Hari tức giận lấy một miếng kimbap lên gặm cắn rất dùng sức, như thể cái thứ mà cô đang cắn đó là máu thịt của giáo viên chủ nhiệm và của người bạn đó vậy: “ Bà ta nói: Hari à, cho dù bài dự thi đó là của em đi chăng nữa, nhưng mà kết quả đã ra như vậy, cô cũng không giúp được em. Việc Yumi đạt giải là niềm tự hào của nhà trường và của lớp ta, cô mong chuyện này đến đây là kết thúc và cũng sẽ không có lời đồn nào về chuyện này hết, rõ chưa.”
Hari kể đến đây, trong đầu cô nhớ rõ hình ảnh của giáo viên chủ nhiệm khi nói câu đó, gương mặt lộ rõ sự uy hiếp, uy hiếp cô không nên làm gì ngu ngốc.
“Sau đó, bà ấy cũng chẳng phạt hay làm gì con nhỏ đó cả. Hừ, đừng tưởng rằng em không biết chuyện này đã giúp bà ta có được thành tích như thế nào, bà ấy chỉ là không muốn em khui ra, làm ảnh hưởng đến bà ta chứ gì. ”
Kwon Ji Yong nghe đến đây thì đau lòng vuốt tóc cô, tuy bây giờ Hari có thể kể chuyện đó bằng một thái độ tức giận nhưng mạnh mẽ như thế, thế nhưng khi đó, cô đã phải chịu ủy khuất, uất ức đến cỡ nào.
Một cô bé nhỏ mất đi cha mẹ, phải một mình bươn chải, bị người ta ức hiếp cũng không có ai giúp, chẳng những vậy người lớn cũng không đứng bên cạnh, có ủy khuất cũng không biết kể cho ai. Lúc đó, cô bé này đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt chứ.
“Không sao đâu, có anh rồi, sau này có ai ức hiếp em, thì cứ nói với anh.”
Hari uống một ngụm nước cho đỡ khát, sau đó nhìn sang Kwon Ji Yong, thấy ánh mắt anh đầy sự đau lòng, trong lòng chợt trở nên ấm áp, thế nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài, hỏi: “Nói cho anh làm gì, anh sẽ đánh người đó sao?”
Vừa nói, vừa nhìn từ trên xuống dưới người Kwon Ji Yong, sau đó lộ ra ánh mắt an ủi: “Em thấy thôi không cần đâu, tướng anh như vầy, người bị đánh chắc chắn là anh.’’
Cốc. “Đau quá!” – Hari đưa tay ôm cái trán vừa bị cốc, ủy khuất kêu.
“Nói gì đó!” – Kwon Ji Yong tức giận liếc Hari một cái, sau đó nói: “Anh nhất định sẽ đi đòi công bằng cho em, ai ăn hiếp em, anh nhất định sẽ giúp em ăn hiếp lại. Vì vậy, đừng chuyện gì cũng một mình chịu đựng, có biết chưa.”
[Hari à, đi học mà có đứa nào ăn hiếp con là nhất định phải nói cho cha biết nghe chưa, cha sẽ ăn hiếp nó lại cho con!]
Trước đây, cha cô cũng thường nói với cô như vậy, mỗi lần cô về mách cha chuyện mình bị bắt nạt, ông đều rất tức giận, hùng hùng hổ hổ đi gặp đứa trẻ đó, sau đó khủng bố tinh thần người ta một trận, khiến cho phụ huynh người ta tìm tới nhà mắng vốn, rồi cãi lộn tùm lum.
Mặc dù sau đó hai cha con nhất định sẽ bị mẹ la một trận, thế nhưng những kí ức đó bây giờ nhớ lại cũng thật đẹp, những lời đó cũng thật đẹp, thật không ngờ, bây giờ côn lại nghe được những lời đó một lần nữa.
Hari buông cái tay trên trán xuống, nhìn Kwon Ji Yong, một lát sau, cô mỉm cười: “Biết rồi! Cám ơn anh, oppa!”
Tuy rằng rất cảm động, thế nhưng Hari cũng không quên mục đích khi kể câu chuyện của mình cho anh nghe, vì vậy cô nói tiếp:
“Anh cũng đừng coi thường em, tuy lúc đó em không làm gì được con nhỏ đó, thế nhưng sau đó, mỗi khi con nhỏ đó tham gia bất kì cuộc thi gì, em cũng đều đăng kí tham gia, liều mạng thi, hung hăng thắng nó, rồi cầm giải thưởng đến trước mặt nó lắc lư, ngay cả cuộc thi hoa khôi em cũng tham gia nốt. Haha, lúc đó, cái mặt của nó trông tức cười chết đi được.”
Hari vừa nói vừa cười, dường như ngay trước mặt cô chính là gương mặt vặn vẹo vì tức giận của kẻ thù.
“Sau lần đó, em nhận được rất nhiều giải thưởng, em cũng không còn quá để ý đến cái giải thưởng đầu tiên kia nữa.”
Nói đến đây, cô quay sang nhìn Kwon Ji Yong: “Tuy có hơi khác nhau, thế nhưng em muốn nói, [Lies] tuy hay, nhưng chắc gì nó đã là bài hát hay duy nhất của anh đâu, anh mới có thôi, sau này anh sẽ có vô vàn các tác phẩm khác nữa. Bây giờ anh phải đưa bài Lies cho người khác, thì anh cứ tự nhủ rằng, sau này mình sẽ còn sáng tác thêm những bài hát hay hơn bài này nữa, đến lúc đó, anh sẽ không còn để ý đến những cảm xúc khó chịu khi phải đưa Lies cho người khác nữa.”
Kwon Ji Yong dường như đang tiêu hóa những lời nói của Hari, anh cúi đầu, trầm ngâm, không nói gì. Hari thấy vậy cũng không quấy rầy anh, chỉ cầm chai nước chanh muối uống cho hết.
Cô cũng không quá lo lắng, tuy nói thì nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể làm như vậy, cô biết anh cần có thời gian để điều chỉnh cảm xúc, cho dù là cảm xúc gì, thì cũng có một ngày phai nhạt mà thôi, không phải do ai khác, mà là nhờ thời gian.
Cho nên, việc Kwon Ji Yong khó chịu sẽ nhanh chóng kết thúc, cô chỉ là muốn cho quá trình đó diễn ra nhanh hơn thôi.
“Em nói đúng, Lies sẽ không là bài HIT duy nhất của anh, anh là Kwon Ji Yong, anh nhất định sẽ sáng tác được những bài hát HIT còn hay hơn thế, vì vậy chuyện này chẳng có gì phải rối rắm cả.”
Kwon Ji Yong ngẩng đầu lên, anh không nhìn Hari mà nhìn lên trời, trong đôi mắt là đầy sự tự tin và nhiệt huyết nóng bỏng. Anh tự xưng tên mình, sau đó nói ra lời đó như nói một lời tuyên thệ, tuyên thệ rằng Kwon Ji Yong sau này nhất định sẽ còn có những bài hát đỉnh cao.
Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ đã vì an ủi anh mà chờ ngoài trời trễ như vậy, khẽ cúi người ôm cô: “Cám ơn em, Hari!”
Có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ quên, bóng dáng nhỏ nhắn ngồi chờ anh trước kí túc xá để nói với anh những lời này, những lời mà anh luôn tự nhủ khi gặp khó khăn, những lời đã cùng anh đi tới thành công.