"Chúng ta chia tay đi, A Hạo." Mặc dù tôi quyết định một vấn đề tàn nhẫn nhưng mà tôi vẫn nhịn đau nói ra.
"Bịch!" Túi trái cây trong tay anh ta rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn, táo trong túi rơi đầy sàn.
Tôi nhìn trộm anh ta, đầu tiên vẻ mặt của anh khiếp sợ, rồi chuyển thành tức giận, sắc mặt đã hoàn toàn trở nên tái xanh, gân xanh trên trán lộ ra, quả đấm nắm chặt.
"Tại sao?" Lần này đổi lại là anh ta hỏi tại sao.
Tôi lại cắn răng, cũng không nói gì, trong lòng cũng rất đau, rõ ràng rất giày vò và đau lòng, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói hai chữ "chia tay". Còn nhớ thời đại học, A Hạo kể với tôi một câu chuyện cũ, bạn học anh ta bị bạn gái vứt bỏ, cuối cùng nói: "Diệp, sau này không ai trong chúng ta được phép nói hai chữ chia tay, được không? Đó là từ làm người ta rất đau đớn." Nhưng trước đây không lâu vết thương vì anh ta nói hai chữ đó, hôm nay lại đến lượt tôi nói ra, chẳng lẽ không phải rất châm chọc sao?
"Diệp, em đang nói đùa với anh, đúng không?" A Hạo nở nụ cười, nhưng tôi cảm giác tất cả trong nụ cười đó đều là khổ sở: "Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, em không được lừa anh đó."
Nụ cười thật chướng mắt trong mắt tôi, tôi nhìn đau lòng, nhưng mà tôi vẫn tàn nhẫn nói: "Tôi không có lòng đùa giỡn với anh, chúng ta chia tay đi."
"Diệp, bởi vì người đàn ông đó sao?" Nét mặt A Hạo vì tức giận mà vặn vẹo.
"A Hạo, đây là chuyện tôi với anh, đừng kéo người khác vào."
"Vậy lúc nãy các người ở đây lôi kéo là làm gì?" Ánh mắt A Hạo hiện đầy tia máu.
Tôi tức không nhẹ, giọng nói cũng cao lên: "Tô Trữ Hạo, chính anh lăng nhăng ở bên ngoài, cua gái khắp nơi, giờ anh đội cái bô đó lên đầu tôi sao."
"Diệp, em không muốn tin anh sao? Nếu như anh nói anh không có, em sẽ tin không?" A Hạo không khỏi ủy khuất nói, muốn tới ôm tôi.
Tôi đẩy bàn tay hắn duỗi ra, trừng mắt người đàn ông nói dối này, tại sao đến lúc này, anh ta còn muốn gạt tôi? Chẳng lẽ để kẻ thứ ba đứng trước mặt tôi rồi thì anh ta mới nói thật sao?
"Anh cảm thấy anh còn có thể lừa tôi sao? Chẳng lẽ anh nói thật không được sao? Nếu như anh nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện anh làm đều do bị mê muội, tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu thừa nhận."
"Không phải vậy, Diệp, anh chưa từng lừa gạt em, anh yêu em thật lòng mà."
"Yêu? Tô Trữ Hạo, anh không cảm thấy anh nói ra chữ này làm hại anh cũng làm hại tôi, càng đạp hỏng bét quầng sáng của từ ‘yêu ’ thiêng liêng ấy sao?" Lúc nói ra điều này, tôi nghe cõi lòng mình vỡ nát.
A Hạo tới ôm tôi: "Diệp, em đừng như vậy, dáng vẻ này của em làm anh rất sợ. Chúng tôi không cãi nhau có được hay không?"
Tôi muốn tránh anh ta, nhưng nãy giờ cơ thể còn đang dính trên giường bệnh, hơn nữa sức lực của nam và nữ mãi mãi không thể ngang hàng, cuối cùng tôi cũng không giãy giụa, mặc anh ta ôm như vậy.
"Diệp, đừng tùy hứng được không? Anh chỉ có thể nói cho em biết, anh chưa từng phản bội em, trong lòng vĩnh viễn chỉ có em, chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào bước qua." Anh ta lau nước mắt trên mặt tôi, dỗ dành tôi.
Tôi mở đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta chằm chằm, muốn nhìn xem trong mắt anh có lừa dối hay không dù là một ít, nhưng rất thất bại, tôi cũng không nhìn ra.
"Chị dâu, chị nghi oan cho Đại đội trưởng Tô rồi, những tin nhắn đó không phải anh ấy gửi." Ngoài cửa lộ ra một cái đầu, là một cậu nhóc dễ thương, nhìn thấy chúng tôi ôm, cậu ấy ngớ ngẩn, lại muốn rút về.
"Anh buông tay." Tôi vỗ vào ngực A Hạo, anh ta lúng túng đỏ mặt, buông tôi ra, ngay ngắn ngồi trên ghế cạnh mép giường, sau đó nói ra cửa: "Thằng nhóc kia, vào đi, đừng núp nữa."
Die nda nlequ ydon