Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

chương 27: tàn nhẫn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: DiiHy

-----------------oo---------------

Trong phòng khách nhà bà Đinh.

Bà Đinh ngồi trước cái bàn vuông, đối diện với Cố Lan.

Tinh Tinh được bà ôm ngồi trên đùi, cơ thể mềm mại vẫn còn đang run rẩy, rất đáng thương.

"Bé ngoan, bé ngoan đừng khóc, bé ngoan của chúng ta là tốt nhất..."

Bà Đinh ôm Tinh Tinh vẻ hiền lành hiện rõ trên mặt, bàn tay già nua tràn đầy những vết nhăn theo năm tháng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng nhỏ của Tinh Tinh giúp bé nhuận khí.

Sau khi dỗ dành một hồi lâu, cuối cùng Tinh Tinh cũng không còn nghẹn ngào nữa, nhưng đôi mắt lại đỏ lên hệt như con thỏ, bàn tay non nớt dụi mắt buồn ngủ.

Cô bé khóc đến mệt, buồn ngủ.

"Nhị thiếu gia, cậu chờ một chút."

Áy náy nhìn về Cố Lan cười một tiếng, bà Đinh ôm Tinh Tinh vào phòng bên trong, không trực tiếp đặt cô bé lên giường, chỉ một tay lấy ra chiếc chăn bông mới giặt sạch sẽ từ trong tủ ra, cẩn thận quấn quanh người Tinh Tinh, ôm đứa nhỏ về lại phòng khách.

Vào lúc này, điều đứa bé cần không phải là một tư thế ngủ thoải mái dễ chịu mà là một môi trường an toàn.

"Dì Đinh không muốn biết tại sao chị gái con lại biến thành như vậy sao?"

Rất hiếm khi Cố Lan gọi Tinh Tinh là chị gái trước mặt người ngoài, nói xong hắn liền cảm thấy sững sờ.

"Hỏi gì đây." Bà Đinh cúi đầu ôn nhu nhìn khuôn mặt đang ngủ say nhưng mang đầy nước mắt của Tinh Tinh, nhu hòa nói: "Dù sao cũng đã chịu nhiều ủy khuất, hỏi nhiều đại tiểu thư sẽ không vui, lòng bà già này không phải cũng đau theo sao?"

Bà không chỉ là bảo mẫu của Cố gia, mà còn được coi là nhũ mẫu của Tinh Tinh.

Nhũ mẫu - 乳母 - wet nurse: tiếng việt gọi nôm na là bà vú hay vú em, là danh từ để chỉ những người phụ nữ có chồng có con làm công việc chăm sóc và cho ăn những đứa trẻ sơ sinh của những gia đình khác bằng sữa mẹ.

Sau khi sinh con xong vì muốn nhanh chóng khôi phục vóc dáng mà phu nhân không chịu cho con bú, Tinh Tinh phải uống sữa ngoài nên không đủ dinh dưỡng, khi đó cả người gầy như khỉ con, mỗi ngày đều khóc đến mức người ta xót xa.

Vừa lúc năm đó bà Đinh mới sinh cậu con trai út.

Khi đứa trẻ mới đầy tháng, vì kế sinh nhai mà bà không thể không ra ngoài làm bảo mẫu, nhìn đại tiểu thư khóc lóc đến đáng thương, bà không chịu được nên vụng trộm đút cho con bé ăn ít sữa mẹ.

Sau đó chuyện này bị phu nhân biết được, bà Đinh còn tưởng rằng phu nhân sẽ không vui, nhưng không ngờ phu nhân còn tăng thêm tiền lương cho bà, ngầm đồng ý bà cho đại tiểu thư tiếp tục uống sữa mẹ.

Có thể nói, Tinh Tinh được bà Đinh một tay nuôi nấng.

Nhiều năm qua, bà đã sớm coi đứa nhỏ này như con gái ruột mà yêu thương.

Quan tâm đến chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của cô, dạy cô đọc sách làm việc, dạy cô những nguyên tắc đạo lý trong cuộc sống, gần như có thể so sánh với bố mẹ ruột của Cố Tinh Tinh.

