Ngôn Khanh hỏi: "Gia tộc Vi Sinh là gia tộc thế nào vậy Yêu Yêu?"
Yên lặng chốc lát, Tạ Thức Y trả lời: "Ta chưa đến châu Tử Kim, nhưng theo hiểu biết của ta thì nhà Vi Sinh có địa vị thấp nhất trong ba gia tộc ở đấy. Nhà Vi Sinh sinh sống lâu đời trên Thương Hải, mà Thương Hải là hòn đảo gần biển Thương Vọng nhất của Thượng Trùng Thiên."
Ngôn Khanh lại hỏi: "Ngươi gặp gia chủ nhà Vi Sinh bao giờ chưa?"
Tạ Thức Y gật đầu: "Rồi, gia chủ hiện tại của nhà Vi Sinh là Vi Sinh Tinh Lan, bị nguyền rủa, từ khi ra đời đến khi chết đi đều giữ nguyên hình hài trẻ con. Ta không tiếp xúc nhiều với hắn, qua các cuộc điều tra của Tiên minh thì nhà Vi Sinh có hành tung thần bí nhất và cũng ít thông tin nhất, họ rất hiếm rời khỏi đảo."
Ngôn Khanh gật đầu, bụng thầm nghĩ như vậy nhà Vi Sinh thuộc dạng lánh đời ở châu Tử Kim, do đó vai trò đầu têu vẫn thuộc về nhà họ Tần.
Bởi Vi Sinh Trang đã hóa thành vũng nước thấm xuống lòng đất từ lâu, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y không quay lại nhà nàng Liễu nữa.
Ba ngày tiếp theo trời đổ mưa tầm tã, cái mùi ẩm ướt và thối rữa luẩn quẩn trong không khí không vơi. Tại thành Chướng này, mưa dai dẳng mới là lẽ thường tình.
Tô phu nhân rất quý mến Ngôn Khanh, nàng coi y như em trai ruột thịt và thường xuyên cho mời y vào rừng trúc. Ngôn Khanh thầm nhủ, tính theo tuổi tác nhân gian thì mình phải đồng trang lứa với kỵ nàng ta mới đúng. Kỳ sinh nở đến càng gần, dung mạo nàng lại càng mềm mại. Vuốt ve chiếc khóa trường thọ, nhìn bốn chữ "sống lâu trăm tuổi" được khắc trên khóa, nàng thầm thì: "Thật ra ta cũng không cần đứa bé sống lâu trăm tuổi, ta chỉ mong nó có thể chào đời bình an thôi. Ở thành Chướng, trẻ con ra đời thuận lợi đã là phúc lớn rồi."
Ngôn Khanh hỏi nàng: "Tô đại nhân sẽ đưa đứa bé đến Thượng Trùng Thiên sau khi nó chào đời à?"
Tô phu nhân mỉm cười: "Chàng đã hứa với ta sẽ không làm thế."
Ngôn Khanh im lặng nhìn nàng. Sau đó, một luồng linh khí ôn hòa chảy ra từ ngón tay y và nhẹ nhàng bao lấy căn phòng nàng.
Lúc rời rừng trúc, Ngôn Khanh chạm mặt Tô Khúc.
Tô đại nhân trẻ tuổi đứng giữa rừng với phong thái khoan thai. Có điều một kẻ vốn bài xích người vùng ngoài như gã sẽ càng ôm thái độ thù địch hơn với một người vừa gặp riêng vợ mình.
Ngôn Khanh mỉm cười chào hỏi: "Tô đại nhân."
Dưới làn sương trắng bốc lên từ màn mưa mịt mờ xung quanh lá trúc, khuôn mặt mỹ lệ đượm tình như một đóa hoa đào của cậu trai trẻ lại hiện lên đầy phóng khoáng theo ống tay áo lồng lộng gió.
Nhưng đã là đại tướng dưới tay thành chủ thành Chướng thì hiển nhiên không dễ bị lừa, Tô Khúc gần như có thể lập tức nhận ra Ngôn Khanh không tầm thường.
Nhìn chằm chằm đối phương với vẻ cảnh giác, gã cất giọng khàn khàn: "Rốt cuộc ngươi là ai? Đến thành Chướng có mục đích gì?"
