Hari nhìn anh ăn lấy ăn để, sau đó cầm lấy cái ly nước ngọt trên bàn của Hari uống liên tiếp, mày liền nhăn lại, oán trách: “Gì chứ, không cho người ta ăn à, bắt ép sức lao động như vậy sao? Đã làm việc từ sáng đến giờ thì ít nhất quay hình xong cũng phải mời người ta đi ăn một bữa ra trò chứ. Không được, em phải nói với cậu, cứ ép các anh như vầy thì sức khỏe đâu mà làm việc.”
Kwon Ji Yong thấy Hari tức giận như vậy thì mỉm cười, vươn một tay ôm lấy Hari vào lòng, sau đó dùng cái miệng dính đầy tương đen của anh hôn lên môi Hari, khiến cho cô tức giận, la oai oải: “Em quan tâm anh sao?”
Hari vừa dùng giấy lau đi vết tương đen, vừa nói: “Đương nhiên rồi, anh đã còm như vậy, còn không cho ăn, lỡ sau này suy dinh dưỡng thì sao.”
Kwon Ji Yong đen mặt một chút, sau đó anh nói: “Thật ra do anh muốn mau chóng kết thúc buổi quay hình nên mới làm việc liên tục như vậy. Sau khi quay xong, giám đốc cũng mời cả ekip đi ăn thịt nướng, thế nhưng do anh chạy qua đây nên mới không đi.”
Anh nói đến đây, Hari làm sao còn không hiểu, thông thường nghệ sĩ làm việc cũng không phải theo giờ hành chính, đôi khi vì quay hình mà phải làm đến sáng hôm sau cũng có. Mà anh vì muốn hôm nay sang đây nên mới ép mình phải nhanh chóng kết thúc như vậy, hơn nữa cũng không cùng đi an thịt nướng với mọi người mà chạy sang đây.
Nghĩ tới đây, Hari vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy đau lòng, nói: “Lần sau anh không cần như vậy, may mà hôm nay em kêu nhiều thức ăn, lỡ như em không có thức ăn thì sao đây, giờ này nhà hàng cũng nghỉ rồi.”
Vì ngày mai sẽ bay nên trong nhà Hari dường như không có chút thức ăn dự trữ nào, cũng không có mì gói, cho nên nếu như hôm nay Hari không kêu thức ăn, thì Kwon Ji Yong chỉ có thể nhịn đói. Cửa hàng tiện lợi / cũng rất xa. –
Kwon Ji Yong xoa đầu Hari, mỉm cười: “Thôi nào, đừng tức giận, chẳng phải là vẫn có thức ăn thôi!”
Hari hung hăng trừng anh một cái, thế nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ăn, thấy hết nước thì lập tức đứng lên lấy cho anh. Đợi cho Kwon Ji Yong ăn xong, thì cũng đã giờ, Hari lo thu dọn, còn Kwon Ji Yong thì đi tắm.
Hari đưa cho anh bộ đồ mặc ở nhà của cha cô lúc trước, anh mặc vào trông có hơi rộng, thế nhưng đồ ở nhà, thoải mái là chính. Kwon Ji Yong vừa tắm ra, Hari cũng đã thu thập xong xuôi.
Hari nhìn Kwon Ji Yong có chút thấp thỏm, ngập ngừng phía trước nói: “Hari, tối nay anh ở lại nhé, chúng ta ngủ chung được không?”
Tuy hai người đã sống cùng một mái nhà một năm trời, nhưng cũng chỉ mới ở bên nhau chưa được một tháng, nói cho nghiêm túc, thì họ chỉ gặp nhau có hai lần sau khi xác định quan hệ mà thôi. Thế nhưng lần trước anh đòi ở lại, còn lần này lại đòi ngủ chung, có phải có hơi nhanh không.
Kwon Ji Yong nhìn Hari vẫn còn đang suy nghĩ, ánh mắt ám ám, anh nói: “Sáng ngày mai anh phải đi quay Game Show, có lẽ không thể tiễn em được, vì vậy tối nay, anh muốn ở bên cạnh em, có được không.”
Anh trông nghiêm túc một cách hiếm thấy, cả người cũng toát ra vẻ đau thương, tuy thời gian qua khi gọi điện thoại hai người đã cố tránh không nhắc tới chuyện Hari đi du học, thế nhưng ngày mai là bay rồi, cho dù tránh thì chuyện gì tới cũng nên tới.