Nếu không phải sau này phu nhân không thích đại tiểu thư quá gần gũi với bà, sa thải bà, thì có lẽ về sau đại tiểu thư cũng không chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Ít nhất có thể làm cho cô nhận ra rằng xung quanh vẫn có những người quan tâm yêu thương cô.

Dường như bị những lời của bà Đinh dẫn đường mở về không ít hồi ức, Cố Lan im lặng hồi lâu rồi mới nhỏ giọng thì thầm: "Thật xin lỗi."

Hắn cảm thấy mình mới là người nên xin lỗi, vì hắn không thể bảo vệ được chị gái mình.

Ở trước mặt trưởng bối luôn yêu thương đau lòng vì hai chị em mình, Cố Lan cảm thấy bất lực mà lâu nay chưa từng thấy, cũng một cảm giác áy náy vô cùng.

"Nhị thiếu gia không cần nói xin lỗi, muốn xin lỗi cũng nên là đại tiểu thư nói xin lỗi với cậu, thái độ trước kia của con bé với cậu...!Bà già này không phải là không thấy."

Quan hệ giữa Tinh Tinh và em trai cô không tốt lắm, đây là chuyện tất cả giúp việc ở Cố gia đều biết.

"Cô ấy không thích con, con đã biết lâu rồi."

Vẻ mặt Cố Lan có chút cứng ngắc, nhưng trong lòng vẫn có thể hiểu được tâm tình của chị gái.

Khi gia đình chỉ có một đứa nhỏ, dù cha mẹ có thờ ơ đến đâu thì họ vẫn ít nhiều để ý đến cô.

Xét cho cùng thì khi ấy Cố Tinh Tinh là đứa nhỏ độc nhất vô nhị trong nhà.

Nhưng về sau trong nhà lại có thêm một người là hắn, em trai đến càng làm cho tình yêu thương không mấy nhiều của cha mẹ vơi bớt đi, nên vấn đề này rơi ở trên người ai cũng sẽ trực tiếp bùng nổ.

Mặc dù đối tình yêu thương nhỏ nhặt đó Cố Lan cũng không hiếm lạ.

Nhưng hắn có thể rất lý trí nói rằng, nếu mẹ hắn mang thai sớm hơn mười mấy hai mươi năm chứ không phải bây giờ thì có khi hắn còn cực đoan hơn cả Cố Tinh Tinh, không phải chỉ là nhìn người ta không vừa mắt thôi đâu.

"Ai nói với cậu là đại tiểu thư không thích cậu?"

Cố Lan nghe thấy lời của bà Đinh thì kinh ngạc vô cùng.

"Chẳng lẽ không phải?" Cố Lan nhíu mày.

"Đương nhiên là không phải, đại tiểu thư là do chính tay lão già này nuôi lớn thì sao có thể không hiểu rõ cô ấy? Đối với đại tiểu thư, cậu ra đời chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cô ấy không hề ghét bỏ cậu."

Bà Đinh vẫn nhớ rõ, khi đại tiểu thư còn bé đã từng năn nỉ phu nhân không sinh thêm em bé.

Khi đó phu nhân một mình tiếp quản tập đoàn Cố thị to lớn, tất nhiên là không còn sức để sinh con, nên bà ấy liền đồng ý với nguyện vọng của đại tiểu thư.

Không ngờ khi vừa mới tốt nghiệp tiểu học, đại tiểu thư nghe được tin mình sẽ có thêm em trai.

Bà Đinh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy mặc dù đại tiểu thư có chút thất vọng, nhưng cô cũng bí mật nói với bà rằng cô rất mong chờ sự xuất hiện của em trai.

"Đại tiệu thư thất vọng vì phu nhân không giữ lời hứa với cô ấy, chứ không phải nhằm vào nhị thiếu gia, trước khi cậu ra đời đại tiểu thư luôn nghĩ phải làm sao để có thể làm một người chị tốt, bù đắp lại thiếu sót tình cảm bố mẹ cho cậu."

"..." Cố Lan không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Hắn biết dì Đinh là người ngay thẳng không bao giờ nói dối, cũng vì vậy nên hắn càng nghĩ càng thấy hoang đường.

Làm sao có thể chứ?

"Cố Tinh Tinh sao có thể thích con? Người cô ấy ghét nhất không phải là con à, ước gì con chưa từng có mặt trên đời?"

