Trương Tư Nghị bị ánh mắt xem thường của Cố Tiêu đả kích đến không còn mặt mũi, hận mười móng tay không thể dài ra cào rách toét mặt anh!
Cố Tiêu giơ giơ cằm về phía em gái anh, nói: “Em cũng thoải mái quá nhỉ, khách đến nhà chơi mà em một mình ngồi đây nhàn rỗi, nhanh đi giúp đỡ lấy bát đũa ra đi.”
“Em nhàn rỗi gì chứ, không phải em tiếp chuyện với "học trò nhỏ" của anh sao!” Cố Diêu lẩm bẩm một câu, còn đang khó chịu vì bị cắt ngang câu chuyện vừa rồi.
Cô nàng vẫn còn muốn tiếp tục, liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị trong giây lát. Trương Tư Nghị nhanh chóng hiểu ý, cũng tặng cho cô một ánh mắt lưu luyến. Hai người vô tình giao lưu bằng mắt, ước hẹn một cuộc trò chuyện.
Từng đợt mùi thơm truyền ra từ phòng bếp, xuyên qua cửa kính mờ Trương Tư Nghị thấy bóng lưng bận rộn của ba mẹ Cố Tiêu, Cố Diêu giống một con thỏ nhỏ bật nhảy bước vào, chẳng mấy chốc bên kia náo nhiệt hẳn lên.
Đây là một gia đình vô cùng hạnh phúc, yêu thương đùm bọc lẫn nhau, không ngớt tiếng cười.
Mặc dù nơi đây không phải là một khu chung cư cao cấp, gia đình họ không quyền cao chức trọng, thậm chí có lẽ họ có đủ tài chính để chuyển đến sống ở nơi tốt hơn, nhưng vẫn chọn sống trong một căn hộ cũ.
Trong phòng khách là chiếc tủ TV bằng gỗ đặc mà Trương Tư Nghị chỉ có thể thấy được ở nhà ông nội lúc cậu còn bé, giá sách, kệ đỡ... Cậu biết những đồ vật này được thợ mộc xẻ cưa, đóng đinh, quét sơn, đánh dầu, tất cả đều làm bằng tay, sau khi làm xong vì ngăn ngừa gỗ bị mối mọt, mỗi năm một lần còn phải quét dầu gỗ.
Theo thời gian, những đồ đạc này bóng loáng màu gỗ, giống như chúng đã hấp thụ hào quang của gia đình, trở thành những vật sống có linh hồn, và sau đó, cùng với người nhà, theo năm tháng chậm rãi già đi, trở nên xưa cũ.
Nhà Cố Tiêu chính là như thế, từng đồ nội thất bằng gỗ sáng bóng cổ xưa thỏa đáng đặt ở đúng vị trí của chúng, có thể tùy ý thấy được những đồ vật liên quan đến xây dựng, thước chữ T, ê-ke, atlas, sách kiến trúc chồng thành từng đống trong ngăn tủ, mô hình lớn bé, vụn vặt nhưng không lộn xộn mà triệt để hòa thành một thể với gia đình này.
Trương Tư Nghị nhìn tất cả, không khỏi cảm thán, hóa ra đây là nhà của Cố Tiêu.
Giống với trong tưởng tượng của cậu, thế hệ kiến trúc sư lớn tuổi này không bao giờ tự quảng cáo mình bằng thời trang và hiện đại, thay vào đó, chủ yếu là rập khuôn và hoài cổ.
Tự như “truyền thừa” mà ba Cố vừa đề cập đến, cần kế thừa không chỉ là đồ vật, gia cụ, mà còn có nề nếp gia đình, tinh thần nghị lực...
Lớn lên trong một gia đình như vậy, không có gì ngạc nhiên khi Cố Tiêu muốn trở thành một kiến trúc sư. Chẳng trách ngôi biệt thự của anh ở vườn hoa Viễn Sơn cũng khiến Trương Tư Nghị cảm nhận được sự ấm áp, trầm tĩnh và yên bình tương tự.
