Cảnh nhộn nhịp của sân bay sau nhiều lần tiếp xúc Minh Hân cũng thấy quen dần. Giờ bay, giờ hạ cánh là sự chờ đợi trông ngóng có buồn lẫn vui, có nước mắt đoàn tụ cũng như vương vấn lúc chia tay. Minh Hân giơ cao tấm biển tên Khánh Ân lên, chen chúc trong đoàn người đang chờ đợi.
Một cô gái ăn diện khá sang trọng, mái tóc nhuộm vàng hung hung, uốn xoăn. Chiếc kính to che gần hết nửa khuôn mặt. Màu son môi đỏ thẫm nên dù không đậm lắm cũng mang vẻ thâm thúy. Cả người cô toát lên vẻ lạnh lùng, thậm chí là xa lạ đối với cả Minh Hân.
Bước tới chỗ Minh Hân, Khánh Ân tháo kính xuống, cười khẽ nói với cô:
- Lâu rồi không gặp.
Như cách chào hỏi của một người chỉ đơn giản là quen biết, Minh Hân cảm thấy hơi lạ lẫm với cô gái này. Đầu tiên là phong cách bên ngoài hoàn toàn thay đổi, sau tới là thái độ lạnh lùng trong câu nói khiến cô thấy hụt hẫng. Cô vẫn giữ mãi hình ảnh Khánh Ân dịu dàng và hiền lành, cô gái này cho cô cảm giác xa lạ thay vì những cảm xúc đoàn tụ sau gần hai năm không gặp.
Thấy Minh Hân hơi sựng lại nhìn mình, Khánh Ân choàng tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ vai Minh Hân và nói:
- Thực lòng chị cũng rất nhớ em. Cám ơn em đã tới tận đây đón chị.
Giọng nói của cô lúc này êm dịu hơn khiến Minh Hân bớt đi ấn tượng xa lạ ban đầu. Khánh Ân kéo cô ra, Minh Hân hỏi:
- Sao chị lại về một mình? Các bạn của chị đâu?
Ánh mắt Khánh Ân có chút bối rối, rồi cô mỉm cười, đang định trả lời thì có một người đàn ông trong bộ đồ đen đi tới, giúp Khánh Ân kéo va-li và đưa cho cô túi xách đeo. Khánh Ân tỏ ra thản nhiên như đó là chuyện thường tình. Điều này khiến Minh Hân thấy lạ vô cùng. Khánh Ân không chỉ thay đổi phong cách bên ngoài, cả cách nói chuyện, ứng xử, cô còn có thêm cả thuộc hạ chăng? Minh Hân càng nghĩ càng khó hiểu.
Thấy biểu hiện của cô, Khánh Ân cười xòa nói:
- Đi thôi, vừa đi vừa nói.
- Tiến sĩ, chúng ta đi đâu đây ạ? Về phòng làm việc luôn ư?
Lại tiếp tục là những lời nói khiến Minh Hân sửng sốt. Khánh Ân không muốn cô cứ giữ vẻ mặt bất ngờ đó, liền nói với người kia:
- Anh về đó sắp xếp, tôi cần tới vài nơi trước.
Khánh Ân nhanh chóng dẫn Minh Hân đi. Đồ đạc của Khánh Ân đưa lên một chiếc xe, có vẻ là xe của Khánh Ân, vì Minh Hân thấy cô lấy chìa khóa từ người đàn ông kia với vẻ thản nhiên.
Trên đường đi, Khánh Ân nói với Minh Hân:
- Chị đã hoàn thành khóa học, được cấp bằng tốt nghiệp. Chị mất tháng để học thạc sĩ. Tiếp theo, chị tham gia một kỳ thi sáng tạo trong quản lý khách sạn và giành giải với công trình nghiên cứu của mình, vì lý do đó, chị đã được ưu đãi với khóa tháng tiếp tục học tập và được cấp bằng tiến sĩ.
Minh Hân tròn mắt lên, những gì cô nghe được thực sự đáng để ngạc nhiên. Khánh Ân trong vòng chưa đầy hai năm đã có thể hoàn thành chương trình đại học, học thạc sĩ và lên tới tiến sĩ. Cô tự hỏi Khánh Ân đã học với cường độ như thế nào để được như vậy? Nhưng có điều Minh Hân biết đó là, Khánh Ân là một sinh viên tài năng và rất có chí vươn lên, có lẽ được như vậy cũng không có gì là quá khó tưởng tượng.
- Chắc chị đã rất vất vả! - Minh Hân không biết nói gì khác: - Chị thành công rồi. Em chúc mừng chị.
Khánh Ân mỉm cười thay lời đáp. Cô tăng tốc rồi hỏi Minh Hân:
- Em có muốn cùng chị tới một nơi không?
- Đi đâu vậy?
- Đi nhé!
