Bên tai ù lên, là tiếng “Chúc mừng năm mới” đinh tai nhức óc vừa rồi, là tiếng bắn pháo và tiếng pháo nổ khắp thành phố, là tiếng đập rộn ràng của trái tim trong lồng ngực... Trái tim cậu gần như tê liệt vì câu nói kia của Cố Tiêu.
Trương Tư Nghị ngây ngốc không biết trả lời thế nào, chỉ lặp đi lặp lại trong lòng: “Cố Tiêu, em cũng yêu anh...”
Cố Tiêu ôm lấy Trương Tư Nghị từ phía sau, hai má áp vào má cậu, thỉnh thoảng in môi anh lên đôi môi mềm mại của cậu. Hai tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, chờ đợi pháo hoa của Trương Tư Nghị cháy hết.
Ngọn lửa tuyệt đẹp lan tỏa trong không khí giống như mưa sao băng bay tứ tung rải rác. Trương Tư Nghị nhìn lên bầu trời và đưa ra quyết định ngay lập tức - Cậu sẽ không ra nước ngoài, ngay cả khi nhận được lời đề nghị, cậu cũng không rời đi! Cậu muốn ở bên Cố Tiêu, không bao giờ tách rời!
Cố Tiêu lại nói bên tai cậu một lần nữa: “Năm nay là năm tuổi của em đấy, chú khỉ nhỏ”.
Trương Tư Nghị cười nhạo, lấy cùi chỏ húc anh một chút: “Anh mới là con khỉ nhỏ!”
Cố Diêu ăn đủ thức ăn cho chó quẳng cây pháo hoa đã nguội từ lâu, căm giận xoay người sang chỗ khác, thúc giục, “Được rồi, được rồi, bắn pháo xong rồi thì đi xuống đi, em sắp chết cóng rồi!”
Đi xuống cầu thang, ba Cố mẹ Cố vẫn đang nghe bài hát “Đêm nay khó quên” kinh điển của phần kết thúc chương trình Gala. Thấy họ trở lại, mẹ Cố đứng dậy chỉ vào phòng ngủ, ra hiệu cho họ đi ngủ.
Ba Cố giống như ngâm nga theo làn điệu của ca sĩ hát trên TV, nói: “Các con, năm con khỉ vui vẻ, nhanh nghỉ ngơi đi!”
Trong nhà chỉ có một phòng tắm, Cố Diêu nhảy vào giành chỗ đầu tiên, Trương Tư Nghị theo Cố Tiêu vào phòng ngủ. Cố Tiêu trải hai chiếc chăn mà mẹ Cố chuẩn bị trước đó lên giường.
Mẹ Cố bước đến, làm động tác tay hỏi họ có lạnh không. Trương Tư Nghị không hiểu nhưng nghe Cố Tiêu khoát tay nói: “Không đâu mẹ, nhiệt độ cơ thể Trương Tư Nghị vừa khéo rất tốt, ban đêm giống như cái lò lửa nhỏ vậy.”
Trương Tư Nghị: “...”
Má mẹ Cố đỏ ửng, làm dấu hiệu ngủ hướng về phía Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị hiểu được cái này: “Bác gái... À không, chúc mẹ ngủ ngon.” Sau khi đổi xưng hô chính cậu cũng đỏ mặt, mẹ Cố cười xoa đầu cậu, đóng cửa đi ra ngoài.
Trương Tư Nghị phát hiện Cố Tiêu vừa trải chăn mền vừa cười trộm, cậu thẹn quá hóa giận nói: “Sao anh cười em!”
Cố Tiêu học theo giọng điệu của cậu: “"Chúc mẹ ngủ ngon", gọi thật dễ nghe...”
Trương Tư Nghị tức giận quấy loạn trên người Cố Tiêu, còn đánh mông anh.
