Ai cũng có một thời tuổi thơ cấp ba dữ dội.
Tôi cũng vậy.
Vào cái tuần học cuối cùng của lũ học sinh lớp , chúng tôi đã lén lút thành lập hội đồng những người thích chơi trội, thích để lại dấu ấn kinh dị của mình tại mái trường sắp sửa chỉ được xem là trường cũ để không chỉ làm tăng tình đoàn kết giữa đám lớp vốn chỉ biết ghẻ nhau mà còn làm cho lũ đàn em khiếp sợ và noi gương. Cái hội ấy được đặt tên là “Trò mèo cuối cấp”.
Tuy đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, rất chu đáo tất cả những hoạt động “cấm”, chúng tôi vẫn bị phác giác bởi cô hiệu trưởng và bị răn đe một trận ra trò. Tuy nhiên, khối luôn có một ưu điểm đáng yêu, đó là đặc điểm lì. Vậy nên, cấm thì cấm, chơi vẫn cứ chơi, chỉ có điều quy mô bị thu hẹp một ít thôi.
Tóm lại, chúng tôi vẫn ngoan hiền hơn các anh chị năm trước nhiều.
Sau đó, chúng tôi chia tay nhau để bước vào hai kì thi quan trọng của đời mình.
…
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc mà tôi nhận được giấy báo của trường Đại học.
“Chúc mừng, em đã đậu vào trường đại học X”
Câu nói ấy làm tôi bấn đến tận ngày hôm nay.
…
…
Thời gian tiếp tục trôi vèo vèo. Thấm thoát, tôi đã là sinh viên trường đại học X được hai… tháng.
Vào Đại học, thời gian rảnh rỗi nông nỗi của tôi tăng đột biến, làm tôi cứ phải chật vật kiếm việc gì đấy làm qua ngày cho bớt trở nên ăn hại hơn – như lời mẹ tôi nói. Kết quả, mẹ tôi giới thiệu tôi cho nhà hàng xóm.
…
Haizzz, mọi chuyện đều bắt nguồn từ hàng xóm mà ra. Người mà mẹ tôi giới thiệu với là một bà cô già tư sản với nguyên một trang trại bò sữa siêu bự ở Đà Lạt. Ở Sài Gòn, thứ người ta thèm khát nhất chính là những thứ tươi ngon như vậy. Nói chung, bằng phương pháp ảo diệu, thần kì nào đó, sáng nào, bà ta cũng là nguồn cung cấp vựa “sữa tươi” chính cho khu phố của tôi.
E hèm, nói về khu nhà tôi ở, nó được chia ra làm hai khu: Khu trên và khu dưới. Khu trên được xây dựng theo quy hoạch nên nói chung là đẹp đều. Còn khu dưới thì có lịch sử thâm niên xây nhà tự phát nên rất ư là lộn xộn, nhà xấu, nhà đẹp, nhà lớn, nhà nhỏ xen kẽ nhau. Thật ra thì tôi chưa bao giờ đến khu trên bởi vì nó không thuận đường tôi đi học. Bản thân tôi còn là chúa lười nên những việc như chiều chiều đạp xe chạy vòng vòng lên trên ấy ngắm nhà là điều không thể tưởng.
Tuy nhiên, bà ta lại thu nhận tôi vào đội ngũ nhân viên giao sữa cho khu trên ấy. Tôi nhìn thùng sữa hộp chất đằng sau xe mà lòng cảm thấy bực lạ. Thế là tôi nói với bà ta: “Sao cô không cho con đi giao sữa ở khu này, khu trên xa chết cmn đi được”.
Đáp lại tôi, bà ta chỉ nói: “Mẹ mày nói thế chứ có phải ý tao đâu”.
Thế là tôi hoàn toàn gục ngã.
Số phận trêu ngươi, tôi bị chính mẹ tôi đá đít vào cái nơi mà mình sẽ phải bị bóc lột sức lực điên cuồng chỉ vì một lí do: “Mày làm cho bà ấy, nhà mình sẽ được tặng thêm sữa miễn phí”.
Tôi “…”
Cũng may là tôi rất thích uống sữa, nếu không thì thà chui vào thư viện trường ngắm sách vở còn sướng hơn. Haizzz, bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình thật … vô dụng làm sao ấy >”