Minh Hân đồng ý. Khánh Ân mỉm cười rồi tập trung lại vào việc lái xe.
Điều đáng để Minh Hân khó hiểu tiếp theo là lúc Khánh Ân đỗ xe trước cổng một nhà thờ. Cô quay sang nhìn Khánh Ân, Khánh Ân mỉm cười không trả lời.
Khánh Ân chào vị cha sứ ra đón hai người. Thấy động tác cử chỉ của cô, Minh Hân đoán Khánh Ân theo đạo Công giáo.
Nhà thờ rất rộng, nhưng yên ắng vô cùng, người qua lại cũng không có. Minh Hân không lấy làm lạ vì đây là một nơi linh thiêng và Minh Hân cũng tôn trọng nơi này giống như chùa chiền trong Phật giáo. Chưa nói tới việc trước kia cô cũng từng nương tựa ở nơi như vậy, Minh Hân im lặng giữ thái độ thành kính và tôn trọng.
Cha dẫn hai người tới cửa giáo đường rồi ra ngoài. Khánh Ân chậm rãi vào trong. Minh Hân dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng vào theo.
Ở hàng ghế trên cùng, có một cô gái đang ngồi ở đó, giống như đang nhẩm kinh sám hối. Một tấm khăn màu trắng trùm đầu. Khánh Ân ngồi xuống bên cạnh, cũng nhắm mắt như cô gái kia.
Giáo đường rất rộng, biểu tượng linh thiêng được đặt trên cao, chính giữa thánh đường. Các ô cửa sổ lớn cũng được vẽ những hình ảnh tôn thờ của giáo phái lên kính.
Minh Hân chỉ im lặng ngồi phía sau. Cô dù đang thấy có chút lạc lõng nhưng cũng không phải là dư thừa.
Phải tới một lúc lâu, cả hai người họ đều chầm chậm mở mắt, đưa tay làm động tác lễ. Khánh Ân quay sang cô gái kia nói rất khẽ:
- Tuyết Liên, mình đã về rồi.
Cô gái kia nhìn sang Khánh Ân, rất chậm. Đôi mắt cô lạnh lẽo vô hồn khiến Khánh Ân bất giác giật mình.
Để cho hai người họ một không gian riêng, Minh Hân qua gặp Cha trò chuyện.
- Con không phải giáo dân Công giáo, con tới đây vì con là bạn chị Khánh Ân. - Minh Hân không biết bắt đầu như thế nào khi gặp Cha ngoài sân.
- Điều đó quan trọng đâu con. Thế giới có biết bao tín ngưỡng khác nhau, dù là gì thì cũng đều chung một mục đích là hướng con người tới nhân đạo thôi con à. - Cha cười lên bảo: - Tất nhiên ta không nói tới các phần tử giáo phái cực đoan.
Minh Hân cúi đầu:
- Dạ, Cha nói rất đúng ạ.
Cha mời cô uống trà rồi bắt đầu nói về chuyện hai người họ:
- Khánh Ân là bạn với Tuyết Liên khi hai đứa vào chung một côi nhi viện. Thời gian Khánh Ân ở đó rất ngắn. May mắn hơn Khánh Ân, Tuyết Liên được một gia đình nhận nuôi. Sau này, hai đứa lại gặp nhau trong một trường cấp hai. Tiếp tục theo học, hai đứa thân thiết khi cùng nhau đi qua thời cấp ba và bước vào chung một trường đại học. Khánh Ân thường nói, Tuyết Liên là người bạn duy nhất thân thiết, là chị em với nhau chứ không chỉ là những người bạn.
Minh Hân im lặng lắng nghe rồi hỏi:
- Hình như chị Tuyết Liên đang gặp chuyện gì đó?
Cha gật đầu ôn tồn nói:
- Tuyết Liên hiện giờ sống ở đây. Ngày nào cũng tới thánh đường sám hối.
Lại một mảnh đời bất hạnh nữa hay sao? Minh Hân nghĩ. Và cô tự hỏi rằng còn có bao nhiêu bất hạnh, bao nhiêu con người như thế.
- Tuyết Liên là một đứa con nuôi, nhưng rất ngoan và hiếu thảo. Gần đây, Tuyết Liên gặp rắc rối chuyện tình cảm. Trong lúc ba mẹ nuôi to tiếng, Tuyết Liên đã không kiềm chế được nói những câu không nên. Ba cô ấy giận quá lái xe ra ngoài và đã xảy ra tai nạn, sau đó qua đời. Mẹ nuôi của Tuyết Liên sẵn có bệnh tim trong người, đột quỵ và cũng mất đi. Tuyết Liên cho rằng kẻ sát nhân chính là mình, mình là nguyên nhân dẫn tới hai cái chết. Cô ấy suy sụp và tự mình tìm tới cái chết, nhưng...