Ngôn Khanh cười ngả ngớn: "Ta thì có thể có mục đích gì? Dĩ nhiên là muốn ngắm hoa mơ trong phủ thành chủ rồi."
Sát ý lóe lên trong mắt Tô Khúc.
Ngôn Khanh nhoẻn miệng nhưng nói giọng lạnh lùng: "Ta biết ngươi trung thành với thành chủ. Nhưng Tô đại nhân chớ quên con ngươi sắp chào đời."
Tô Khúc nhìn y chòng chọc đến mức chỉ thiếu điều lóc thịt y ra.
Tối đó, Tô phu nhân xuất huyết nhiều. Trong lúc mụ Quan và các thị vệ lo sốt vó, Ngôn Khanh mượn thời tiến cử Kim Minh. Tô đại nhân đứng một bên, im lặng từ đầu chí cuối, chỉ có nắm tay siết chặt là để lộ sự phẫn nộ và lo âu của gã.
Ngôn Khanh ra hiệu bằng mắt cho Kim Minh, Kim Minh gật đầu tiến vào. Bên ngoài mưa ngày một đổ lớn, bên trong chồng chất bóng người.
Một lúc lâu sau, Tô phu nhân chìm vào giấc ngủ say.
Khi Kim Minh bước ra ngoài, Tô Khúc vội vàng mở miệng: "Sao rồi?"
Sắc mặt Kim Minh tái nhợt đi, cậu ta cắn răng, thế rồi hận thù chiến thắng lòng sợ hãi, cậu ta nhe răng cười: "Nàng vẫn chưa sao. Nhưng mạng nàng và đứa con trong bụng đều nằm trong tay ta. Ba ngày sau nếu không có thuốc giải thì chắc chắn nàng sẽ chết. Tô Khúc, nếu ngươi không muốn để vợ ngươi phải chịu nỗi đau sống không bằng chết..."
Tô Khúc nổi cơn tam bành, gã túm lấy quần áo Kim Minh và quăng cậu ta vào cột đá.
Gã gằm ghè: "Ngươi là cái thá gì mà đám ra điều kiện với ta."
Khi gã toan giáng cho Kim Minh một cú tàn nhẫn khác, Ngôn Khanh tiến đến can ngăn và mỉm cười nói: "Tô đại nhân mặc kệ Tô phu nhân thật à?"
Tô Khúc cười âm u, hốc mắt đỏ lựng: "Ta đã muốn giết ngươi từ lâu nhưng chính nàng cản ta lại. Nếu không có nàng, ngươi nghĩ mình sống được đến giờ hả? Nay ngươi lại lấy oán báo ơn?"
Ngôn Khanh trả lời lạnh nhạt: "Nhờ có lòng quý mến của Tô phu nhân, chỉ cần ngươi chịu hợp tác, ta sẽ không làm hại đến nàng."
Tô Khúc nghiến chặt răng.
Ngôn Khanh lại nói: "Ta biết trò dạy chó của lũ họ Tần. Không lợi dụng vợ ngươi thì ngươi thà chết cũng sẽ không tiết lộ chuyện trong phủ thành chủ." Ngôn Khanh cúi người, "Tô Khúc này, ngươi cứ việc nhờ phủ thành chủ giúp đỡ, rồi xem xem vợ ngươi chết nhanh hơn hay Thượng Trùng Thiên đến nhanh hơn đây nhé."
Ở thành Thập Phương, Ngôn Khanh không bao giờ ra tay với phương châm quân tử, thậm chí tính nết y đã khiến cả Ma vực phải dè chừng. Y không thích giết người không có nghĩa là y không giết người. Sau khi sống lại, vì không có vướng bận nên y vốn không muốn nhuốm máu hai tay, có điều thời khắc này đây, lửa giận của y đã bị thành Chướng đánh thức.
Ngôn Khanh vẫn mỉm cười nhìn Tô Khúc, chẳng qua ánh mắt lại khiến người khác phải rùng mình.
Tô Khúc im lặng. Hồi lâu, sau nụ cười chua xót, gã nhìn về phía phòng trúc và nói giọng ồm ồm: "Các ngươi muốn cái gì."
Kim Minh cướp lời: "Cho ta lệnh bài vào phủ thành chủ."
Tô Khúc nói: "Giờ không phải thời điểm thuận lợi để vào trong."
