Trợ Lý Kiến Trúc Sư

chương 117: hoa khôi của khoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiệm vụ vẽ phác thảo sơ lược và viết mấy câu về tâm trạng hàng ngày không hề nặng nề. Mặc dù trình độ vẽ tranh của cậu không giỏi như Cố Tiêu, chữ viết cũng không dễ nhìn bằng anh, nhưng ít ra cậu có thái độ "ganh đua", chỉ cần cố gắng là có thể trở nên xuất sắc giống như Cố Tiêu.

Sau khi mua xong sổ phác họa, Trương Tư Nghị mở note trên điện thoại di động lên kế hoạch đọc sách. Cậu định dành ít nhất một tiếng sau giờ làm việc đọc hết tất cả các cuốn sách Cố Tiêu từng xem qua trong nhà Cố Tiêu!

Ngày hôm sau, cuốn sổ phác họa của Trương Tư Nghị đã được chuyển đến, Cố Tiêu cũng đi công tác trở về.

Hai người giao hẹn duy trì khoảng cách ở trong công ty, Trương Tư Nghị lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Tiêu, hai đôi mắt giao nhau trong một giây ngắn ngủi, nỗi nhớ của Cố Tiêu đã được truyền đạt vào trí não cậu, Trương Tư Nghị cảm thấy rất yên tâm.

Giờ nghỉ trưa, Trương Tư Nghị vui vẻ mở cuốn sổ phác thảo của mình, thái độ cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ nội dung trang đầu tiên.

Vẽ cái gì thì được đây? Bánh bao ăn buổi sáng? Cơm hộp vào buổi trưa? E hèm, những thứ này chẳng có gì mới mẻ cả.

Khóe mắt Trương Tư Nghị chợt lóe sáng, bật tay một cái tách - Trang đầu tiên thật sự phải vẽ nam thần Cố Tiêu mới đúng!

Cậu ngay lập tức cầm bút, cúi đầu chăm chú vẽ...

OK! Hoàn thành!

Trương Tư Nghị ngẩng cổ lên, thưởng thức tác phẩm lớn của mình, nhưng mà nhìn trái nhìn phải, cậu cảm thấy có gì đó chưa đúng lắm... Hình như cậu vẽ Cố Tiêu hơi xấu?

Chờ chút, điều này không quan trọng!

Trương Tư Nghị đột nhiên có chút hối hận vì vẽ Cố Tiêu ở ngay trang đầu tiên. Dù sao sổ phác họa không giống điện thoại di động, không thể khóa lại, lỡ may không cẩn thận bị người khác nhìn thấy thì làm sao giờ? Thật ngượng ngùng!

Đúng lúc này, giọng nói của Chu Hồng Chấn ở bên cạnh bỗng vang lên: “Em vừa vẽ gì vậy?”

Trương Tư Nghị vội vã chụp tay che lên trang giấy, chột dạ nói: “Không có gì.”

Chu Hồng Chấn cười ha ha nói: “Anh thấy hết rồi!”

Trương Tư Nghị: “...” Xong đời rồi, cậu phải giải thích hành động "mê trai" của mình thế nào đây? (/ω)

Chu Hồng Chấn cầm cốc nước lên uống một ngụm, nói: “Đừng che, không phải ngày đầu tiên anh mới biết em vẽ xấu... Đây là ai, em vẽ chân dung tự họa à?”

Trương Tư Nghị: “...”

Chu Hồng Chấn tiếp tục đâm dao: “Ngoài ra, Trương Tư Nghị, khả năng vẽ tay của em thật sự rất tệ. Ở nước ngoài em không luyện tập những kỹ năng cơ bản đó sao? Nhìn vào tranh em vẽ không ai tin là em học kiến trúc.”

Trương Tư Nghị phun ra một ngụm máu, rốt cục cam chịu buông lỏng tay ra... Mẹ nó, cứ tưởng sẽ bị người khác nhận ra, ai ngờ hoàn toàn là do cậu nghĩ quá nhiều!

“Không phải đâu, cũng có những bức tranh đẹp mà, chỉ là em khá phụ thuộc vào phần mềm máy vi tính, không thèm luyện tập.” Trương Tư Nghị chán nản nói.

Chu Hồng Chấn: “Em mua sổ phác họa là để luyện vẽ tay sao?”

Trương Tư Nghị: “Dạ...”