Nói tới đây, Cha chợt dừng lại. Nhìn ánh mắt Minh Hân tròn lên, vẻ chờ đợi nhưng mang một vẻ ngây thơ. Cha quyết định không nói nữa. Thay vào đó, Cha bảo:
- Tuyết Liên lúc này đang cùng kiệt cả sức khỏe lẫn tinh thần, mong rằng có Khánh Ân sẽ đỡ hơn. Chúa sẽ bảo vệ cho cô ấy.
Minh Hân cúi đầu chào Cha rồi trở lại chỗ Khánh Ân.
Khánh Ân đi song song với Tuyết Liên trong khuôn viên nhà thờ rộng lớn. Hàng gạch lát thành một lối đi nhỏ. Cây cối xanh tốt và ríu rít tiếng chim trong một ngày nắng ấm. Nhưng gương mặt u buồn của cô gái kia như xóa tan đi bầu trời quang đãng ấy, trước mắt cô chỉ có một nàu u ám, cảnh vật cũng như bị nỗi buồn của cô làm cho ảm đạm đi nhiều phần.
Suy nghĩ của Khánh Ân về một cuộc đời bất hạnh của Tuyết Liên không chỉ có sự cảm thương mà còn là sự đồng điệu trong tâm khảm. Cô nghĩ rằng bản thân mình bất hạnh, nhưng cô biết còn có rất nhiều người đang gánh những nỗi đau lớn hơn mình. Khánh Ân vì thế càng thương Tuyết Liên hơn.
- Tuyết Liên. - Khánh Ân đã gọi tới cả chục lần, đáp lại cho cô chỉ là sự im lặng.
Lần này, Khánh Ân quyết định giữ tay Tuyết Liên lại, cô kéo Tuyết Liên xoay người lại.
- Chuyện dù khó tới đâu cũng có lối thoát, xin cậu đừng tự dằn vặt bản thân mình thêm nữa.
Tuyết Liên hướng ánh mắt u buồn nhìn cô, miệng mấp máy nói:
- Bạn là ai vậy?
Câu hỏi khiến Khánh Ân như đứng tim lại. Phải chăng nỗi đau của cô đã quá lớn, cho nên cô mới trở nên lý trí hỗn loạn? Khánh Ân sợ hãi siết chặt lấy Tuyết Liên nói:
- Tuyết Liên. Tuyết Liên. Hãy nhìn cho rõ đi Tuyết Liên, mình là Khánh Ân. Tuyết Liên à.
Đáp lại vẫn là cái nhìn lạnh lẽo từ đôi mắt vô hồn, Khánh Ân gần như cũng muốn sụp đổ theo cô. Khánh Ân gạt tay ngăn giọt nước mắt.
- Cậu hãy về đi! - Tuyết Liên nói, nhưng ánh mắt vẫn không hướng tới Khánh Ân.
Nói rồi, cô quay người đi vào trong. Khánh Ân nhìn theo mà lòng chua chát. Nước mắt không kiềm được cứ thế rơi.
Có tiếng bước chân tới gần, thật nhẹ, Khánh Ân quay lại rồi vội ôm lấy Minh Hân khóc nấc lên. Minh Hân vỗ vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Chờ một lát cho Khánh Ân nói chuyện riêng với Cha, Minh Hân ngồi trên ghế đá dưới gốc cây trong vườn, từ đây cô có thể nhìn thấy Tuyết Liên qua khung cửa kính phòng cô. Vẫn là một sự lạnh lẽo trầm mặc, cô ngồi lặng yên trên giường, sự trầm tư tưởng chừng có thể bỏ mặc hết mọi thứ bên ngoài, mặc kệ cả bão giông và quên đi tất thảy hy vọng.
Tiễn hai người ra tới cổng, Cha nói:
- Tuyết Liên đã chịu một cú sốc rất mạnh, sức khỏe suy sụp, tinh thần đôi khi trở nên hoảng loạn. Có thể gây cho con cảm giác xa lạ, đừng quá lo lắng, Cha sẽ lựa cách an ủi.
Khánh Ân vâng dạ rồi xin phép ra về, cô hứa là sẽ tới thật thường xuyên và sẽ không kích động làm ảnh hưởng tới Tuyết Liên.
Khánh Ân vẫn chưa thôi xúc động về chuyện của người bạn Tuyết Liên, nhưng cô không khóc ròng một cách yếu đuối nữa mà chỉ lặng lẽ dùng khăn lau khô mắt. Minh Hân lái xe, cô thi thoảng lại chú ý tới Khánh Ân, dường như quá trình học tập ở nước ngoài đã khiến Khánh Ân độc lập hơn, mạnh mẽ hơn trước.
- Giờ chị về đâu? - Minh Hân hỏi.
- Chị đưa em về rồi sẽ tới chỗ làm việc.