Hóa ra tất cả bắt nguồn từ nơi đây.
Trương Tư Nghị bần thần chưa được một phút đồng hồ, Cố Tiêu lại hỏi: “Tiền lương của em không thấp, anh nhớ tháng một đã phát tiền thưởng quý cho em, sao lại hết tiền rồi?”
Trước mặt người nhà, Trương Tư Nghị cố gắng giả vờ bản thân vẫn đủ sức tự mình chống đỡ, có nỗi khổ mà không dám nói, vừa bị Cố Tiêu chọc đúng chỗ ngứa, lúc này chỉ còn lại một mình Cố Tiêu, cậu liền không nhịn được nói hết tâm tư: “Chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu, nửa thu nhập phải nộp tiền thuê nhà rồi, còn lại một nửa, ban đầu còn tiết kiệm được một ít, kết quả năm mới mừng tuổi cho bà ngoại, em trai em gái của em một đống tiền lì xì, bây giờ hết sạch bách rồi!”
Cậu cố ý nói rất thảm thương, cố gắng khơi gợi sự thông cảm của Cố Tiêu, biết đâu sang năm mới anh có thể tăng lương cho cậu, không ngờ Cố Tiêu nghe xong bình tĩnh hỏi: “Em có bao nhiêu em trai em gái, tổng cộng đã phát bao nhiêu tiền lì xì?”
Trương Tư Nghị tính toán, bà ngoại một nghìn sáu, sáu người em mỗi người năm trăm, nhân lên là ba nghìn, tổng cộng bốn nghìn sáu, cậu nói dối một chút, nói phát ra năm nghìn.
Mặc dù phát tiền lì xì cho em trai em gái là do bị mẹ cậu ép buộc, nhưng lúc nói chuyện này Trương Tư Nghị lại tỏ ra chút kiêu ngạo nho nhỏ, giống như đang thỏa mãn cảm giác hư vinh sự nghiệp thành công, vung tay hào phóng.
Cố Tiêu nghe xong, lông mi chưa từng đánh lên, anh hỏi: “Tiền thuê nhà của em là bao nhiêu?”
Trương Tư Nghị: “Bốn nghìn một tháng.”
Cố Tiêu nghe xong rất nhanh tính toán cho cậu: “Thu nhập sau thuế của em khoảng bảy nghìn nhân dân tệ, trợ cấp ăn uống hàng tháng ít nhất là năm trăm, tiền thưởng công tác tận tâm là một nghìn, thưởng hoạt động Halloween là một nghìn, thưởng cuộc thi nhiếp ảnh ba nghìn, đúng rồi, khoản tiền thưởng đó còn chưa phát, không tính vào, nhưng anh thấy em nhận không dưới năm phong bao lì xì nhỏ trong sự kiện họp thường niên, cộng lại cũng khoảng một nghìn, tính với tiền thưởng dự án trước đó, anh chia cho em mười tám nghìn, tổng toàn bộ thu nhập nửa năm của em vào khoảng sáu mươi sáu nghìn, trừ đi tiền thuê nhà hai quý, hai mươi tư nghìn, còn lại bốn mươi hai nghìn, trừ đi năm nghìn tiền lì xì em biếu người thân, vẫn còn lại ba mươi bảy nghìn...”
Cố Tiêu không thể tin nhìn về phía cậu: “Bình quân em tiêu sáu nghìn nhân dân tệ mỗi tháng cho chi phí sinh hoạt?”
Trương Tư Nghị bị phép toán này của Cố Tiêu làm cho sững sờ: “Sao, sao lại nhiều thế được!?”
“Vậy em tự tính đi, xem anh có tính sai không.” Cố Tiêu hảo tâm rút một chiếc máy tính từ dưới bàn trà ra đưa cho Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị tự mình tính toán một lát, mồ hôi lạnh chảy đầy trán - What the fuck, thật đúng là mỗi tháng sáu nghìn, vậy tại sao mỗi ngày cậu đều rơi vào trạng thái thiếu tiền? Tiền của cậu rốt cuộc chạy đi đâu rồi!
