Khi yêu, người ta thường làm nhiều chuyện mà đến cả bản thân mình cũng không thể hiểu được. Đó chính là bản chất của tình yêu: yêu không lý trí. Bởi vì yêu mà có lý trí, tình yêu sẽ không còn mơ mộng, huyền ảo như bản chất nó vốn vậy nữa. Vì tình yêu kì diệu như vậy nên sống trên đời, không ai là không muốn yêu thử một lần. Dù khi yêu có đau đến đâu, kết quả có tệ thế nào, ít ra yêu rồi, ta mới trưởng thành được thêm một chút.
Khi nhìn thấy người mình thích đứng ngoài cửa lớp nhìn mình vừa gãi đầu vừa cười như vậy, lý trí của tôi ngay lập tức liền bị trái tim đã bay sang châu Phi chơi với hoang dã. Còn tôi đứng lại, tim đập rộn ràng, miệng muốn cười mà lại không dám cười, tay bị gãy mà vẫn muốn đưa lên vẫy gọi người ta.
Xấu hổ thật!
Tôi liếc nhìn thấy cô chủ nhiệm mình vẫn đang giảng bài nhiệt tình đến quên đi thời gian, lại liếc thấy đám bạn mình đang trợn mắt nhìn tập chịu đựng để không phất cờ bạo loạn, nhận ra không có ai để ý đến tôi và cậu bạn của tôi ngoài cửa cả. Tôi làm mặt ngu, nhìn vu vơ rồi nhích từ từ, từ từ về phía cửa lớp. Đến khi đã đứng sát cửa, tôi mới thò đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm trọng, trong đầu sớm đã chuẩn bị sẵn câu nói dành cho cậu ấy. Đại khái là sẽ nói những câu như “Hế lô, bạn là ai dợ? Qua đây có gì hông bạn?”. Thế nhưng, không hiểu sao câu đó từ miệng tôi phun ra lại trở thành: “Cái giề?”.
...
...
Thật là muốn đào lỗ chôn cậu ta quách đi cho rồi.
...
...
Nhìn bộ dạng sững sờ đơ người của cậu ta, tôi cảm thấy bản thân mình như muốn bùng nổ. Đệt! Tại sao lại đầu một ý miệng một lời như vậy được cơ chứ? Lần đầu chính thức nói chuyện với người ta, ít ra cũng phải nói chuyện cho e thẹn, thục nữ một chút mới phải chứ. Sao chưa gì tôi đã thể hiện bản lĩnh chị đại với cậu ta như vậy rồi? Mất hình tượng quá.
Muốn chôn cậu ta quá!
“B... bạn cho mình hỏi, tiết sau bạn có học địa nữa không?” – cậu ấy gãi đầu ngượng ngùng nói.
Tôi nuốt khan, chớp chớp mắt đáp “Có”.
Cậu ấy lại gãi đầu dữ dội hơn, liều mạng hỏi tiếp “Vậy bạn có xài Alat không?”.
Tôi nhìn cậu ta, đoạn liếc bà cô chủ nhiệm một lần cuối rồi mở nụ cười mãn nguyện từ tốn nói “Không xài”.
Dường như chỉ đợi có thế, cậu ta mừng rỡ nói “Vậy cho tui mượn đi. Có gì đầu tiết năm tui đem trả cho bạn”.
Tôi nghe vậy thì trong lòng mừng như điên. Chết rồi nha em, mượn sách của chị rồi là sau này phải bán thân trả nợ đó biết chưa. Tôi âm thầm cười đểu. Tôi cười rất là đểu. Tôi vô cùng đểu láo mà cười thầm. Sau đó, tôi lại vờ như suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp “OK”.
Rất tự nhiên và bình thường, mối quan hệ của chúng tôi cũng bắt đầu từ đấy.
...
...
...
