Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Do mấy chương phía sau dài gấp đôi những chương đầu nên mình chia chương thành phần nha! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ)
Edit by MaiAnh
Beta by DiiHy
------------------oo----------------
Phó gia.
Phó Hành với dáng vẻ mệt mỏi về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy đứa con trai lớn với vẻ mặt áy náy hỏi thăm: "Ba, có tin tức gì của Tinh Tinh không?"
Bước chân Phó Hành hơi khựng lại, chậm rãi ngước đôi mắt đỏ ngầu như máu lên.
Đột nhiên anh tát Phó Ti Cẩn một cái.
"Bốp!" Cái bạt tai này cũng làm cho Phó Ti Thận đang đứng đằng sau khẽ run lên một cái, đủ để thấy ba anh đã dùng bao nhiêu lực.
Phó Ti Thận rụt rụt bả vai lại, không dám hé miệng xin tha hộ anh trai, dạng vẻ tức giận của ba vô cùng đáng sợ, mà người phạm sai lầm lại chính là anh trai của anh, nếu không tìm được mẹ về...!
Thật ra, anh cũng muốn tẩn cho ông anh trai mình một trận.
"Mày đã làm gì mà để lạc mất Tinh Tinh?"
Phó Hành trầm giọng chất vấn, ánh mắt lạnh lùng xa lạ.
"Đó là mẹ của mày, chín tháng mười ngày mang thai khổ cực sinh ra mày, không phải là một đứa con nít xa lạ, mà cho dù không có quan hệ gì với mày thì mày cũng không thể tùy tiện bỏ mặc Tinh Tinh lại một mình như vậy.
Nếu xảy ra chuyện gì thì mày định chịu trách nhiệm như thế nào? Phó Ti Cẩn, lương tâm của mày đâu? Bị chó ăn hết rồi à?"
"Năm đó vì sinh ra mày mà mẹ mày xuất huyết nhiều, suýt nữa thì không cứu được, sức khoẻ cũng theo đó mà không được tốt, bây giờ mày lại vì một đứa con gái mà tức giận với cô ấy, lại còn để cô ấy một mình ở công ty...!Mày..."
Cả người Phó Ti Cẩn run run lên từng đợt, Phó Hành tức giận đến mức không thể nói được gì.
"Cút, đừng về nữa."
"Ba..."
Chật vật tiếp nhận liên tiếp những chất vấn từ ba mình, Phó Ti Cẩn cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Thật ra, nguyên nhân thực sự không phải vì Ngư Du, cùng lắm cô ta chỉ được coi là bạn gái trên danh nghĩa, mà là do Phó Ti Cẩn không dám thẳng thắn nói bệnh tình của mình cho người nhà biết.
Cho nên chỉ có thể bất lực xin lỗi: "Con xin lỗi."
"Xin lỗi? Xin lỗi có làm cho mẹ mày trở về được không?"
Tiếc là Phó Hành không chấp nhận lời xin lỗi này, anh dùng loại ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn con trai lớn, khí thế lạnh lùng áp bức, gần như muốn làm cho Phó Ti Cẩn cúi đầu xuống đất.
Trong khi không khí trong phòng khách Phó gia đang dần đóng băng, ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh châm chọc đánh vỡ sự yên lặng.
"Nếu biết như vậy mà còn đứng đây chất vấn con trai anh thì được cái gì? Sao không mau đi tìm người đi?"
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, không khỏi ngạc nhiên khi thấy Cố Lan đang đứng ở cửa.
Vì đi tìm Tinh Tinh mà tất cả mọi người đã thức trắng một ngày một đêm, hình tượng hàng ngày đã trở nên lôi thôi không ít.
Dáng vẻ Cố Lan lúc này vô cùng thảm hại, giống như người vừa trốn ra từ trại tị nạn, khác hẳn với vẻ hào hoa thường ngày.
Thậm chí Cố Lan còn mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng lúc này trên bộ quần áo lại dính đầy bụi bặm cùng mồ hôi, tạo thành những vết ố bẩn dính chặt ở trên quần áo, thế mà anh lại không hề để ý.
Duy nhất có cái túi hình thỏ con màu hồng phấn được bọc cẩn thận trong một cái khăn lụa màu trắng.
"Đó chính là túi của Tinh Tinh."
Phó Ti Thận chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra chủ nhân của túi này.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Tinh Tinh đeo cái túi này.
Chiếc kẹp tóc hình bông hoa màu xanh lục được gắn trên tai con thỏ làm cho người khác có ấn tượng khá sâu, là một họa sĩ manga luôn theo đuổi cái đẹp, hiển nhiên là Phó Ti Thận nhận ra được.