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Tháng mười hai có một lần em mua đồ mặc mùa đông hết hơn mười nghìn.”
Cố Tiêu nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói: “Anh vừa đoán không biết có phải em tiêu hết tiền vào khoản này rồi hay không, mười nghìn thì còn tạm, vậy số còn lại đâu?”
Trương Tư Nghị: “...”
Cậu không thể nhớ nổi số tiền còn lại tiêu vào đâu, ngoại trừ lần mua quần áo thì hình như không có khoản chi tiêu nào lớn, hay là mời bạn bè ăn uống? Nhưng cũng chỉ vài lần mà thôi! Ôi trời ơi, vậy tiền của cậu rốt cuộc đi đâu rồi?
Cố Tiêu cười nhạo cậu một tiếng, nói: “Đầu óc lộn xộn, vậy mà anh cứ tưởng năng lực tự lập của em cao lắm, hóa ra là một tên ngu ngốc không biết quản lý tài chính, anh thấy nếu em cứ tiếp tục như vậy, tiền kiếm được bao nhiêu cũng hết.”
Trương Tư Nghị: “...” Sao anh có thể nói em như thế!
Cố Tiêu liếc mắt nhìn cậu, hỏi tiếp: “Em hết tiền mà không nhờ ba mẹ tiếp tế à?”
Trương Tư Nghị phàn nàn: “Em và ba em thỏa thuận, sau khi em có việc làm sẽ không đòi tiền tiêu nữa.”
Cố Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng lại nghi hoặc nói: “Em sắp không còn tiền, tại sao lại phát nhiều tiền lì xì cho em trai em gái như thế?”
Trương Tư Nghị: “Aiz, em vốn chỉ phát cho mình em họ của em thôi, kết quả mẹ em nói em phải đối xử công bằng với em trai em gái, nên đều phát như nhau.”
Cố Tiêu: “Mẹ em không biết em sắp hết tiền?”
Trương Tư Nghị: “Dạ...”
Cố Tiêu cười nhạo một tiếng: “Chết vì sĩ diện.”
Trương Tư Nghị: “...” Làm sao mà sửa lại được nữa! Cố Tiêu anh khốn khiếp vừa thôi! Không thông cảm an ủi cậu, còn liên tục đâm chọt cậu! (T 皿 T)
Cố Tiêu im lặng một lát, khẽ khàng thở dài, lấy một phong bao đỏ thẫm từ trong áo ra.
Trương Tư Nghị bỗng chốc mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cử động của Cố Tiêu, biết rõ mà còn hỏi: “Đây, đây là cái gì?”
Cố Tiêu không trả lời, cũng không lập tức đưa bao lì xì cho Trương Tư Nghị, mà lấy ví tiền của anh ra. Ví tiền của anh phồng to, vừa mở ra, bên trong đều là tiền, hai con mắt Trương Tư Nghị muốn lồi ra!
Cố Tiêu đếm mười tờ tiền, nhét vào bao tiền lì xì, giống như đọc thuộc lòng, toàn bộ quá trình chậm rãi, khiến trái tim Trương Tư Nghị sắp nhảy đến cuống họng - Cố Tiêu định lì xì cho cậu sao? Làm sao đây? Cậu có nên nhận hay không? Có lẽ là không thể... Nhưng, nhưng cậu rất muốn! Không ngờ Cố Tiêu nhét tiền xong, không đưa phong bao cho cậu, ngược lại anh giơ tay về phía cậu: “Đưa điện thoại di động của em cho anh.”
Trương Tư Nghị: “...” Muốn lấy điện thoại của em làm gì?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng bây giờ đầu óc của Trương Tư Nghị chỉ còn bao tiền lì xì trên tay Cố Tiêu, cậu ngoan ngoãn đưa điện thoại di động đã mở khóa nộp lên.