Cố Tiêu hít một hơi gấp gáp, nắm lấy bàn tay xấu xa của Trương Tư Nghị, túm cả người cậu lên giường, liên tiếp đánh trả ba lần, đánh cho Trương Tư Nghị hét lên, buồn bực kháng nghị: “Ba của anh còn bảo anh không được bắt nạt em đấy!”
Cố Tiêu nhéo eo cậu một cái, cười khẽ nói: “Em giỏi thì đi tố cáo đi!”
Ba Cố vốn định nói một câu chúc ngủ ngon với Cố Tiêu và Trương Tư Nghị trước khi đi ngủ, kết quả nghe thấy cuộc đối thoại của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị ngay khi đến cửa, ông lập tức cau mày, muốn gõ cửa đi vào giáo dục Cố Tiêu một chút.
Không ngờ Cố Tiêu nói xong, ba Cố liền nghe thấy Trương Tư Nghị phát ra một tiếng rên khe khẽ, giống như đang cười cũng giống như đang làm nũng, tiếp theo Trương Tư Nghị xin tha nói: “Đừng, đừng sờ lung tung, đêm nay không thể...” Sau đó chỉ còn tiếng thì thầm của hai người, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vui vẻ của Cố Tiêu.
Mặc dù lần đầu tiên sau ba mươi năm, ông thấy con trai mình có phản ứng yêu đương bình thường, nhưng sau khi nghe một cuộc nói chuyện như vậy, là một lão trai thẳng, ba Cố vẫn đỏ mặt, bất lực quay đầu đi.
Sau khi tắm rửa và lên giường, Trương Tư Nghị mới nhớ tới cậu chưa chúc mừng năm mới ba mẹ mình.
Rút điện thoại ra, mở WeChat, bên trong đã có một đống tin nhắn chưa đọc, trước tiên Trương Tư Nghị mở hộp thoại của mẹ mình, gửi lời chúc mừng năm mới, lại xem trang cá nhân của mẹ.
Cậu thấy mẹ Trương đăng liên tiếp mấy trạng thái mới từ sáng đến giờ, sân bay Ninh Thành, sân bay Hồng Kông, sân bay Malaysia... Mỗi điểm dừng, bà sẽ gửi một tấm ảnh gắn bó thắm thiết cùng ba cậu.
Trương Tư Nghị liên tục ấn like, cảm thấy yên tâm khi thấy mẹ cậu đăng tải rất nhiều trạng thái “Tích cực”.
Cố Tiêu co người trong chăn cùng cậu xem, cảm khái nói: “Hóa ra em thích lướt Wechat là do di truyền.”
... Này! (= 皿 =)
Trương Tư Nghị phản bác: “Bây giờ em không đăng nhiều!”
Cố Tiêu bóp tai cậu, cười nói: “Nếu rảnh cũng có thể đăng Wechat, anh muốn xem.”
Trương Tư Nghị: “Có gì đâu mà xem, mỗi ngày ăn cơm ngủ nghỉ cùng anh, em làm gì anh cũng biết hết.”
Cố Tiêu: “Về sau ra nước ngoài rồi thì không biết được nữa.”
Trương Tư Nghị sững sờ, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, hiện tại không dám nói cho Cố Tiêu biết quyết định vừa rồi trên mái nhà của cậu.
Đọc hết dòng trạng thái của mẹ cậu, Trương Tư Nghị thoát ra đọc những tin nhắn người khác gửi đến, thấy Hạ Trình Thiên gửi một tin nhắn riêng cho cậu: “Em đang ăn tết ở nhà Cố Diêu?”
... A, làm sao Hạ Trình Thiên biết được?
Trương Tư Nghị vội vàng nhìn lại Wechat một lần nữa, bây giờ mới phát hiện không chỉ Cố Tiêu đăng ảnh chụp bữa cơm tất niên, Cố Diêu cũng đăng!
Cậu trả lời: “Dạ, đúng rồi.”