Kim Minh bò dậy, vành mắt đỏ lừ: "Không! Chúng ta phải vào bây giờ!"
Tô Khúc tiếp tục yên lặng rất lâu, cuối cùng gã đưa ra một giải pháp: "Thượng Trùng Thiên cử người xuống thành Chướng lấy bình sạch vào cuối tháng ba. Để tiếp đón họ, phủ thành chủ sẽ mở Cực Lạc yến, nhưng các ngươi không thể vào phủ khi chỉ có một mình."
Ngôn Khanh ngẩn ra.
Cực Lạc yến hả?
Quả nhiên câu tiếp theo của Tô Khúc đã chứng thực suy đoán của Ngôn Khanh.
"Cực Lạc yến yêu cầu phải dẫn người tình đi theo."
Ngôn Khanh: "..." Nhìn nét mặt Tô Khúc là y lập tức đoán ra Cực Lạc yến chẳng phải tiệc tùng gì đứng đắn. Lại liên tưởng đến cả đồi đầy thảo dược nào tráng dương nào kích dục cùng vô số nam nữ một đi không trở về, Ngôn Khanh không thấy bàng hoàng là mấy. Cái tòa thành này toàn mấy thứ dâm tà và quái dị, quả đúng là nên bị thanh tẩy.
Kim Minh đần mặt: "Người tình ấy hả? Nhất định phải là đàn bà à?"
Tô Khúc nói: "Không bắt buộc." Dịp cuối tháng ba là thời điểm diễn ra chuyện trọng đại của thành Chướng. Không riêng gì Thượng Trùng Thiên mà những nhân vật có thân phận cao quý dưới nhân gian cũng góp mặt, bao gồm người của buồng giam và đài Tiên Nhân. Trong số họ ắt có người chuộng nam, nên không bắt buộc phải đưa theo nữ.
Kim Minh thở phào rồi quay sang bảo Ngôn Khanh: "Thế thì chúng ta có thể giả vờ làm người tình vào trong đấy Yên huynh."
Ngôn Khanh từ chối thẳng thừng, y đã đoán được bản chất của loại yến tiệc này: "Không, Minh huynh tự đi mà tìm người khác, ta có đạo lữ rồi."
Kim Minh: "Ớ??"
Ngôn Khanh nghĩ bụng, ta mà nhận lời thì khéo mạng ngươi cũng chẳng còn luôn đấy.
Tiên đến từ Thượng Trùng Thiên không cần lệnh bài, nhưng quý tộc dưới nhân gian vẫn phải có lệnh bài Cực Lạc, Tô Khúc liền đưa cho Ngôn Khanh và Kim Minh mỗi người một chiếc. Trên lệnh bài có khắc hình hoa hợp hoan, một con rắn độc trườn quanh hoa, lưỡi rắn thè vào giữa cánh hoa, trông kiểu gì cũng thấy dâm dục.
Kim Minh cầm lệnh bài mà bối rối.
Ngôn Khanh hiến kế cho cậu ta: "Không tìm được thì nài nỉ Liễu Dĩ Nhụy thử xem."
Kim Minh muốn cứu chị gái bị nhốt trong đài Tiên Nhân, trong khi Liễu Dĩ Nhụy muốn cứu em trai bị giam trong phủ thành chủ, xem ra hai người họ hợp nhau đáo để. Ngôn Khanh vẫn chưa biết cái chốn hẻo như thành Chướng thì mời nổi bao nhiêu "ông to bà lớn" trên Thượng Trùng Thiên, nên cũng không vạch trần ý định nhờ thượng tiên giúp đỡ của Kim Minh làm gì.
Những ngày sau đó, Tô Khúc luôn ở bên cạnh chăm sóc Tô phu nhân.
Kim Minh chỉ cho gã hai toa thuốc, đợt thuốc cuối cùng – có tác dụng giúp nàng hoàn toàn tỉnh lại – thì phải chờ họ rời phủ thành chủ an toàn.
Ngày ba mốt tháng ba, Ngôn Khanh đặc biệt tìm mua một số trang phục xa hoa dưới nhân gian.