Quay lại hiện tại, tôi thật không hiểu sao năm xưa mình lại hay có những hành động điên loạn thiếu IQ như vậy được nhỉ. Lúc nào cũng hùa theo bạn bè mà hổ báo với người khác riết rồi quen, chẳng dịu dàng được với ai. Chỉ riêng việc đứng kiên trì trước của nhà người ta mà trợn mắt trợn mũi la lối inh ỏi thôi cũng đủ thể hiện cái tính ấy rồi. Khi tôi đã bắt đầu thấy khô họng, định uống luôn chai sữa của chủ nhà để lấy lại giọng thì bất chợt, sự hiện diện của mấy cái ổ khóa vừa to vừa vàng chóe trên cổng đập vào mắt tôi. Vốn là những thứ mà đến cả người bình thường nhất trong hội những người quá bình thường cũng có thể dễ dàng thấy được, vậy mà tôi lại không thấy. Tôi ngán ngẩm lắc đầu, đang định quay xe đi về thì đúng lúc đó, sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen thuộc “Tr... Trang à??!”.Tôi nghe thấy giọng nói ấy thì có chút giật mình, quay đầu nhìn kỹ người đó một hồi lâu thì liền nhận ra đó là ai. Đó là một người bạn cũ của tôi. Chỉ là lâu quá không gặp lại, tôi có chút ngạc nhiên khi thấy cậu ta ở nơi này.
Cậu ấy nhìn tôi đánh giá một hồi lâu rồi nhoẻn miệng cười đểu “Hóa ra mày là cái con giao sữa lắm chuyện mà mấy bà hàng xóm vẫn hay nói với nhau”.
Tôi nhún vai, ý bảo quá chuẩn rồi, người anh em à. Cậu ta móc trong túi ra một chùm chìa khóa, bước tới mở cổng rồi hỏi tôi “Có muốn vào đàm đạo chuyện xưa không?”.
Tôi cười cười gật đầu, ý bảo ô kê luôn bê đê, sau đó thì mang theo thùng sữa vào nhà cậu ta. Nhà cậu ta thật rộng, thật đẹp, thật sang chảnh, quả nhiên không hổ danh là hang ổ của mụ lớp trưởng đanh đá lớp tôi, đến cả nhà ở thôi mà cũng như muốn tát vào mặt tôi mấy phát. Đúng vậy, cậu ta là lớp trưởng lớp tôi, tên Chương, biệt danh: Chương đại ca. Thật ra, sau lưng cậu ta, chúng tôi vẫn hay thường dùng cái tên “mụ lớp trưởng” để gọi cậu ta hơn. Cậu ta biết nhưng chẳng thèm so đo với chúng tôi làm gì. Tại sao chúng tôi lại gọi cậu ta như vậy ư?
Nói đến cậu ta, các em, các bạn nữ ngoài lớp cùng trường ai cũng tỏ vẻ hâm mộ nhiệt tình, chỉ hận không thể sinh ra cùng năm, nộp đơn cùng lúc, bị quăng vào chung một lớp với cậu ta. Thôi thì cứ để bọn họ tự thân tự ảo tưởng sức mạnh vậy đi, mụ lớp trưởng kia vốn đâu có tốt đến như vậy. Miệng thì hễ mở ra là phun toàn mưa axit vào mặt người đối diện, mắt thì lúc nào cũng nhìn người ta như thể bề trên nhìn bề dưới. Chẳng qua là cao hơn người ta có chút xíu, cũng không cần phải nhìn người ta như thể bố nhìn cháu vậy chứ. Bất mãn của chúng tôi đối với cậu ấy chỉ có thể được miêu tả bằng một câu: Ào ạt tựa nước sông Hồng mùa lũ lụt.