Minh Hân từ chối đáp:
- Em muốn lang thang vài nơi chứ không về đâu. Chị làm việc ở đâu?
- Một khách sạn trong nước đã tuyển dụng khi chị ở nước ngoài, họ có văn phòng riêng cho chị.
Nghe cô đáp, Minh Hân thấy rất mừng. Trong khi các bạn của Khánh Ân còn đang bận rộn học tiếp ở nước ngoài thì cô đã có thể xin việc trong nước. Với văn phòng riêng, Khánh Ân có thể vừa sống vừa làm việc ở đó.
- Khách sạn nào vậy?
Khánh Ân đáp:
- Khách sạn Hoàng Long.
- Sao? - Minh Hân sửng sốt bất ngờ thắng gấp. Chiếc xe bất chợt khựng lại gây ảnh hưởng tới những chiếc xe khác đang lưu thông. Thấy thế, Khánh Ân hỏi:
- Em sao thế? Chạy tiếp đi!
Minh Hân lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cho xe chạy. Có vài người lên tiếng mắng mỏ. Minh Hân không quan tâm, cô hỏi Khánh Ân:
- Tại sao lại là Hoàng Long? Có rất nhiều khách sạn khác kia mà, thậm chí chị có thể tới Khánh Huy mà.
- Khánh Huy? Vì chị quen biết tiểu thư của họ hả? Không, chị không muốn thế.
Minh Hân không ngại nói thẳng:
- Em đã không còn là tiểu thư nữa rồi. Vì một vài sai sót, em là đứa trẻ được nhận nuôi.
Khánh Ân cong môi cười một cách bí mật, cô tỏ ra thản nhiên trước việc này:
- Vậy ư?
Không quá chú ý tới biểu hiện của cô, Minh Hân nói tiếp:
- Chị đừng làm việc cho Hoàng Long không được sao? Với những gì chị có lúc này, chị có thể qua cửa tất cả các khách sạn cũng nên ấy.
Khánh Ân lần này chỉ cong một bên môi, cô đáp gọn:
- Không.
Minh Hân bắt đầu tỏ ra khó chịu, cô đánh lái sang một phố vắng người, tấp hẳn vào một bên đường. Minh Hân tỏ ra nghiêm túc, nhìn Khánh Ân nói:
- Chị không thể làm việc cho Hoàng Long được bởi vì...
- Minh Hân à. - Khánh Ân cắt lời. - Chị quen biết với con gái ông chủ Hoàng Long. Nhưng quan hệ đó không giống em. Cô ấy đã giúp chị rất nhiều. Khi ở sân bay, cô ấy cho chị địa chỉ liên lạc với một tiến sĩ là kiều bào để có thể được giúp đỡ. Lúc qua Anh, chị đã không tìm người đó, nhưng cô ấy đã nói tiến sĩ chủ động tìm chị và giúp chị khoảng thời gian khó khăn đầu tiên. Nhờ có người đó, chị mới có thể yên tâm tập trung học tập. Chị tìm hiểu được Hoàng Long là tập đoàn riêng của gia đình cô ấy nên muốn tới đó. Rất may, họ rất ưu đãi với chị.
- Chị quen biết Vương Hạnh Du?
- Em cũng biết Rusia...ý chị là Vương Hạnh Du?
Minh Hân đáp:
- Em biết Vương Hạnh Du là con gái duy nhất của Vương Đức Long, ông chủ Hoàng Long.
Khánh Ân không nói gì, Minh Hân nhìn cô, ở Khánh Ân lúc này không còn là sự hiền lành tới ngây ngô khờ dại nữa. Giống như Minh Hân, cô đã chín chắn hơn để tính toán mọi việc.
Minh Hân gật gật đầu nói:
- Lần cuối cùng em xác nhận, chị vẫn sẽ làm việc cho Vương Đức Long?
Khánh Ân nét mặt cương nghị, cô nhìn thẳng vào mắt Minh Hân trả lời:
- Đúng thế.
- Vậy em sẽ thẳng thắn tuyên bố: Vương Đức Long là kẻ thù của em.
- Minh Hân à... - Khánh Ân dịu giọng nói: - Chị làm việc cho khách sạn, chị chỉ muốn đem tất cả những kiến thức của mình đóng góp vào việc quản lý và phát triển một khách sạn thôi. Vì thế, cần phải sửa lại một chút, chị sẽ làm việc cho Hoàng Long, nhưng có thể sẽ chẳng bao giờ gặp ông chủ cả. Em hiểu không?
Minh Hân lắc đầu, theo cách ngỗ ngược, cô đáp:
- Không. Em không muốn hiểu nhiều như thế.
Nói rồi, cô mở cửa bước xuống xe, chỉ nói với Khánh Ân một câu:
- Phía trước là trạm xe rồi, em đi đây!