Họ sắp cải trang thành quý tộc nên dĩ nhiên không thể ăn vận giản đơn cho được. Thật lòng mà nói, để bàn về sự hoa lệ thì dám chắc không ai vượt mặt được Tạ Thức Y, nào là giao sa dệt bởi giao nhân, nào là sợi hồn sợi phách. Mấy thứ này đặt vào giới tu chân cũng là hàng hiếm có chứ huống chi là trần thế, chẳng qua nổi bật quá lại không hay.
(giao = cá mập, sa hiểu đại khái là sợi mỏng mịn kiểu tơ lụa)
Cực Lạc yến cho phép mang mặt nạ nhằm tránh các loại tai mắt, Ngôn Khanh chọn mặt nạ bạc phỏng theo hình cáo bay rồi đeo cho cả Tạ Thức Y luôn nữa.
Tạ Thức Y thay đồ trong bất đắc dĩ, sau đó lại để mặc Ngôn Khanh táy máy trên đầu mình. Xong xuôi, hắn mới hờ hững hỏi: "Ta đây là sắp phải gặp ai?"
Ngôn Khanh nói: "Gặp bạn cũ của ngươi ấy."
Tạ Thức Y cười nhẹ, nhưng mỉa mai rất nồng.
Ngôn Khanh nói: "Gặp ta! Gặp ta! Ăn diện để gặp ta, được chưa nào."
Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh, song lần này không lên tiếng nữa.
Tối đến, nhà nhà đóng chặt cửa nẻo, thành Chướng yên tĩnh như một tòa thành trống. Ngồi trong cỗ kiệu được Tô Khúc chuẩn bị sẵn, Ngôn Khanh vén mành nhìn cảnh sắc bên ngoài. Cuối cùng y cũng thấy rõ hình hài phủ thành chủ - cấm địa của thành Chướng. Cổng phủ còn tráng lệ hơn cổng thành với cửa ngọc và mái ngói chu sa kéo dài tít tắp. Cổng phủ mở toang, ánh sáng phát ra chói chang khiến ban đêm sáng rực như ban ngày. Nằm ở trung tâm luồng sáng là một dãy thang cao vút hướng lên trên.
Xe ngựa đi trên thang trời chẳng khác bước dưới nền đất. Thang trời đúng là dẫn lên trời, nó xuyên qua tầng mây đen làm cho mưa thành Chướng không tài nào với tới.
Ngôn Khanh cảm khái: "Cái này có giống dải thang chín nghìn chín trăm bậc của tông Vong Tình các ngươi không?"
Tạ Thức Y: "Không. Thang của tông Vong Tình chỉ cho phép leo bộ, còn lâu mới bằng được nơi này."
Ngôn Khanh cười khoái chí: "Không sợ sư phụ nghe thấy sẽ mắng ngươi à?"
Đúng lúc đấy, có kẻ va rất mạnh vào kiệu của hai người, chẳng qua Ngôn Khanh và Tạ Thức Y là người tu đạo, nền tảng vững chắc nên không xảy ra vấn đề gì.
Ngôn Khanh vén mành, thấy một chiếc thuyền mây vừa đáp xuống.
Từ thuyền mây bước ra hai người, một nam, một nữ, cả hai đều không có tu vi nhưng ăn mặc phi phàm. Người đàn ông vóc dáng cao to, người thiếu nữ che nửa mặt bằng voan mỏng và đang nũng nịu dựa vào người đàn ông. Gã này chẳng phải loại đứng đắn, động tác tay của gã có thể coi là lộ liễu trước mặt mọi người.
Thị vệ đứng canh cuối bậc thang kiểm tra lệnh bài theo đúng bổn phận, tra xong hắn ta hô: "Sở Vương điện hạ, mời."
Ngôn Khanh đằng sau lại tiếp tục bị chen hàng, rõ ràng địa vị của những người ngồi thuyền mây cao hơn ngồi kiệu.
Người lần này là một tu sĩ, mỗi tội mới đến kỳ kim đan. Cô gái cạnh gã ta cũng che mặt, dáng điệu lả lướt. Tu sĩ đưa lệnh bài cho thị vệ.
Thị vệ: "Vương đạo trưởng đài Tiên Nhân, mời."
Sau khi họ vào trong, Ngôn Khanh trong kiệu thầm điểm lại: vậy là cả hoàng thất lẫn đài Tiên Nhân đều góp vui đấy nhỉ?