Chương
Nửa đêm, Từ Gia Hoài bị tiếng sấm làm tỉnh mộng, tiếng ầm ầm cứ kéo dài không dứt, sau một lúc thì mưa cũng bắt đầu rơi, nước mưa cứ táp vào cửa sổ, cành cây ngoài cửa cứ lắc lư vì sức gió, tạo ra một âm thanh hỗn tạp. Đôi mắt chưa tỉnh hẳn, theo thói quen quay lại ôm người bên cạnh, nhưng chỗ ấy đã lạnh, có lẽ người nào đó đã đi ra ngoài từ lâu rồi. Mang dép xuống giường, Từ Gia Hoài đi tìm hắn, mãi đến khi thấy đèn thư phòng còn sáng, ánh sáng của đèn bàn hắt qua kẽ cửa nhỏ truyền ra bên ngoài, báo hiệu có người đang ở trong đó.
Anh tiến lại gần, định xem Bạch Thiệu Đình tại sao lại không ngủ mà chạy vào thư phòng làm gì. Nhưng tay vừa cầm gạt cửa, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, hắn đang có điện thoại. Bất chợt, Từ Gia Hoài muốn nghe cuộc thoại này, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Không biết qua bao lâu thì người đầu dây bên kia nói xong, Bạch Thiệu Đình mới lên tiếng. Nhưng giọng nói nói quen thuộc ấy, nay anh lại thấy sợ hãi cùng xa cách:
"Điều tra hết tất cả nhưng kẻ trong triển lãm lúc nãy nói về vợ tôi. Hoặc là bồi thường, hoặc là giết hết đi."
...
"Bồi thường cái gì? Đơn giản thôi, làm theo cách mà năm đó bọn chúng phóng hỏa nhà em ấy. Cứ đốt hết đi, sau đó nếu ai sống được tôi sẽ bỏ qua không truy cứu nữa."
...
...
Đến đây thì anh đã không thể nghe thêm được gì cả, mười năm qua, Bạch Thiệu Đình chưa bao giờ trở nên thâm hiểm và đáng sợ như vậy, hắn đối với anh luôn ôn nhu, cưng chiều. Mặt này của hắn, làm anh thực sự sợ hãi.
Trở về giường nằm, cảm giác tay chân lạnh run, như thể bản thân đang nằm trong hầm băng, anh nằm đưa lưng về phía cửa chính, nên lúc có người nằm xuống, anh mới biết hắn đã trở lại. Bạch Thiệu Đình nhìn bóng lưng gầy gò cùa anh, hắn không biết anh đã tỉnh, tay vòng qua ôm anh vào lòng, một lúc sau như nói cho bản thân nghe, cũng như nhắc nhở bản thân:
"Hoài Hoài, anh yên tâm, kẻ thù của anh cũng chính là của em. Chúng giết ba mẹ của anh tức là không nể mặt em. Những kẻ như thế, em không phép chúng tồn tại làm dơ mắt mình."
Hôm đấy Từ Gia Hoài thức trắng đêm, đến sáng mưa rơi chưa dứt. Hôm nay Bạch Thiệu Đình có lịch trình quay phim ngoại cảnh nhưng vì mưa mà bị hủy. Tin tức báo rằng bão đổ bộ vào gây mưa lớn có thể còn kèm lốc, nên bộ phim đành hoãn lại. Vì thế mà dạo này hai người đều ở nhà, cả hai đều trở lại bình thường, hắn vẫn biến thành con cún trước mặt Từ Gia Hoài, suốt ngày quấn lấy anh không buông.
Qua vài ngày, phát thanh viên báo rằng bão sẽ tan, ngày mai mặt trời sẽ lên. Đêm hôm đó, Bạch Thiệu Đình ôm anh rất lâu, nằm im lặng nhắm mắt, nhưng anh biết hắn chưa ngủ nên lên tiếng hỏi:
"Chưa ngủ?"
"Uhm.."
Sau đó Bạch Thiệu Đình vùi đầu vào hõm cổ của anh, hôn nhẹ lên. Rồi ngẩng đầu lên, anh có thể thấy rõ đôi mắt phượng đẹp mê hồn nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi cùng thâm hiểm, nhỏ giọng nói:
"Gia Hoài, em hỏi anh một chuyện, nhất định anh phải trả lời thật lòng cho em biết, có được không?"
Anh nhìn hắn, chưa nói mà hôn nhẹ lên môi đối phương, sau đó vuốt ve khuôn mặt đã khắc trong tim mình mười năm, người mà mình đã đầu ấp tay gối mười năm, tâm tâm niệm niệm rất lâu.
"Được."
Bạch Thiệu Đình cúi xuống thấp hơn:
"Nếu như một ngày anh phát hiện em vốn không phải người như anh nghĩ, em là một kẻ máu lạnh vô tình, anh có tha thứ cho em không, anh có còn yêu em nữa không?"
Im lặng mà nhìn hắn, đôi mắt ấy hiện lên biết bao lo lắng cùng sợ hãi, anh nghĩ, chỉ cần bản thân nói không, chắc chắn hắn sẽ hóa điên. Đây là người anh yêu, anh yêu đến hòa làm máu thịt, nhưng mà, giết nhiều người như thế, anh có thể bỏ qua được không, Từ Gia Hoài anh không thể nói được.
"Em biết không, anh yêu em từ rất lâu rồi. Ngày tháng anh ở bên cạnh em, dường như ý nghĩ trả thù cho ba mẹ anh cũng chẳng còn mạnh mẽ như lúc trước."
"Anh..."
"Ừm, anh biết rồi. Anh biết em thương anh, muốn thay anh báo thù cho ba mẹ. Nhưng mà em nghĩ xem, ba mẹ trên trời chắc hẳn không muốn con cái mình đi theo bước đường sai trái, đúng không. Với lại, em vốn dĩ đâu phải người xấu, đúng không nào bé Bạch."
Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, ôm hắn vào lòng mình. Cún lớn mọc răng, việc của anh là nhổ cái răng ấy, mà con cún nhà anh, răng mới chỉ mọc một nửa, cắn người, là chuyện không thể nào.