y bước xuống, vạt áo dẫn ánh sáng thanh trong lướt qua hoa cỏ.
Sau đoạn đường dài miệt mài suy nghĩ, Phù Thành quyết định mở miệng phủ đầu: "Không biết liệu minh chủ gọi ta đến có chuyện gì?"
Tạ Thức Y nói: "Ta không muốn giết người."
Câu nói lạnh lùng mà không đầu không cuối của hắn làm Phù Thành tái mặt.
Tạ Thức Y lại tiếp: "Đã là người của tông Lưu Quang các ngươi, thì về sau chớ nên để hắn lại xuất hiện trước mặt ta."
Phù Thành: "..."
Phù Thành: "?"
Lão bàng hoàng.
Những lời biện minh liên quan đến nhà họ Tần và chuyện xảy ra ở nhân gian tức thì mắc kẹt trong cổ họng.
Đầu óc lão trở nên trống rỗng, lão tạm thời chưa kịp nghĩ thông- người của tông Lưu Quang chớ nên xuất hiện trước mặt hắn? Nghĩa là sao? Ngoài tông chủ và mấy vị thái thượng trưởng lão thì ai của tông Lưu Quang còn có thể xuất hiện trước mặt Tạ Ứng? Ai lại dám ra vào điện Tiêu Ngọc hả?
Lướt bước qua vùng bóng hoa mơ lác đác, mây sương rẽ lối mở đường.
Trong tiếng thác nước dội về vang vọng, cuộc đối thoại giữa Ngôn Khanh và Ân Vô Vọng trước sương phòng cũng truyền đến rõ ràng.
"Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ, hình như ta nghe không được rõ lắm?" Mà Ngôn Khanh cũng không nghe rõ thật.
Y đã bắt đầu đờ ra từ lúc Ân Vô Vọng gán cho mình tội danh đi trộm lệnh bài chỉ vì trả thù gã.
Ân Vô Vọng hít thở sâu và nhìn Ngôn Khanh lần nữa.
Chàng trai trẻ khoác áo quện màu xanh và trắng, mái tóc đen xõa mềm, cặp mắt đào hoa luôn đượm vẻ lưu luyến; lòng ôm con dơi đen tuyền, tay thêm trắng bệch vì nhiều vòng dây đỏ.
Cổ tay gầy gò, mặt mày như vẽ.
Dưới ánh trăng ảo diệu, Ân Vô Vọng cảm giác dường như bất chợt ngoảnh đầu rồi mới chợt nhận ra, có một người vẫn luôn đứng sau chờ đợi gã.
Ân Vô Vọng nói giọng khàn khàn: "Ta nói rằng là ta có lỗi, trước đây ta đã phụ đệ rồi."
"Đệ hi sinh vì ta nhiều đến vậy, đệ thật lòng thật dạ đối xử với ta, mà ta lại tặng hoa đệ trao ta cho kẻ khác."
Khi kể đến chuyện này lần đầu tiên, Ân Vô Vọng cảm thấy vừa đau thương vừa hối tiếc.
Nhưng lần hai nhắc lại, cảm xúc trong gã đã biến hóa thành một loại tự phụ và sảng khoái điên rồ.
Nghĩ đến chuyện Ngôn Khanh là đạo lữ của Tạ Ứng, cảm giác hưng phấn ấy càng sục sôi trong lòng gã.
Ân Vô Vọng ngẩng phắt đầu, nói:
"Yên Khanh, đệ không thích Tạ Ứng thật lòng đúng không?"
"Đệ lấy hắn chỉ vì muốn trả thù ta."
Gã nở nụ cười chua chát trên môi, buồn rầu thật giả đan xen trong mắt gã.
"Đệ không cần lấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ chỉ để trả thù ta."
Ngôn Khanh: "..."
Cảnh tượng quái đản đang diễn ra làm Bất Đắc Chí muôn phần bối rối, nó đảo con ngươi lia lịa: "Ối giời ơi."
Ngôn Khanh vội vàng bịt mắt bịt tai nó, tránh cho cái đầu non tơ của nó bị tiêm nhiễm thêm những thói hư tật xấu đần độn của loài người.
Y vừa ghì Bất Đắc Chí đang giãy giụa hòng hóng hớt vừa bật cười mà trả lời Ân Vô Vọng: "Đâu ra, ta cần đấy chứ."
Ân Vô Vọng ngẩn người.
Lời đùa cợt vọt đến đầu môi, nhưng vì dính líu tới Tạ Thức Y nên lại bị Ngôn Khanh nhịn xuống.
Thay vào đó y chỉ cười hời hợt: "Bậy nào, Tạ Ứng không phải người xa lạ với ta."
"Bất luận là hoa la lâm, lệnh bài, hay là chuyện cầu hôn, thì đều do ta rắp tâm mà ra cả."
"Hơn nữa, ngươi dựa vào đâu để khẳng định ta không thích hắn?"
Ngôn Khanh thả chậm nhịp câu từ.
"Tình cảm của ta dành cho hắn ấy à, đến bản thân ta còn không biết nữa đây."
.
Ân Vô Vọng?
Phù Thành cứng đờ khi nghe thấy giọng Ân Vô Vọng vọng lại từ xa.
Tông chủ tông Lưu Quang lấy vô vàn vợ bé, con cháu bởi vậy cũng nhiều không đếm xuể.
Phù Thành xưa nay không quan tâm đến lứa tiểu bối này, nhưng lão có ấn tượng về Ân Vô Vọng- chỉ vì cái danh "thiếu tông chủ" và thực lực kim đan tàn phế của gã ta.
Có điều, gạt chuyện này sang một bên, thì Ân Vô Vọng vừa mới nói gì?
"Đệ lấy Tạ Ứng chỉ vì muốn trả thù ta?"
"..."
Một nỗi kinh hoàng chưa từng có xâm chiếm tâm hồn lão.
Con ngươi co lại, lão vừa sợ vừa quýnh, hoảng hốt và tức giận chạy rần rần khắp các mạch máu trong cơ thể.
Lão vừa toan mở miệng...
Thì bỗng nhiên, tiếng cười khe khẽ từ người bên cạnh truyền vào tai lão..