Nói đến tài năng thì cậu ta cũng khá, chẳng biết tập đá banh như thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của thầy thể dục, trở thành một thành viên của đội bóng đá trường tôi, sau thì không biết đã ăn nằm với ai mà mò lên được tới đội banh của thành phố luôn. Mụ ta cũng mạnh gớm. Thể thao cũng coi là tạm được, thành tích học tập thì cũng không đến nỗi quá tôm tép. Tôi còn nhớ lúc mình còn đi học, lúc nào quay đầu sang cũng thấy cậu ta đang chăm chú chơi game trên điện thoại, vậy mà đùng một phát, điểm trung bình cậu ta lại đạt top khối. Quả nhiên là ác nhân thâm tàng bất lộ. Cô chủ nhiệm cũng từng nói rằng nếu để cậu ta học lớp thường thì cũng thật là quá uổng phí tài năng. Riêng tôi lại cảm thấy việc cậu ta không chuyển vào lớp chọn học âu cũng là cái phúc của trường mình vất vả có được. Nếu để một mụ đanh đá như cậu ta đụng vào lũ trâu bò khối sáng kia, an nguy của trường tôi sẽ bị đe dọa mất. Hơn nữa, cậu ta là bạn thân của bạn Khanh dễ xương của tôi. Cậu ta đi rồi, còn ai rủ bạn Khanh đi đá banh chung cho tôi ngắm nữa chứ. Chính vì nghĩ đến chuyện đó nên tôi mới từng đơn thân độc mã, một mình một chân chó vẫy đuôi nói với cậu ta “Chương đại ca, mày đừng có chuyển lớp nhoa~~~ Không thì tụi tao buồn lắm á”.
Tôi không nhớ rõ biểu hiện lúc ấy của cậu ta là gì, chỉ nhớ rằng từ đó về sau, cậu ta đều từ chối tất cả các lời mời mọc tham gia vào xã hội khối sáng – vốn là giai cấp thượng lưu của trường tôi nữa. Nhiều khi ngẫm lại, tôi cũng thấy mình có phần hơi ác, dám vì chuyện tư mà cản trở chuyện tốt của bạn bè. Thế nhưng, đối với thái độ của tôi, cậu ta lại chẳng nặng chẳng nhẹ nói một câu “Tao vốn cũng không muốn chuyển khỏi lớp này”. Tôi gật gù, xem ra mình đã làm chuyện thừa cmnr....
“Ê, mày làm gì cứ đứng ngoài sân liếc ngang liếc dọc hoài vậy hả? Không muốn vào à?” – cậu ta mở cửa xong không thấy tôi vào nhà liền nhỏ giọng quát.
Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta, ý bảo tao đang làm chuyện đại sự, nhìn cho rõ cấu trúc đường đi nhà mày để có gì tẩu thoát cho lẹ. Cậu ta nhìn tôi nhếch mép cười nửa miệng một phát rồi ngoáy mông bước vào nhà luôn. Tôi cũng vẫy đuôi đi theo sau.
“Dạo này ăn học sao rồi cún cưng” – cậu ta đưa tôi một cốc nước, miệng chua ngoa hỏi.
Tôi nhún vai, ý bảo cũng thường thôi, ngày ăn ba bữa, tuần học ba buổi, mỗi buổi ba phút. Cậu ta lại tiếp tục dùng đôi mắt ông nội nhìn chắt mà nhìn tôi: “Ừa, tao biết mà, mày có đậu đại học cũng chẳng bớt ăn hại hơn được tí nào”.
Tôi nhìn cậu ta với đôi mắt cá chết xinh đẹp tuyệt mỹ của mình, khóe miệng nhếch lên, toàn thân tỏa sát khí ngùn ngụt. Giỡn với bố à, sao cứ mở miệng ra là chọc ngoáy người ta vậy hả? Bao nhiêu trí tuệ phụ huynh vất vả quăng cho chú em lại đem hết vào việc nói móc, nói mỉa người khác vậy sao?
“E hèm. Đùa thôi, tao biết đối với mày mà nói thì việc đậu đại học là một kỳ tích đáng sợ mà” – cậu ta lại nói, vừa nói vừa cười giả tạo.