Chu Hồng Chấn: “Luyện tập cũng tốt, là một nhà thiết kế kiến trúc, trình độ vẽ tay rất quan trọng. Em có thể nhờ Đại Thành dạy em, cậu ấy vẽ rất tốt.”

Trương Tư Nghị gật đầu, đẩy Chu Hồng Chấn hảo tâm nhưng thích buôn chuyện đi, lần nữa nhìn kỹ tranh vẽ của chính mình.

Thật sự rất xấu ư? Cậu cảm thấy bức tranh của cậu rất quyến rũ mà, nhìn xem, lông mày và con mắt đẹp đẽ rạng rỡ, đôi môi khẽ cười, còn có khí chất bình tĩnh của Cố Tiêu, đều được bức vẽ phô bày ra!

Trương Tư Nghị thất vọng thở dài, tự an ủi bản thân, không ai nhận ra cũng tốt, như vậy sẽ không có người nào vu vơ đoán mò quan hệ chân thật của Cố Tiêu và cậu.

Vì không để lộ Cố Tiêu, đầu óc Trương Tư Nghị nhanh nhạy, cậu mở Wechat ra, vẽ biểu tượng cáo nhỏ Cố Tiêu thường dùng vào trong cuốn nhật ký, quyết định sau này dùng "Con cáo nhỏ" này để đại diện cho Cố Tiêu!

Vẽ xong, cậu cẩn thận viết câu đầu tiên bên dưới bức tranh: “Từ hôm nay trở đi, trở thành một người ưu tú giống như người ấy – .. ZSY.”

Đúng vậy, Trương Tư Nghị không viết "một ngày nào đó em sẽ lợi hại hơn anh nhiều!" nữa, bởi vì "một ngày nào đó" tương đương với nghĩa "không biết ngày nào"; Cậu cũng không viết "Cố gắng trở thành một người xứng đôi với anh", họ đã yêu nhau rồi, không có gì là xứng hay không xứng.

Cậu chỉ muốn từ giờ phút này, đồng thời cố gắng cùng người cậu thích, tiến bước về tương lai.

Viết xong câu nói này, Trương Tư Nghị gấp sổ lại, tràn đầy tự tin bắt đầu công việc tiếp theo.

Cố Tiêu đi công tác trở về, đương nhiên Đào Phỉ cũng đã về. Vừa mới bắt tay làm việc, Trương Tư Nghị nhận được tin nhắn gửi đến từ Đào Phỉ: “Này, có ở đó không?”

Đã một thời gian trôi qua kể từ chuyện dán bản vẽ lúc trước, cảm giác xấu hổ của Trương Tư Nghị đối với Đào Phỉ đã phai nhạt rất nhiều, cậu nghiêm túc trả lời: “Có, anh có chuyện gì không?”

Đào Phỉ hỏi: “Bây giờ cậu đang thực hiện dự án thiết kế phát triển khu du lịch ở Vân Nam phải không? Đã làm xong tài liệu chuẩn bị cho giai đoạn đầu chưa, gửi cho tôi xem.”

Trương Tư Nghị chợt nhớ ra, lần trước Cố Tiêu từng nhắc đến chuyện chờ sau khi phương án Đào Phỉ đang làm kết thúc, cậu ta sẽ cùng cậu làm hạng mục này.

... Nhưng mà, thái độ của Đào Phỉ là gì vậy! Hoàn toàn xem cậu như cấp dưới mà sai bảo! (= 皿 =)

Trương Tư Nghị phiền muộn nén dữ liệu phân tích bối cảnh dự án thiết kế kiến trúc giai đoạn trước mình tự làm, gửi sang cho Đào Phỉ.

Sau khi nhận xong Đào Phỉ không nói lời cảm ơn, cũng không trả lời, khoảng nửa tiếng sau mới phát biểu một câu: “Xem xong rồi, cậu chỉ tìm được một ít tư liệu như thế thôi sao? Không có phân tích tình huống à?”

Trương Tư Nghị tức nổ phổi, lách cách đánh lên mấy chữ: “Tôi mới nhận dự án này một tuần thôi!”

Tiếp theo Đào Phỉ lại không phản ứng, Trương Tư Nghị mang vẻ mặt không còn gì để nói lên internet tìm kiếm trường hợp để phân tích, nửa giờ sau, Đào Phỉ mới nhắn lại: “Hey, cậu có muốn đi Vân Nam chơi không?”

