"Diệp, mở cửa. . . . . ." Tiếng gõ cửa, đồng thời cũng truyền tới một tiếng kêu.
Hiệu quả cách âm của nhà khách doanh trại cũng không tốt, tất cả xảy ra ngoài cửa truyền rõ ràng vào tay tôi, chấn độngmàng nhĩ của tôi, kích thích trái tim của tôi, hết sức rõ ràng, tôi muốn không nghe cũng khó.
Tôi dán sát vào cửa, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng gọi quen thuộc, là A Hạo!Tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống, để cái ghế trong tay xuống, gần như mệt lả dựa lưng vào cửa thở, nhịp tim vẫn còn đang tăng nhanh, chỉ là không còn hoang mang và sợ hãi nữa.
"Anh đi đi." Tôi cũng không mở cửa, lúc này cũng không muốn gặp anh ta, vừa nghĩ tới mấy tin nhắn còn có những tiếng gọi thân mật, trong lòng tôi liền đau thắt lại, cảm giác đau lòng làm tôi hít thở không thông.
"Diệp, em mở cửa đi, anh có việc tìm em." Ngoài cửa, giọng của A Hạo càng lúc càng nhanh.
A Hạo vừa gấp đập cửa vừa gọi, dĩ nhiên đánh thức người khác, tôi nghe sát vách có tiếng mở cửa, còn có giọng nói: "Lão Tô, cậu làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, còn để cho người ta ngủ hay không?"
Nghe A Hạo đang chào hỏi họ bên ngoài, cũng trả lễ: "Thật xin lỗi, quấy rầy đến mọi người. Tôi nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Ngoài cửa lại truyền tới tiếng đóng cửa, hình như tiếng động nhỏ đi rất nhiều. A Hạo dán vào cửa, bởi vì tôi nghe được tay anh ta đặt trên cửa ma sát không ngừng, lúc này nhất định anh ta rất tức giận thì phải? Nhưng có khổ sở như trong lòng tôi lúc này sao? Có bất lực vì bị người ta phản bội sao? Có thất vọng vì đột nhiên bị hung hăng bỏ rơi từ thiên đường sao? Khi trong tim chỉ chứa một người yêu thương nhất nhưng lại đột nhiên biết thật ra thì tất cả người này đều đang lừa gạtmình, đau tê liệt lúc hiểu rõ sự thật, ai có thể thể biết chứ?
"Diệp, mở cửa ra đi, anh van em." Giọng A Hạo rất nhẹ, đoán chừng là sợ ảnh hưởng tới người khác, nhưng nghe được sự nóng nảy trong giọng nói.
"Anh đi đi, tôi sẽ không làm phiền anh, ngày mai tôi sẽ đi." Tôi dựa cửa nhắm mắt lại, nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, ướt vạt áo của tôi.
"Diệp, có gì thì em mở cửa rồi nói được không? Bây giờ anh chỉ mặc một cái quần ngắn, hình tượng như vậy mà nếu để cho đội duy trì trật tự thấy được, em nhẫn tâm để anh chịu ghi tội sao?" Giọng A Hạo lộ ra bất lực nồng nặc.
Tôi cắn răng một cái, dù mình hận anh ta thế nào cũng không nhìn nổi anh ta vì tôi bị xử phạt, không nhìn nổi anh ta vì tôi mà tương lai vô vọng.
Ngoài cửa vẫn còn tiếng nói nho nhỏ, xuyên qua cánh cửa truyền vào lỗ tai của tôi, tôi cảm thấy mình mềm lòng.
Die ndanl equydon