Tôi tức giận đập bàn đứng dậy, chỉ mặt cậu ta quát lớn “Mụ điên kia, sao mày cứ móc tao hoài vậy? Đừng có ỷ mày là bạn thân của thằng Khanh mà muốn nói gì thì nói nha”. Vừa nói xong, tôi lại giật mình, hận không thể trước mặt mụ điên kia mà tát một phát vào mặt mình. Vẫn như hồi xưa, mỗi lần cậu ta nói móc tôi, tôi đều nói như y chang như thế. Cậu ta mỗi lần nghe tôi nói xong sẽ đen mặt lạnh lùng hừ một tiếng rồi đếch thèm nói chuyện với tôi luôn. Lần này thì có hơi khác một chút, cậu ta cũng có đen mặt nhưng không chơi cái trò đàn bà kia nữa mà trực tiếp xách cổ tôi đá ra khỏi nhà luôn.
Chợt nhận ra tiền sữa còn chưa nhận được, tôi liền liều mạng ôm chân cậu ta năn nỉ “Chương đại ca đẹp trai, tốt bụng, anh đừng làm vậy mà! Ít ra cũng đợi trả tiền sữa cho em đã rồi đi chứ!”.
Tôi gào khóc to quá, hàng xóm xung quanh bắt đầu thò mặt ra nhìn nhìn, tặc lưỡi lắc lắc đầu rồi lại chui vào nhà.
Tôi khinh! Cái biểu hiện kia của quý vị là ý gì đây? Chợt nhận ra câu vừa rồi tôi nói cũng có chút vấn đề, nhìn lên Chương đại ca thì thấy mặt cậu ta đã hai màu đỏ đen hỗn loạn, không phân biệt được. Tôi nuốt khan, cười gượng rồi đưa tay đập lên vai cậu ta một phát ý bảo đùa thôi mà~~~.
Cậu ta liếc tôi rồi thở dài. Tôi cũng hùa theo mà cười ngượng ngùng.
“Mày vẫn còn... khụ... thằng Khanh à?” – cậu ấy hỏi tôi, giọng nói có phần cứng nhắc.
Lần này lại đến lượt tôi thở dài. Chuyện đã qua lâu lắm rồi phải không? Khanh, cứ mỗi lần nhắc đến cậu ấy là tim tôi lại chạy lệch mất một nhịp. Trước đây là như vậy, một khoảng thời gian sau không như vậy, giờ nhắc lại cái tên ấy lại cảm thấy y như xưa vậy.
“Cũng quên rồi má ơi. Chỉ là gặp cái mặt mày rồi tự nhiên nhớ tới nó thôi” – tôi giả vờ lạnh lùng đáp lại.
“Cũng phải, nhờ có tao mà nó mới biết mày mà, phải không” – đột nhiên, cậu ta bật cười. Tôi nhìn cậu ta, cảm thấy nụ cười ấy có phần méo mó lạ thường. Tôi vỗ vai cậu ấy, ra vẻ an ủi, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, cũng không phải lỗi tại mày. Dù mày có chơi ngu, chơi dại tới mức nào thì tao cũng nể tình con bạn ngồi kế dãy mày mà tha lỗi cho mày thôi”.
Khóe miệng cậu ấy khẽ co giật “Con điên đó không phải là mày hả?”.
Tôi ngửa mặt cười lớn “Là tao chứ ai”. Lúc quay đầu lại, thấy cậu ấy cười nửa miệng nhìn tôi, trong mắt cũng có chút ý cười, làm tôi nhớ đến những ngày tháng cấp ba của mình biết bao.
Hề hề tới đây thì lại bắt đầu ngựa quen đường cũ, chém gió không gớm tay rồi ^^~
Khi viết bài này, mình chỉ nghe đi nghe lại một bài: I need you - Zia ft. Huh Gak. Chia sẻ tâm trạng chung với các bạn nhá:“>
Tp HCM, //