Vừa nghe thấy mấy từ mấu chốt "túi của Tinh Tinh", mấy người đàn ông nhà họ Phó đều gấp gáp vây quanh người Cố Lan.
"Cậu tìm thấy cái túi này ở đâu?" Phó Hành vội vàng hỏi.
"Tìm thấy Tinh Tinh rồi sao?" Hai mắt Phó Ti Cẩn tỏa sáng, giống như người đang tuyệt vọng đột nhiên tìm thấy ánh sáng hy vọng.
"Không tìm thấy."
Chỉ bằng một câu nói của Cố Lan đã đập tan hy vọng của hai cha con, nhưng ngay sau đó, anh lại mang đến một cái tin không biết là tốt hay xấu.
"Tôi tìm thấy cái túi này trên con đường ở khu phố cổ.
Theo camera giám sát của thành phố, Tinh Tinh ra khỏi công ty của A Cẩn liền đi về phía nam, vô tình đi vào khu phố cổ, rồi mất tích ở đấy.
Vừa rồi bên phía cảnh sát có đưa ra thông tin, ở khu vực đó cũng có đứa trẻ mất tích, nghi là bị bắt cóc."
Bắt cóc!
Lòng của mọi người như bị một cái búa nặng nề đập xuống.
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu Tinh Tinh thật sự bị bắt cóc thì không biết cô bé sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?
Đúng là không dám nghĩ tiếp.
Có lẽ lúc trước vô tình nhìn thấy những tin tức tràn lan trên mạng nói việc trẻ em bị bắt cóc, những đứa trẻ đó bị bọn buôn người ngược đãi, chặt đứt tay chân rồi bị bắt đi ăn xin, hoặc bị bán vào địa phương bẩn thỉu nào đó làm lao động trẻ em, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Giờ đây những tin tức ấy lại không ngừng hiện lên trong đầu bọn họ.
Phó Ti Cẩn bỗng vô lực ngã nhào trên đất, hai tay gắt gao nắm tóc, gục đầu xuống nền nhà.
"Anh..."
Phó Ti Thận khàn giọng kêu, bàn tay đang nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng xong lại nắm chặt, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, vẫn không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải là anh nên hận anh trai mình sao?
Nhưng bây giờ anh trai anh cũng đã rất thống khổ rồi, sao anh có thể đi chỉ trích được.
Nhưng nếu không hận thì về sau...!Anh chính là một đứa trẻ không có mẹ.
So với hai đứa con, Phó Hành và Cố Lan tỉnh táo hơn nhiều.
Trước tiên, Phó Hành cầm di động lên, gọi cho một người thần bí nào đó.
"Alo, là tôi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ..."
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, người bên kia thấp giọng oán trách một câu, sau đó mới yên lặng nghe Phó Hành nói.
Nhưng mới nghe được một nửa, hắn đã bị dọa đến sửng sốt: "Tra hết tất cả xe cộ ra vào khu phố cổ ngày hôm qua? Số lượng xe nhiều như vậy, làm sao tra? Anh đúng là điên rồi!"
"Không cần tra toàn bộ, chỉ cần tra từ tám giờ chiều hôm qua đến sáng hôm sau là được rồi."
Vào thời gian này Tinh Tinh đã biến mất khỏi camera giám sát.
Cảnh sát đã cho người vào khu phố cổ để điều tra, nên không cần bọn họ quan tâm về việc này.
Việc bọn họ cần làm chính là kiểm tra thông tin các chuyến xe ra vào nơi đây.
Bắt cóc tận sáu đứa nhỏ, mục tiêu này đã quá rõ ràng.
Nếu trực tiếp mang những đứa trẻ đi trên đường, sẽ bị cảnh sát dễ dàng phát hiện.
Nhưng cảnh sát bây giờ còn chưa tìm thấy mục tiêu, vậy khả năng lớn là mấy đứa nhỏ này đã bị giấu trong một chiếc xe.
Thậm chí rất có thể bây giờ chiếc xe đó đã không còn ở trong thành phố này.
Cho nên bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm ra chiếc xe càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể tìm được Tinh Tinh.
"Chờ một lát." Điện thoại còn chưa kịp cúp, phía bên kia truyền đến âm thanh gõ bàn phím, mười phút sau đã có kết quả.
"Tối tìm thấy rồi, mấy người rất may mắn, tối qua không có nhiều xe ra vào khu phố cổ, chỉ có mười bảy chiếc, ba chiếc xe tải, một chiếc xe van, những chiếc còn lại đều là xe cỡ nhỏ."
Xe van:
"Gửi số liệu cho tôi."
"Được, nhớ trả thù lao đúng hạn."