Hạ Trình Thiên nhanh chóng gửi tin: “Vẫn chưa ngủ phải không? Chúc mừng năm mới.”
Trương Tư Nghị: “Vừa nằm xuống, đang định ngủ, chúc mừng năm mới! Anh về thành phố Nam Kinh rồi sao?”
Hạ Trình Thiên: “Hàng năm gia đình anh đều trở về đón giao thừa. Nói này, tại sao em lại đến nhà Cố Tiêu ăn tết? Chẳng lẽ là gặp ba mẹ chồng? →_→”
Trương Tư Nghị đã được ba Cố mẹ Cố chấp nhận, không sợ hãi đáp: “Đúng ạ, hì hì hì.”
Hạ Trình Thiên: “... Người nhà họ Cố thật sự quá cởi mở!”
Trương Tư Nghị: “Tiếp đến phải xem anh rồi! [Cười xấu xa]”
Hạ Trình Thiên: “Nhanh nói cho anh biết địa chỉ nhà Cố Diêu? [Cười xấu xa]”
Trương Tư Nghị lặng lẽ quay đầu về sau nhìn thoáng qua, thấy Cố Tiêu đã ôm cậu nhắm mắt lại, mới cười gian và gửi địa chỉ: “Anh em, chỉ có thể giúp anh đến đây thôi! [Cười xấu xa]”
- Hạ Trình Thiên đã chuyển khoản cho bạn năm trăm tệ.
Hạ Trình Thiên: “Nhận lì xì đi, đừng khách sáo! [Cười xấu xa]”
Trương Tư Nghị: “...” What the fuck, đại gia thật đấy!
Hạ Trình Thiên: “Chuyện thành còn có nhiều hơn! [Cười xấu xa] Ài đúng rồi, ba mẹ em ấy thích cái gì? Nói cho anh biết nào!”
Trương Tư Nghị ngẫm nghĩ, đáp: “Gia đình họ thích uống trà, ba Cố còn uống một ít rượu gạo, cái khác không rõ lắm... À đúng rồi, mẹ Cố rất đẹp, em đề nghị anh có thể tặng một chiếc khăn quàng cổ gì đó, nhưng mẹ Cố không nói chuyện được.”
Hạ Trình Thiên: “Không nói chuyện được là sao?”
Trương Tư Nghị: “Nghĩa đen, nhưng anh yên tâm, họ đều rất tốt.”
Hạ Trình Thiên: “Ừm (⊙o⊙), anh biết rồi, ngày mai anh sẽ vào mạng học ngôn ngữ ký hiệu...”
Trương Tư Nghị thấy phản ứng của Hạ Trình Thiên, nhịn không được muốn ấn like cho anh!
Mùng một tết, Trương Tư Nghị theo gia đình họ Cố đến thăm một người họ hàng ở nông thôn. Sau khi ăn trưa ở nhà ông nội Cố Tiêu, buổi chiều trở về, Cố Tiêu lấy bóng rổ mang Trương Tư Nghị đến sân bóng gần nhà chơi bóng.
Hai người nhễ nhại mồ hôi, về nhà tắm rửa, người một nhà quây quần ăn uống và xem TV cùng nhau.
Buổi tối, ba Cố gọi cậu và Cố Tiêu chơi cờ tướng với ông. Ba người chia làm hai phe đấu cờ, Trương Tư Nghị chơi tệ nhất, lại bị Cố Tiêu bắt bí phàn nàn gọi “Đồ ngốc nhỏ”, “Nhóc khờ nhỏ”.
Ba Cố thấy Trương Tư Nghị thật sự đáng thương, trừng mắt với Cố Tiêu một chút, nói: “Con quá trớn rồi đấy, Tư Nghị không biết con không thể dạy bảo thằng bé tử tế được sao?” Nghe Cố Tiêu gọi Trương Tư Nghị là “Tư Nghị”, ba Cố cũng chầm chậm đổi xưng hô, “Khi còn bé ba dạy con học thứ gì đó, có bao giờ chế giễu con như vậy không?”