Trương Tư Nghị: “...” Người này, khi gọi tên cậu không phải “Yo”, “Này” thì cũng là “Hey”, anh ta không biết tên cậu thế nào sao?

Tất nhiên, những lời Đào Phỉ nói có chút tào lao, họ đang làm việc, mặc dù dự án Vân Nam không phải quá gấp, nhưng tại sao lại bảo rằng "muốn đi chơi", đây là đang đùa bỡn phải không?

Nhưng mà khiến Trương Tư Nghị còn xù lông hơn là câu nói tiếp theo của Đào Phỉ.

Đào Phỉ: “Nếu cậu muốn đi thì bảo tôi, tôi sẽ đi xin đàn anh, mang cậu đi.”

Trương Tư Nghị: “...” Cái gì thế này, làm như kiểu anh và Cố Tiêu quen thuộc lắm ấy, đọ về độ "quen thuộc" thì tôi hơn anh nhiều, tôi còn từng sờ thằng nhỏ của anh ấy đấy, tôi muốn đi mà còn cần nhờ anh xin giùm sao?

Đương nhiên cậu không dám nói thẳng ra như thế, chỉ có thể bùm bụp lách cách tiếp tục gõ bàn phím: “Giữa tháng sau phải làm ra phương án rồi, chúng ta không có thời gian "đi chơi" đâu?”

Đào Phỉ: “Thôi tôi xin cậu, còn những hai mươi mấy ngày nữa. Loại phương án này làm trong ba đến năm ngày là xong rồi, vội gì chứ.”

Trương Tư Nghị: “...” Nếu không gấp sao anh lại bảo tôi đi tìm phân tích các trường hợp điển hình! (= 皿 =)

Trương Tư Nghị không để ý đến Đào Phỉ nữa, chẳng ngờ ít phút sau, Cố Tiêu gửi tin nhắn tới: “Em muốn đi Vân Nam?”

Trương Tư Nghị: “A? Em ngất đây... Đào Phỉ thật sự bảo với anh à! Anh ta nói gì với anh vậy?”

Cố Tiêu: “Cậu ấy nói em muốn đi Vân Nam làm nghiên cứu.”

Trương Tư Nghị mắng to ở trong lòng “Thối lắm”, rõ ràng là Đào Phỉ muốn đi thôi!

Trương Tư Nghị vội vã tố cáo: “Không phải em nói đâu, là Đào Phỉ là người đầu tiên đề cập với em.”

Cố Tiêu: “Ha ha, nếu em muốn đi, anh có thể phê duyệt cho các em đi công tác.”

Lòng Trương Tư Nghị được sưởi ấm bởi câu nói của Cố Tiêu, nhưng mà thấy từ "các em", cậu không thể không hỏi: “Anh thì sao, anh có đi không?”

Cố Tiêu: “Anh còn có các dự án khác trong tay, không thể tách ra được, dự án này chủ yếu do Đào Phỉ chịu trách nhiệm, anh sẽ không tham dự.”

Trương Tư Nghị: “...” Tại sao cậu cảm thấy giao việc này cho Đào Phỉ đảm nhận không đáng tin chút nào hết?

Cố Tiêu: “Dự án ở Vân Nam này rất lớn, cần thiết đến hiện trường nghiên cứu tại chỗ. Em xem xét đi.”

Trong tâm trí Trương Tư Nghị, những gì Đào Phỉ nói không phải là "đến hiện trường nghiên cứu tại chỗ", mà là "đi chơi". Nếu Trương Tư Nghị của quá khứ nghe được điều này có lẽ đã bắt nhịp được với Đào Phỉ. Nhưng bây giờ cậu đã thay đổi đầu óc, cậu phải làm một bé ngoan cố gắng phấn đấu... Được rồi, thật ra tất cả chỉ là ngụy biện, quan trọng là cậu và Cố Tiêu mới xác định quan hệ, trạng thái hiện nay có thể so với những cặp vợ chồng mới cưới. Cố Tiêu vừa đi công tác trở về, cậu chưa vui vẻ với người yêu được bao lâu, Đào Phỉ đột nhiên sử dụng danh nghĩa "cậu muốn đi" xin Cố Tiêu đi công tác, cậu đương nhiên không tình nguyện rồi!