Không phải một đứa trẻ giận dỗi, mà là một người trưởng thành bực bội, Minh Hân đi một mạch. Khánh Ân ở trong xe, ngồi sang ghế lái, cô nhìn theo Minh Hân với một ánh mắt phức tạp.
Khoảng thời gian đoàn khách là quan chức cấp cao nghỉ tại Khánh Huy sắp hết, sớm mai sẽ là chuyến bay của họ. Nhìn chung tất cả đều có ấn tượng tốt với Khánh Huy. Vị đoàn trưởng của họ có nói với Huy Khang về triển vọng của cậu trong việc lãnh đạo Khánh Huy ở tương lai không xa, cũng có đề cập tới cơ hội của Khánh Huy trong dự án Olimpic. Nhưng Huy Khang lại trả lời rằng:
- Khánh Huy vinh dự đón tiếp các vị, hy vọng đã làm tốt, không để nước nhà mất mặt trước khách quý nước ngoài. Cám ơn vì những đánh giá cao của các vị, nhưng chúng tôi đã quyết định sẽ không sang Ma-Cao.
- Cậu e sợ các thế lực lớn sao?
- Không phải chuyện đó đâu thưa ngài. - Huy Khang trả lời.
- Với tài năng và phẩm chất, bản lĩnh và tính cách của cậu, cậu sẽ trở thành một người bạn tốt của họ, tôi đảm bảo như thế. Cho nên, cậu hãy thử đi!
Huy Khang cười nói:
- Được như vậy quả thực là rất tốt. Nhưng tôi chỉ muốn Khánh Huy phát triển theo cách tập trung nhưng vững mạnh, chứ không phải quy mô nhưng nhỏ lẻ và yếu mềm, hơn nữa, được phục vụ trong nước không phải tốt hơn sao ạ?
Vị trưởng đoàn vỗ vai cậu cười nói:
- Khá lắm Hoàng Huy Khang! Chuyến đi này, ngoài công việc, tôi đã có thêm một thu hoạch, đó là cậu đó. Hẹn ngày gặp lại.
- Cám ơn. Hẹn gặp lại ngài và mọi người.
Huy Khang mang báo cáo tổng kết về cho chủ tịch xem. Cậu rời khỏi khách sạn và giao những việc còn lại trong ngày cho Nguyên Hạo.
...
Minh Hân một mình tới nhà chủ tịch. Cô nghĩ mình nên nói chuyện với ông sau lần hai ông cháu to tiếng tranh luận.
Được sự cho phép, Minh Hân mở cửa phòng và cúi đầu lễ phép.
Ông chủ tịch buông tờ báo xuống, nhìn cô với ánh nhìn giận chứ không ghét:
- Hôm nay cãi ông chuyện gì đây?
Minh Hân mím môi cười, cô lại gần, ngồi cạnh ông trên chiếc ghế dài:
- Ông nói gì đó đi để cháu cãi nào!
Nói rồi, cô và ông đều bật cười, cô lại như đứa trẻ ông nâng niu ngày nào. Minh Hân ngồi thẳng người, nói:
- Ông, ông cho cháu xin lỗi. Cháu không nên lớn tiếng với ông như thế. Cháu sai rồi.
Ông cũng rất nghiêm túc nói:
- Không. Cháu đã nói có lý. Quan trọng hơn là cháu hiểu suy nghĩ của Huy Khang. Ông đã nghĩ về chuyện đó và nhận ra rằng, con trai của ông đã rất cực nhọc để làm vui lòng ông già này. Nó đã rất vất vả với việc của tập đoàn, làm tốt mọi thứ để ông không cần nhúng tay, ở nhà cũng có thể biết Khánh Huy vẫn tốt. Ông nên biết ơn điều đó thay vì bắt nó làm thứ này thứ khác cho ông.
- Chú ấy đã giữ được mạng sống khi bước vào địa bàn sinh tử ở Nam Ninh, và một điều thật tốt đẹp là chú ấy đã biến kẻ suýt giết chết mình thành một người bạn tốt. Chuyện này kết thúc rồi.
Ông gật đầu nói với cô:
- Cám ơn, cám ơn cháu rất nhiều, vì một người hiểu Huy Khang như vậy đã ở bên nó. Ông hy vọng cháu có thể tiếp tục làm chỗ dựa tinh thần cho Huy Khang. Giờ ông mới hiểu ra, con trai ông cần rất nhiều, nhưng những thứ nó cần đơn giản lắm!
Nói rồi, ông nhìn cô cười hiền. Minh Hân vì chuyện này xong xuôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng câu chuyện này kết thúc, lại có thêm một câu chuyện mới, kế hoạch này thành công hay thất bại thì khi kết thúc vẫn sẽ có một kế hoạch mới được vạch ra. Minh Hân đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng mông lung về chuyện quan trọng sắp tới.