Cố Tiêu không hiểu nói: “Nhưng những thứ ba dạy con, con vừa học liền biết mà.”
Ba Cố: “...” Có con trai như vậy đến cùng là may mắn hay bất hạnh? ( ̄_ ̄)
Ba Cố hít một hơi thật sâu, nói: “Con không thể ỷ vào IQ cao mà chê cười người khác, quan niệm này không đúng.”
Cố Tiêu nghe xong, lại còn nói: “Con không chê cười người khác, con chỉ chế giễu mình Trương Tư Nghị thôi.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó sao anh không đi chết đi! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Ba Cố mất kiên nhẫn phất tay đuổi Cố Tiêu đi: “Tư Nghị đến đây, ba chơi hai ván cờ hướng dẫn con.”
Cố Tiêu không tức giận, cười ha ha ngồi sau lưng Trương Tư Nghị, ban đầu chỉ muốn nhìn cậu chơi, chơi được một lát anh không nhịn được chỉ đông chỉ tây, ba Cố vội nói: “Con dẹp sang một bên, xem cờ không nói mới là quý ông đích thực!”
Cố Tiêu giơ tay đầu hàng: “Được được được, con không nói nữa, xem ba có thể dạy em ấy lợi hại được đến mức nào.”
Trương Tư Nghị: “...”
Ngày tiếp theo, ba Cố lại dạy Trương Tư Nghị chơi cờ một ngày. Dù ông nhiều lần cổ vũ cậu, chỉ bảo cậu, còn khen cậu có chỗ tiến bộ, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy trình độ chơi cờ của mình rất tồi tệ.
Lúc ba Cố đi chuẩn bị cơm tối, Trương Tư Nghị buồn bực lấy iPad ra, mở Thời đại âm nhạc chơi để lấy lại niềm tin. Cố Tiêu ngứa ngáy, cũng lại gần tham gia.
Trương Tư Nghị đưa iPad cho anh, năng lượng tiêu cực dồn nén cả ngày bắt đầu quấy phá, vừa xem Cố Tiêu chơi, vừa ác miệng nói: “Anh đánh thế nào vậy, nhịp điệu chậm như vậy cũng không theo kịp, ài ài ài, lại lỡ rồi... Nhanh lên, em nóng ruột thay anh đấy.”
Sau một ván kết thúc, Cố Tiêu đen mặt đặt iPad lên sofa bên cạnh, duỗi “Móng vuốt” ra trực tiếp cào eo Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị: “A ha ha... Sao anh cào em... Ha ha... Ha... Chơi không tốt liền bắt nạt em. A ha... Tại sao anh chế giễu em thì được mà em chê bai anh lại không được... Gào... Cứu mạng!”
Ba Cố đang bận rộn trong phòng bếp gân trán nổi lên, không thể nhịn nổi nữa mà nói với vợ: “Em bảo chúng ta có cần dạy dỗ Cố Tiêu cách yêu đương không? Em nhìn nó mà xem, bình thường đối xử với Trương Tư Nghị thế nào, đứa bé này thật quá trớn!”
Mẹ Cố buông đĩa xuống, nhanh chóng lấy bút giấy từ trong áo ra, cười viết: “Chuyện bọn nhỏ, anh đừng quan tâm làm gì, chúng nó có cách sống chung riêng, biết đâu đó chỉ là thú vui thôi.”
Ba Cố: “...”
Đêm đó ăn cơm, ba Cố nhiều lần gắp đồ ăn cho Trương Tư Nghị, ánh mắt nhìn cậu từ sự yêu thương trước đây biến thành cảm thông: “Tư Nghị à, ăn nhiều lên nhé.”
Trương Tư Nghị đăm chiêu gật đầu, trong lòng nghi ngờ, nhìn cậu rất cần bồi bổ thân thể sao?