Hari thở dài một cái, sau đó gật đầu thật nhẹ. Cô sắp phải xa anh năm, hai người lại có quá ít thời gian ở bên nhau, phá lệ cho anh một lần vậy. –
Thấy Hari gật đầu, Kwon Ji Yong vui vẻ ra mặt, anh mỉm cười, chạy lại nhấc bổng Hari lên, đi nhanh vào phòng ngủ: “ Được rồi, chúng ta mau mau đi ngủ thôi!”
“Kwon Ji Yong em cảnh cáo anh, anh đừng có nghĩ tới chuyện làm bậy đó!”
Kwon Ji Yong ôm Hari để trên giường, sau đó bản thân cũng nằm lên, rồi lại đưa tay ôm cô vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu Hari, im lặng không nói gì.
Hari thấy anh như vậy cũng yên lặng, vòng tay ôm lấy hông anh. Trong đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng đồng hồ tic tak cùng với tiếng thở đều đều của hai người, Kwon Ji Yong cứ như vậy ôm lấy Hari, lồng ngực anh áp chặt vào bầu ngực non nớt của cô, khiến anh có thể cảm nhận rõ nhịp đập tim cô, cảm giác khoảng cách của hai người là gần như thế.
“Hari à!’ – Anh bỗng lên tiếng.
“Hả?”
“ Qua bên đó rồi, ở nơi xa lạ, mọi việc đềun phải cẩn thận đấy.”
Hari nhẹ nhàng ừ một cái, anh lại nói tiếp: “Sau này cho dù em có bị khi dễ, có lẽ anh cũng không thể có mặt ở đó để bảo vệ cho em, vì vậy phải biết bảo vệ bản thân đấy.”
Trong lòng Hari cảm thấy mềm mại: “Em biết rồi!”
Chợt, anh bỗng dùng sức, siết cô vào lòng, giọng nói trở nên thật áp lực: “Em phải luôn luôn yêu anh đấy, không được thích người khác đâu nghe chưa! Nếu như em thích người khác, nếu như em thích người khác…anh nhất định sẽ…sẽ…”
Dường như tưởng tượng đến cảnh Hari thích người khác, anh không thể chịu được, càng dùng sức ôm cô vào lòng, như thể muốn thân thể cô nhập vào trong mình, từ nay về sau sẽ không thể đi đâu được nữa, chỉ có thể ở bên anh, chỉ nhìn thấy anh, chỉ có thề yêu anh mà thôi.
Hari cũng cảm thấy cảm xúc của anh không đúng, cho nên dù bị anh ôm rất khó chịu, thế nhưng cô vẫn không vùng vẫy, chỉ dùng sức ôm lấy anh, xoa xoa lưng anh, mong cảm xúc trong anh sẽ dịu bớt.
“Anh, nhất định sẽ không chịu nổi, anh sẽ điên mất, nhất định sẽ điên mất!”
Kwon Ji Yong tựa cằm trên đầu Hari, nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của anh lúc này, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, ánh mắt âm trầm, khác hẳn với vẻ tươi sáng hằng ngày, hằm răng nghiến chặt, như muốn nghiền nát ai đó.
Hari nhanh chóng trấn an anh, vì anh ôm có rất chặt nên cô không thể vùng vẫy, chỉ có thể không ngừng hôn vào lồng ngực và yết hầu của anh, vừa hôn vừa nói: “Sẽ không thích ai khác, em chỉ thích anh, chỉ yêu anh mà thôi, chỉ yêu Kwon Ji Yong mà thôi.”
Cảm nhận đôi môi mềm cứ chạm vào yết hầu mình, tâm trạng u ám của Kwon Ji Yong cũng dần dần dịu xuống, anh đưa tay nâng mặt Hari lên, ấn vào môi cô một nụ hôn sâu, dùng sức hôn, anh đè hẳn lên người cô, vòng tay ôm chặt lấy cô, hôn cô như thể muốn nuốt chửng cô vào miệng.
Một lát sau, hai người mới dừng lại, Hari thở hổn hển, gương mặt ửng hồng, Kwon Ji Yong nhìn vẻ mặt của cô, bật cười, bị cô tức giận đánh một phát, sau đó ôm cô vào lòng. Lần này hai người không xảy ra chuyện gì nữa, mà ôm nhau, cùng sưởi ấm cho nhau, ngủ đến sáng.
--
Tác giả: Tuần sau Trà sẽ rất bận, vì vậy có lẽ chương tiếp theo th mới có. Bù lại chương này dài hơn các chương khác một chút, các bạn thông cảm nhé!