Cố Tiêu tải về một ứng dụng quản lý chi tiêu, nói: “Sau này mỗi một lần tiêu tiền, phải ghi chép lại ở đây, kiên trì ba tháng, em sẽ biết tiền em tiêu chạy đi đâu rồi.”
Trương Tư Nghị bị giáo dục, liên tục gật đầu: “Dạ.”
Lúc này Cố Tiêu mới đưa cậu cả tiền lì xì và điện thoại: “Này, cầm đi.”
Trương Tư Nghị đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, muốn nhưng vẫn từ chối: “Sao anh lại cho em tiền lì xì.”
Cố Tiêu cười nhìn cậu: “Em đến chúc tết anh, sao anh lại không phát lì xì cho em được.”
Trương Tư Nghị: “...” Nói thế có nghĩa là cậu cố ý đến chúc tết Cố Tiêu vì tiền lì xì?
Cố Tiêu vỗ nhẹ sau eo cậu, nói: “Được rồi, nhận đi, sau này đừng nói thầy không thương em.”
Trương Tư Nghị: “...” (=////=)
Trương Tư Nghị vân vê phong bao lì xì, ước chừng độ dày, bên trong ít nhất có hai nghìn nhân dân tệ, xem ra Cố Tiêu vừa rồi biết cậu thiếu tiền liền bỏ thêm cho cậu một nghìn.
Mặc dù lời nói và hành động của đối phương khiến Trương Tư Nghị có cảm giác cậu bị đùa bỡn, nhưng cậu đang lâm vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, cuối cùng vẫn thấy lợi tối mắt mà vứt bỏ lòng tự trọng... nhận lấy tiền lì xì.
Tiếp theo, Cố Tiêu dạy cậu cách sửa dụng ứng dụng quản lý tài sản kia, bảo cậu nhập số tiền hiện tại của cậu vào, anh ở một bên quan sát.
Trương Tư Nghị lướt điện thoại di động, nhập vào: “-.”
Cố Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Cái gì thế này? Em còn nợ tiền người khác?”
Trương Tư Nghị xấu hổ nói: “Em, em... tiền nợ thẻ tín dụng...”
Cố Tiêu mang theo vẻ mặt không còn gì để nói nhìn cậu, giống như hận không thể chụp tay lên đầu Trương Tư Nghị, khiến cậu chết luôn.
Cơm sắp ăn được rồi, Cố Diêu giúp ba mẹ bưng thức ăn từ phòng bếp ra. Xếp xong bát đũa, cô đang định mời khách vào ăn, thấy anh trai và Trương Tư Nghị ngồi trên sofa, hai người rất thân thiết, đầu ghé sát vào nhau, không biết họ đang xem cái gì, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng thì thầm nhẹ và tiếng cười đùa bỡn của anh trai cô.
Một tay anh trai đặt trên đầu gối, tay kia buông lỏng vòng ra sau eo Trương Tư Nghị, đó là một tư thế vô cùng gần gũi, gần gũi đến mức không giống như cấp trên với cấp dưới, lại càng không giống bạn bè với nhau.
Vẻ mặt nhìn người kia của anh trai cũng có một sự dịu dàng không sao tả được, Cố Diêu từng nhìn thấy, chính là vẻ mặt khi anh cô xem điện thoại di động lúc trước để lộ ra.
Nhịp tim Cố Diêu tăng nhanh, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô không thể tìm ra nguyên nhân... Cô nhẹ nhàng đặt cốc xuống, không quấy nhiễu họ, im lặng trở về phòng bếp.
Trong phòng bếp cũng rất yên tĩnh, ba Cố và mẹ Cố ăn ý phối hợp nấu một bát súp cam ngọt.
Họ không đối thoại, bởi vì mẹ không nói được, nhưng miễn là họ ở bên nhau, sẽ có một bầu không khí tương tự.
Không sai, cặp đôi trong phòng khách cũng thế, mặc dù hơi khác với ba mẹ cô, nhưng Cố Diêu dường như cảm nhận được sự ngọt ngào tương đồng từ họ.