Quốc Hiếu thập thò ngoài cửa, Minh Hân nheo mắt nhìn cậu bé. Quốc Hiếu biết cô đã phát hiện ra mình, cậu bé chạy ù vào trong, chen vào ngồi giữa ông chủ tịch và Minh Hân.
Minh Hân hỏi:
- Em tới đây với ai vậy? Còn nữa, anh Quốc Hào đâu rồi? Có tới không vậy?
Cậu bé ngước đôi mắt tròn xoe nhìn cô, ông chủ tịch liền giải thích:
- Vợ chồng Hải Kiều đã bay rồi, Ngọc Hà cũng nhân dịp này qua đó du học. Quốc Hiếu vì vừa mới qua trận ốm nên không thích hợp với chuyến bay dài. Hải Kiều lại gửi nó cho ông, chờ một thời gian nữa sẽ cho người về đón.
Minh Hân nhấc Quốc Hiếu ngồi lên đùi mình, cô cười bảo:
- Quốc Hiếu của chị ốm sao? Thương em quá! Giờ khỏe hơn chưa, có thể đi nhà sách với chị được chưa nào!?
Cậu bé cười lớn lên, vui mừng vì được cô quan tâm cưng chiều như vậy. Cậu bé thích chí nhéo mũi cô rồi cười khì.
Minh Hân bế cậu bé đứng lên, nói:
- Quốc Hiếu, chúng ta ra vườn chơi xích đu.
- Dạ. - Cậu bé lấy điều này làm vui vẻ phấn khích.
Minh Hân cúi đầu chào ông rồi vui vẻ đưa Quốc Hiếu ra ngoài.
Minh Hân và Quốc Hiếu vừa khuất dạng ở khu vườn sau thì Huy Khang tới, cậu xuống xe rồi lên gặp ông chủ tịch. Dường như cậu không hề hay biết Minh Hân đang ở đây, và cả Quốc Hiếu nữa.
Đặt những bản báo cáo xuống bàn ông nhìn Huy Khang với vẻ rất hài lòng. Ông gật đầu nói:
- Làm tốt lắm!
- Theo như những gì ba từng nói, con đã xử lý tất cả theo ý của mình. Khánh Huy vẫn là tập đoàn khách sạn, không phải là tên casino. Những thứ này con sẽ tham gia hợp tác với Hạ Đông Quyết ở Nam Ninh.
Huy Khang đưa ra ý kiến, cậu chỉ muốn nói lại với ông những gì mình đang làm.
Ông nhìn cậu nhíu mày hỏi:
- Người đó có thể tin được không vậy?
Huy Khang cười bảo:
- Chuyện đó con có thể đảm bảo.
Ông chủ tịch nghe cậu nói vậy chỉ biết gật đầu tán thành. Ông cũng có suy nghĩ rằng thêm một người bạn sẽ tốt hơn so với việc một mình chèo chống trên thương trường, dù cậu có thể trụ vững với Khánh Huy nhưng thêm những người bạn dĩ nhiên là sẽ tốt hơn.
Rồi ông nói:
- Hải Kiều lại gửi Quốc Hiếu cho ba, vì nó dạo này không khỏe nên không thể đi cùng máy bay với gia đình được. Nhưng con đừng lo, nó sẽ ở đây với ba, dù sao giờ ba cũng đâu phải một mình, ba đã có thêm con gái Tuyết Minh nữa rồi mà.
Huy Khang chỉ đáp bằng cách gật đầu.
- Huy Khang.
Ông bất chợt nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc khiến Huy Khang cũng phải lên tinh thần thường trực sẵn để nghe.
- Con nghe thưa ba.
Ông im lặng một vài giây rồi mới quyết định nói:
- Huy Khang, ba đã chuẩn bị tất cả cho con. - Ông cố ý nhấn mạnh: - Tất-cả. Con đừng hỏi mà hãy cố gắng ghi nhớ, dù con có nghĩ gì, làm gì, thì Khánh Huy vẫn sẽ là của con. Thậm chí nếu như con quyết tâm báo thù, ba cũng sẽ không lên tiếng phản đối. Và ngay cả chuyện xấu nhất ba cũng đã chuẩn bị rồi, khi đó, chủ nhân Khánh Huy nhất định sẽ có thể lãnh đạo Khánh Huy theo cách mà con muốn.
- Ba à...
Ông chợt nắm lấy tay cậu và nói:
- Huy Khang, ba muốn con nhớ, con là con trai duy nhất trong gia đình, nhất định con phải sống, dù không vì Khánh Huy thì cũng phải vì ba, vì mẹ, thậm chí là vì anh trai của con. Nhớ chưa Huy Khang? Con tuyệt đối đừng để điều xấu nhất ba nói xảy ra, dù đã có sự chuẩn bị nhưng ba không bao giờ hy vọng phải dùng tới nó.
