Đôi khi chỉ đến đến lúc rời bỏ sân khấu ta mới biết mình vừa đóng vai gì.
23h 59'58"
23h 59'59"
Có tiếng rắc.
Tiếng gió, sóng và mưa.
Cửa kẽo kẹt mở rồi đóng lại.
Ethan mở mắt. Gian phòng chìm trong bóng tranh tối tranh sáng. Sao anh lại ngủ quên khi đang thức canh nhỉ? Anh giật mình nhổm dậy và lo âu nhận ra Céline đang nằm xoài cạnh anh, đầu gối lên vai anh. Sao cô lại quay về mà không báo trước? Anh chẳng hề nghe thấy cô bước vào nhà! Ethan hốt hoảng quay đầu nhìn đồng hồ treo tường. Mười hai giờ đêm! Anh định nhích người ra mà không làm cô thức giấc, nhưng cảm thấy có người đứng sau lưng mình.
Quá muộn.
Cái báng súng mạ bạc ánh lên trong bóng tối và bóng người đàn ông có mũ trùm đầu đến đứng trước mặt anh. Ethan hoảng hốt mở miệng định nói với hắn. Có lẽ anh sẽ thuyết phục được hắn, có lẽ...
Quá muộn.
Viên đạn đầu tiên xuyên qua ngực anh, ẩn anh xuống tràng kỷ, trong khi Céline vừa hét vừa ngã nhào xuống đất.
Chết gí trên tràng kỷ, Ethan co quắp bàn tay trên bụng và giơ cánh tay để che.
Khẩu súng lục để trên bàn. Mình phải...
Quá muộn.
Kẻ giết người không để anh kịp nhỏm dậy. Viên đạn thứ hai chạm vào đầu Ethan. Anh lăn ra đất trong khi gã sát nhân tiến lại phía anh, giương khẩu súng về phía anh để bắn phát thứ ba.
Céline hét lên tuyệt vọng và luống cuống lao đến đè lên người Ethan để bảo vệ anh.
Viên đạn cuối cùng xuyên thẳng vào tim cô, hất cô ngã xuống sàn. Cô đập mạnh người xuống đất, mặt quay về phía mặt người yêu.
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, Ethan vẫn còn minh mẫn được một giây sau chót, từ miệng anh, một dòng máu dài đang chảy ra. Trong khi mọi thứ quanh anh chao đảo, cuối cùng anh cũng thoáng thấy gương mặt của kẻ sát nhân.
Vậy là mọi việc đều sáng tỏ, và anh hiểu trong cuộc điều tra kỳ lạ của từ ba ngày nay,
nạn nhân,
người điều tra
và thủ phạm
đều chỉ là một người duy nhất
Chính anh...