"Sẽ không bạc đãi anh."
Hộp thư báo có tin nhắn đến, Phó Hành nhìn lướt qua, lập tức cầm lấy chiếc áo khoác vừa mới cởi ra, xoay người đi ra ngoài.
Thấy thế, Cố Lan vội vàng đuổi theo.
"Anh đi đâu?"
"Cục cảnh sát giao thông."
Tự tiện điều tra thông tin cá nhân của chủ xe khi chưa được cho phép là phạm pháp.
Vậy thì cứ giao việc này cho cơ quan chuyên môn Nhà nước thực hiện không phải sẽ nhanh chóng và hiệu quả hơn sao?
Trong cục cảnh sát không ít người nhận ra đây là vụ án bắt cóc quy mô lớn, nên những cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này đều một trăm hai mươi phần coi trọng, không ai dám xem nhẹ.
Phó gia và Cố gia cũng tích cực phối hợp, hiển nhiên tiến độ của vụ án được đẩy rất nhanh.
Không lâu sau, cảnh sát đã xác định được ba chiếc xe bị nghi ngờ lớn nhất, và kích hoạt hệ thống giám sát vệ tinh để theo dõi hành tung ba chiếc xe này.
Trong đó có một xe đi nửa đường đã được loại bỏ nghi ngờ, chỉ còn lại hai chiếc cuối cùng, đó là xe van và xe tải cỡ trung bình chở hàng.
"Tất cả chia ra hành động!"
Hai cái xe này đều không có cách nào loại bỏ nghi ngờ, vậy trước tiên bắt toàn bộ.
Liên quan đến việc buôn người, chỉ cần chậm một chút, rất có thể sẽ tạo thành tổn thất không thể cứu vãn.
Cảnh sát chia ra làm hai nhóm để hành động, Phó Hành và Cố Lan nhìn nhau hiểu ý rồi một người một bên đuổi theo.
Phó Hành lựa chọn đi theo đội ngũ giám sát xe tải chở hàng, Cố Lan thì đi theo xe van.
Hai người ngồi trong xe cảnh sát, không hẹn nhưng đều nắm chặt hai lòng bàn tay, cầu nguyện cho Tinh Tinh bình an vô sự.
"Hộc hộc...!Hộc hộc..."
Tinh Tinh kịch liệt thở hổn hển, bị Niên Cao lôi kéo không ngừng chạy về phía trước.
Chùm sáng hỗn loạn phía sau không ngừng quét xung quanh, mang đến một loại áp lực vô hình.
Chưa kể còn có một bóng dáng cao lớn đầy ác ý, giữa đêm khuya không thấy rõ khuôn mặt, trong thoáng chốc khiến cho Tinh Tinh có cảm giác mình đang bị quái thú truy đuổi.
"Ranh con, đứng lại cho ông, đừng chạy!"
Không ngờ đến hai đứa nhóc chết tiệt này có thể chạy tốt như vậy, tên buôn người ở sau lưng đuổi theo đến mức thở hồng hộc.
Hắn vừa thở hổn hển vừa không ngừng mắng chửi, dưới chân lại không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Dù gì vẫn là người trưởng thành, so với một đứa nhỏ thì thân hình vẫn cao, chân dài hơn, thể lực lại càng tốt hơn.
Khoảng cách hai bên dần dần bị rút ngắn...!
Nắm đúng thời cơ, tên buôn người bỗng nhiên đưa tay ra chụp tới, vừa vặn bắt được Tinh Tinh chạy phía sau Niên Cao!
"A --! Thả tôi ra! Anh Niên Cao, cứu em..."
Tinh Tinh chỉ cảm thấy cổ áo phía sau bị xiết chặt, ngay sau đó cả người bị một lực nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất, dọa cô bé không ngừng giãy dụa, lớn tiếng kêu cứu.
"Tinh Tinh!" Niên Cao thấy Tinh Tinh bị bắt, vội vàng quay lại cứu người.
Cậu bé dũng cảm nhào tới, hung hăng cắn một cái vào cánh tay tên buôn người đang xách cổ áo Tinh Tinh, cắn mạnh đến mức khiến cho tên buôn người hét lên một tiếng đau đớn rồi buông tay ra.
Được tự do, Tinh Tinh té ngã trên đất, đầu gối đau nhói, lại bị Niên Cao kéo đứng lên.
Cả hai định chạy tiếp, nhưng không ngờ tên buôn người kia bị cơn đau kích thích đến nổi điên, vung cánh tay dài, đẩy cả hai đứa bé ngã xuống.
- - Mà dưới kia chính là vách núi đen, sâu không thấy đáy!!!
------------To be continued------------
//