Trong lòng Huy Khang càng lúc càng trở nên khó hiểu. Tuy vậy, cậu vẫn rất cẩn trọng ghi nhớ lời ông. Huy Khang gật đầu:
- Con sẽ ghi nhớ thưa ba.
- Tốt! Tốt! - Ông như trút bỏ được gánh nặng, vỗ vỗ vai cậu.
Huy Khang xuống nhà, rồi cậu muốn xuống khu nhà bên thăm hỏi dì Ba và mọi người một lát. Ngang qua sân vườn, cậu nghe tiếng trẻ con cười khúc khích vẻ rất thích thú. Huy Khang liền rẽ vào khu vườn.
Cậu thấy Minh Hân đang đẩy xích đu cho Quốc Hiếu. Huy Khang dễ dàng biết đó là Quốc Hiếu bởi lẽ Quốc Hiếu mới thân thiết với Minh Hân như thế. Cô giữ hai dây đẩy chiếc xích đu về phía trước rồi thả tay và chạy lùi về phía sau. Quốc Hiếu có vẻ rất thích thú với trò chơi này, cậu bé ngửa cổ lên trời và cười rất thoải mái, tới nỗi mặt còn đỏ bừng lên.
Huy Khang lại gần, đúng lúc Minh Hân lùi về phía sau, không chú ý, cô va phải Huy Khang. Huy Khang vội đỡ lấy cô, giữ lúc đó, chiếc xích đu gần tới, Huy Khang vội vàng kéo cô qua một bên.
- Quốc Hiếu, sao bắt chị kéo vậy, chị sẽ mệt đó.
Quốc Hiếu lắc đầu không đồng tình với cậu, cậu bé nói:
- Không mệt. Chị Minh Hân không mệt đâu!
Huy Khang liền đi tới, nhấc cậu bé xuống khỏi xích đu rồi ngồi lên đó. Sau đó, Huy Khang nói với Quốc Hiếu:
- Nào nhóc, có giỏi thì làm giống chị đi!
Cậu bé tỏ ra bướng bỉnh và cố chấp, cậu không chịu thua, bước tới chỗ Huy Khang rồi ra sức lay lay chiếc dây, nhưng chiếc xích đu không nhúc nhích, chính xác hơn là Huy Khang ngồi cho hai chân chạm đất, trụ vững như ngồi trên một chiếc ghế. Thấy Quốc Hiếu như vậy, Huy Khang nói:
- Chịu thua chưa nhóc?
Cậu bé im lặng không nói lời nào, Huy Khang rời khỏi xích đu, quay lại bế cậu bé ngồi lên. Ngay sau đó, Huy Khang chạy lại kéo cả Minh Hân ngồi lên bên cạnh Quốc Hiếu rồi kéo xích đu cả hai người.
Minh Hân thấy Quốc Hiếu lại cười lớn thích thú. Phía sau, Huy Khang cũng đang cười rất tươi. Cô đã nghĩ cậu rất thoải mái và dễ chịu với việc chơi đùa cùng với cậu nhóc Quốc Hiếu. Một nụ cười thật tới mức Minh Hân muốn cậu mãi tươi cười như vậy, trong đôi mắt cậu vẫn còn phảng phất một chút ưu tư, nhưng vẫn không làm mờ đi sự bình yên hiếm gặp.
Trời đổ mưa. Không phải một cơn mưa rào bất chợt mà là mưa lâm thâm chậm rãi, trông phía xa như một cơn bụi trắng. Hạt mưa lớn dần, tốc độ rơi cũng nhanh dần, Huy Khang cho rằng họ cần vào nhà trước kia mưa lớn và kéo dài. Nghĩ vậy, cậu lập tức bế Quốc Hiếu lên rồi chạy nhanh vào trong, Minh Hân cũng chạy cùng họ ngay lúc đó.
- Dự báo thời tiết nói rằng trận mưa hôm nay tuy không lớn nhưng kéo dài khoảng - tiếng, cuối cùng thì cũng không tránh kịp để trở về. Nếu vậy thì có lẽ chúng ta phải ở lại cho tới tối đó. - Huy Khang nói với Minh Hân.
Minh Hân mỉm cười, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Thưa chú, bây giờ đã là h rồi, tiếng nữa sẽ là h đêm đó ạ!
Minh Hân nói rồi bật cười. Cô đón lấy Quốc Hiếu từ tay Huy Khang và nói với cậu bé:
- Đi nào, chúng ta lần lượt đi tắm rồi ăn tối. Hôm nay chị ngủ chung với Quốc Hiếu có đồng ý không?
- Có giống ba mẹ em ngủ chung không chị? - Quốc Hiếu ngây thơ hỏi.