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị nhớ lại những lời mà Cố Tiêu nói với cậu lúc dắt chó đi dạo vào cuối tuần trước, nếu bỏ quan hệ yêu đương của họ sang một bên, "đi chơi" của Đào Phỉ được hiểu thành "đến hiện trường nghiên cứu", như vậy cậu không cần dị nghị.

Lo nghĩ vài phút, Trương Tư nghị cảm thấy bản thân không nên đặt tình cảm riêng tư vào công việc chung, liền xác nhận câu trả lời với Cố Tiêu.

Cố Tiêu: “Được rồi, anh tạm thời phê duyệt cho các em đi nghiên cứu hiện trường trong vòng một tuần, bắt đầu từ thứ bảy tuần này.”

Hôm nay là thứ năm, xuất phát vào thứ bảy có nghĩa là cậu có một ngày ở chung với Cố Tiêu? Hì hì, một ngày tốt hơn với không có ngày nào nhiều.

Phía bên kia, hình như Đào Phỉ cũng nhận được câu trả lời của Cố Tiêu, cậu ta báo ngay cho Trương Tư Nghị biết: “Thứ bảy khởi hành!”

Trương Tư Nghị: “Biết rồi!”

Đào Phỉ: “Tài khoản Wechat của cậu là gì, tôi thêm cậu vào.”

Trương Tư Nghị đọc số điện thoại di động của cậu, cũng chính là số Wechat của cậu. Hai người thêm tài khoản của nhau, Trương Tư Nghị thấy ảnh đại diện của Đào Phỉ chính là ảnh chụp cậu ta.

Thành thật mà nói, những bức ảnh gần đây của Đào Phỉ khá đẹp, nét mặt thanh tú dưới ống kính máy ảnh tỏa ra sự quyến rũ của vẻ đẹp trung tính. Hơn nữa cậu ta để tóc dài, trong ảnh chụp cậu ta vén tóc mái sang bên tai, một tay che nửa khuôn mặt, khóe miệng mỉm cười. Nếu không nhìn thấy bàn tay kia, gương mặt này nhìn giống một cô gái hơi nam tính.

Trương Tư Nghị đột nhiên nghĩ đến, hình như cậu chưa thêm Đào Phỉ vào nhóm "Phân đội nhỏ của Cố cung Không Biên Giới".

Mặc dù Trương Tư Nghị không phải là nhóm trưởng trong phân đội nhỏ, nhưng là người sáng lập nhóm này, có lẽ cậu có quyền quyết định "thêm thành viên mới vào nhóm".

Đào Phỉ vào Không Biên Giới một tháng rồi, ngoại trừ một lần cãi nhau với Cố Tiêu, quan hệ của cậu ta với những người khác trong công ty không tệ lắm, ngoại hình của cậu ta cũng được các đồng nghiệp nữ rất chào đón. Thế nhưng, Trương Tư Nghị lại hơi xoắn xuýt, tính cách nóng nảy và thẳng thắn của Đào Phỉ không thể hợp gu với tất cả mọi người, lỡ may cậu ta không cẩn thận buột miệng, vô tình làm mất lòng một đồng nghiệp nào đó, sẽ khiến cho quan hệ của mọi người trong nhóm nhỏ không hài hòa.

Hay là tiếp tục quan sát thêm một thời gian? Hoặc chờ đồng nghiệp khác trong nhóm nhắc đến hãy tính?

Trương Tư Nghị nghĩ thế liền ấn vào trang cá nhân của Đào Phỉ để xem xét, kết quả dòng trạng thái gần đây nhất của đối phương khiến Trương Tư Nghị ghen tuông lồng lộn!

Buổi chiều hôm qua Đào Phỉ gửi lên một bức ảnh selfie của cậu ta và Cố Tiêu, có lẽ chụp khi họ đi công tác cùng nhau. Hai người đều mặc tây trang, tay Đào Phỉ bắc lên vai Cố Tiêu, tư thế vô cùng thân thiết. Một người đẹp trai một người thanh tú, giá trị nhan sắc cao không với tới được, thật sự giống một cặp... tình! nhân!

Nhưng vấn đề không phải ở bức hình mà là những dòng chữ trắng trợn kèm theo của Đào Phỉ - “Ảnh chụp nóng hổi mọi người muốn xem đây! Nam khôi khóa và hoa khôi khóa đại học T, có phải chúng tôi nhìn rất đẹp đôi không? Ha ha ha!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio