Chữ trong [] là tiếng Anh.
[Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?] – Hari mặc đồng phục của nhà hàng, mỉm cười hỏi những người khách Mỹ trước mặt.
[Cô có thể giới thiệu vài món cho chúng tôi không?] – Một người trong đó nói, họ có vẻ như là khách du lịch.
[Rất sẵn lòng! Nếu như đây là lần lầu mọi người đến đây, tôi gợi ý dùng món Bimbimbap hoặc Gimbap, gà tần sâm samygetang, bánh hải sản và món tráng miện là bánh bí đỏ, đây đều là những món đặc sắc của Hàn Quốc chúng tôi và có rất nhiều du khách nước ngoài thích nó.]
Bọn họ nhìn nhau, thảo luận một hồi, sau đó người lúc nãy lên tiếng: [Vậy trước hết cứ lấy mấy món cô vừa kể đi.]
Hari gật đầu, ghi vào trong cuốn sổ nhỏ và hỏi: [Quý khách có muốn dùng thêm đồ uống không?]
Họ gọi một vài đồ uống quen thuộc, Hari lại ghi vào sổ sau đó cúi đầu chào, người kia lại mỉm cười và nói: [Này, cô bé, cô phát âm tốt thật đấy, nếu không phải bởi vẻ bề ngoài của cô thì tôi đã lầm cô đến từ Mỹ mất.]
Hari nghe vậy thì mỉm cười, được người bản xứ khen mình nói tiếng Anh tốt không thì không còn gì bằng, cô quay lại và nói: [Cám ơn! Đây là một lời khẳng định rất có ý nghĩa đối với tôi.]
Nói xong, cô mới quay đi tiếp. Hari vừa được giới thiệu làm cho nhà hàng này vào tuần trước bởi một người nước ngoài cô vô tình quen khi đi thực hiện “bắt chuyện trên phố vào cuối tuần”, đó là một giáo viên dạy tiếng anh tại đại học Hàn Quốc.
Sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian, anh ấy liền giới thiệu Hari làm tại nhà hàng của bạn là người Hàn của mình. Nhà hàng này nằm ở khu trung tâm, lại thường xuyên đón khách nước ngoài nên nhân viên phải nói được ngoại ngữ.
Hari chỉ cần làm ở đây nguyên ngày chủ nhật là được, tuy lương của cô thấp hơn so với của nhân viên chính thức, thế nhưng cơ hội được luyện tập hội thoại được tăng cao lại còn kiếm được thêm ít tiền, không phải vừa mất công như trước đây.
Nhà hàng rất có tiếng nên có rất nhiều khách, hôm nay lại là ngày chủ nhật nên lượng khách đông hơn thường ngày, Hari dường như làm việc liên tục, cô và các nhân viên khác thay nhau dùng bữa, ăn xong lại tiếp tục công việc. Cho đến khi giờ, cũng là lúc nhà hàng đóng cửa, cả người Hari trở nên đau nhức không thôi.
Kim Junho – chủ nhà hàng là một người đàn ông tuổi, vẻ bề ngoài của anh ta rất bắt mắt, hơn nữa còn trẻ đã là chủ một nhà hàng lớn, có thể nói là mẫu đàn ông độc thân hoàng kim được nhiều người ao ước.
Thấy Hari đang chuẩn bị đi về, liền gọi cô lại: “Hari, mang cả cái này về nữa nè!”
Hari nhận lấy một cái hộp giấy từ tay Kim Junho, nhướn mày, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bánh hải sản và Gimbap đó, đồ còn dư, đem về ăn đi!”
“Đồ thừa?” – Hari vẻ mặt ghét bỏ nói.
Kim Junho nghe vậy thì lập tức búng trán của Hari một cái, dở khóc dở cười nói: “Con bé độc miệng này, đồ thừa cái gì, là do tôi kêu đầu bếp làm nhiều một chút rồi phát cho mọi người đấy nhé! Dù sao hôm nay ai cũng vất vả!”
Kim Junho thật ra rất thích cô bé này, người còn nhỏ, nhưng lại rất chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc, tuy phải làm việc cả ngày với cường độ cao, lại không hề than vãn lấy một cái, tuy rằng một khi bị đụng tới, thì cả người như con nhím, không chút do dự đâm người khác, nhưng có lẽ do anh đã ở bên Mỹ quá lâu, quen với cách giao tiếp trực tiếp của bên đó nên anh thích những người như cô bé hơn là những người thích nịnh nọt, hai mặt.
Tuy mới lúc đầu nhận cô chỉ là do nể mặt Dennis, thế nhưng thái độ làm việc của cô khiến anh rất hài lòng, từ đó cũng thân thiết với cô hơn.
Hari xoa xoa cái trán, bĩu môi: “Vậy đây là tiền thưởng hôm nay à?”
Kim Junho bật cười, gật đầu: “Có thể coi là vậy đi!”
Hari cầm lấy bọc, đi ra cửa, trước khi đi còn không quên quay lại châm chọc: “Ông chủ à, thì ra anh keo đến nỗi không muốn tăng tiền thưởng mà chỉ lấy đồ ăn còn dư đưa cho nhân viên, chẳng trách bây giờ anh vẫn còn ế!”
Nói xong, không đợi Kim Junho phản ứng, đã chạy nhanh đi, để lại Kim Junho tức giận hô lớn ở đằng sau: “Tôi không ế, tôi chỉ là không muốn lấy vợ, tôi không ế, cái con bé chết tiệt này!”
Mang tâm tình vô cùng tốt, Hari đi bộ về kí túc xá của YG, cầm hộp đồ ăn trong tay, mở ra xem, cái bánh hải sản, phần Gimbap cỡ lớn, nghĩ thôi cũng biết ông chủ trẻ này đã ưu tiên cho cô nhiều hơn rồi, cô mỉm cười, khép cái bọc lại ngẫm nghĩ lát nữa vể sẽ chia cho những người khác cùng ăn, với sức chiến đấu của họ, những thứ này chắc sẽ nhanh hết thôi.
Đang thong thả bước đi đến dưới kí túc xá, đang tính tiến vào cổng thì Hari chợt dừng lại, xoay người lại, dường như có cái gì lù lù đằng sau cô.
Quả thật là vậy, ở bên đường, một người ngồi đó, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng sa sút, vóc dáng gầy gò nhỏ bé dính đầy tuyết, có vẻ như đã ngồi đây được một lúc rồi.
Hari vốn định không thèm để ý, quay người vào luôn, thế nhưng dáng người của người này lại khiến cho cô cảm thấy rất quen thuộc, vì vậy liền mon men đến gần. Cô ngồi xổm trước mặt người đó, nhìn nhìn bộ đồ hiphop trên người anh ta, lại nhìn cái kiểu tóc hơi dài, Hari đã có thể khẳng định người này là ai, vì vậy cô lên tiếng hỏi:
“Kwon Ji-yong, anh đang làm gì vậy?”
Kwon Ji-yong nghe thấy tiếng nói của Hari thì ngước mặt lên, gương mặt nay lại có nước mắt, rõ ràng là anh ta vừa khóc. Con trai khóc lóc, Hari cảm thấy kì lạ: “Anh khóc đấy à?”
Kwon Ji-yong cứ nhìn nhìn Hari, bỗng nhiên lại nhào lên, ôm lấy cô: “Hari!”
Hari bị hành động này của anh ta làm cũng bất ngờ, cả người cứng ngắc, đang muốn đưa tay đẩy người ra thì anh ta lại ôm chặt hơn, khiến cô muốn chửi ầm lên. Kwon Ji-yong không đợi cho Hari lên tiếng, đã bắt đầu lầm nhầm nói:
“Vì sao cô ấy lại lừa dối anh, vì sao lại như vậy, anh có gì không tốt sao, anh rất yêu cô ấy, cô ấy là người đầu tiên anh yêu, thế nhưng vì sao cô ấy lại làm như vậy với anh. Hari à, anh đau lắm! Em nói vì sao cô ấy lại rời bỏ anh, là anh có cái gì không tốt sao, nếu như cô ấy không hài lòng cái gì, có thể nói, anh sẽ sửa mà, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh.”
Nếu như là những cô gái khác, nhất định sẽ bị dáng vẻ này của Kwon Ji-yong làm cho nổi lên tình thương của mẹ, đau lòng mà dịu dàng an ủi anh, thế nhưng người này là Hari của chúng ta, thế nên trong đầu cô lúc này là: Chết tiệt, sến súa như vậy, anh tưởng đang đóng phim tình cảm sao.