Minh Hân nghe xong, thoáng ngạc nhiên vì cậu bé nanh lợi. Cô làm bộ ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn Huy Khang sau đó nói với Quốc Hiếu:
- Em thử hỏi cậu xem!
Quốc Hiếu chuyển ánh mắt chờ đợi sang Huy Khang. Cậu mất vài giây nghĩ ra một lời giải thích. Huy Khang nói:
- Quốc Hiếu với ba Quốc Hiếu có giống nhau không?
Cậu bé đáp:
- Người khác thường nói con giống một chút thôi ạ.
Huy Khang gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy chị Minh Hân có giống mẹ Quốc Hiếu không?
- Không. - Cậu bé không cần suy nghĩ trả lời được ngay.
Huy Khang tiếp tục gật đầu, rồi cậu kết luận:
- Như vậy thì Quốc Hiếu và chị không thể giống ba và mẹ được.
Minh Hân thì đang ngỡ ngàng trước cách lý giải của cậu. Còn Quốc Hiếu thì thấy điều này rất hợp lý, Huy Khang đã dùng những lý lẽ chẳng hề thuyết phục để giáo dục suy nghĩ của cậu bé, trên đời sao có thể có hai người như một mà cậu còn phải đặt câu hỏi với Quốc Hiếu chứ! Nhưng quan trọng là Quốc Hiếu cho rằng lập luận của cậu rất có lý.
Thật như một kẻ lừa dối trẻ con bằng những lời ngon ngọt, Huy Khang liếc mắt qua Minh Hân, cô chau mày lại rồi mỉm cười, sau đó bế Quốc Hiếu đi trước.
Với lời thách đố lắp ghép được mô hình máy bay chiến đấu của Quốc Hiếu, Huy Khang đã mải mê với việc lắp ráp trong phòng tới nỗi quên cả thời gian. Bên ngoài vẫn mưa. Có vẻ như dự báo thời tiết không đúng lắm, đã gần h đêm rồi mà vẫn mưa không ngớt, tuy chỉ mưa nhỏ nhưng kéo dài lâu như vậy cũng rất ướt át.
Ngẩng đầu rồi vặn vẹo cái cổ, Huy Khang mỉm cười vì thành công với chiếc máy bay chiến đấu trên tay. Cậu rất vui mừng, vội vàng chạy qua phòng Quốc Hiếu, không quên cầm theo nó.
Cửa phòng còn hé mở, cậu đẩy cửa vào với tâm trạng phấn khởi, Huy Khang chợt khựng lại vì thấy Quốc Hiếu đã ngủ, bên cạnh còn có Minh Hân với cuốn truyện cổ Grim đặt trên tấm mền. Cậu đoán cô vừa kể cho Quốc Hiếu nghe, cũng có thể là Quốc Hiếu đọc cho Minh Hân nghe rồi cả hai ngủ quên vì đèn còn chưa tắt. Huy Khang nhìn đồng hồ và biết giờ đã không còn sớm, cậu bước nhẹ chân hơn tới gần giường.
Đặt chiếc máy bay lên bàn, Huy Khang đứng yên lặng nhìn hai người họ. Phải tới một lúc lâu sau, cậu mới đưa tay kéo tấm mền đắp lên tới cổ cho họ, sau đó, Huy Khang cúi xuống hôn lên trán Quốc Hiếu thay một lời chúc ngủ ngon. Liếc mắt sang Minh Hân, cậu thấy cô cũng đang ngủ rất say. Lúc ngủ, cô đã cất đi ánh mắt tinh anh luôn nhìn trực diện người khác, Huy Khang thấy cô như thế này thật hiền lành thánh thiện, giấc ngủ yên bình này, cậu mong sẽ luôn ở bên cô.
Thấy phòng còn sáng đèn, Tuyết Minh nghĩ rằng Minh Hân và Quốc Hiếu lâu ngày không gặp vẫn còn chơi đùa chưa chịu ngủ. Cô nghĩ vậy và tự mình đi lấy một ly sữa cho Quốc Hiếu. Tới cửa phòng, Tuyết Minh vô tình bắt gặp cảnh Huy Khang nhẹ nhàng hôn lên trán Minh Hân, sau đó còn vuốt tóc cô rất âu yếm và nhìn cô lâu thật lâu. Dường như Huy Khang đã cười, Tuyết Minh đoán là như vậy. Rồi cô lặng lẽ rời đi.
Huy Khang lấy trong túi ra chiếc dây chuyền gỗ đã tặng cho cô, cậu ngắm nhìn mặt dây chuyền hình mặt trời, sau đó vòng qua cổ đeo lại cho Minh Hân. Cô vẫn ngủ, không hay biết chuyện gì. Huy Khang cảm thấy ưng ý với việc sợi dây về đúng chủ nhân, cậu nhìn cô rồi cười lần nữa, cuối cùng mới tắt đèn và ra khỏi phòng.