Có thể là nhận được cú sốc quá lớn, Cố Lan đã vô tình nói ra hết tất cả những lời đã đè nén trong lòng bao lâu nay.

"Không ghét."

Giọng trẻ con ngây thơ đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của hai người.

Thì ra là Tinh Tinh đã tỉnh ngủ.

Cô bé bị quấn trong chăn, lúc này đang cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, cố chạm vào bàn tay to lớn của Cố Lan.

Cố Lan im lặng nhìn bàn tay nhỏ đang không ngừng cố gắng vươn về phía mình, ngập ngừng duỗi bàn tay to của mình về phía trước, sau đó đã bị bàn tay nhỏ kia nắm chặt hai ngón tay.

"Tinh Tinh không ghét em trai."

Sợ Cố Lan không tin, Tinh Tinh sốt ruột lăp lại lần nữa: "Tinh Tinh thích em trai nhất, sau này...!Sau này Tinh Tinh lớn lên sẽ dẫn em trai đi công viên giải trí, mua kẹo cho em trai, còn cả..."

Vốn dĩ Tinh Tinh còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng quá căng thẳng nên cô bé quên hết sạch.

Bé ngơ ngác nhìn Cố Lan, nghẹn ngào muốn khóc.

"Khóc cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà, đúng là tiểu mít ướt."

Cánh tay dài vươn đến, cách một cái bàn ôm Tinh Tinh lại chỗ mình, Cố Lan ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng lại tự giác lấy cổ tay áo sơ mi đắt tiền lau nước mắt cho cô bé.

Sau khi lau xong hai ba lần, hắn theo thói quen cho tay vào túi lấy cho một viên kẹo nhét vào tay Tinh Tinh, còn xấu tính không giúp cô bé bóc vỏ.

"Kẹo!" Đúng là trẻ con dễ dụ.

Nhận được kẹo Tinh Tinh vui vẻ cúi đầu bóc vỏ, nhanh chóng quên mất việc mình còn đang khóc dở.

May là kẹo Cố Lan đưa không phải loại khó bóc mà chỉ đơn giản bọc trong một lớp giấy gói kẹo, Tinh Tinh tự mày mò rất lâu, sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng giải cứu được viên kẹo ở bên trong.

Sau đó ăn luôn.

"Nhị thiếu gia, thật ra có một chuyện mà bà già này chưa bao giờ nói cho cậu."

Thừa dịp Tinh Tinh đang chìm trong kẹo ngọt mỹ vị, bà Đinh do dự rồi nói với Cố Lan.

"Dì Đinh có chuyện gì cứ nói thẳng."

Cố Lan thừa nhận rằng trước đây hắn có rất nhiều ấn tượng sai lầm về chị gái mình, bây giờ có biết thêm một chuyện thì cũng chẳng làm gì.

"Cậu biết vì sao bây giờ Cố gia không còn qua lại với những người họ hàng bên các chi không?"

"Bởi vì trước đây nhóm anh chị họ từng bắt nạt con."

Khi nhắc đến chuyện này, Cố Lan vẫn có chút ấn tượng.

Khi còn nhỏ, hắn không được bố mẹ và chị gái để ý, nên rất nhiều người ngoài lầm tưởng hắn không được sủng ái, liền bắt nạt hắn."

Trong đó có hai người chị họ bên phía nhà mẹ hắn.

Hai người chị họ kia ở nhà được nuông chiều thành tính, lại quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, còn được mọi người xung quanh nịnh nọt nhường nhịn.

Lúc nhỏ tính tình Cố Lan cũng không tốt, chạm mặt bọn họ thì không thể tránh khỏi việc xảy ra mâu thuẫn.

Bây giờ Cố Lan không thể nhớ rõ cuộc tranh chấp bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ năm ấy hắn mới tám tuổi đã bị đẩy ngã xuống bể bơi trong nhà, còn bị vu khống là tự hắn ham chơi nên ngã.

Sau đó hắn không chỉ phát sốt mà còn bị bố mẹ la mắng.

Đến lúc này, Cố Lan đã hoàn toàn thất vọng về ba mẹ, không hy vọng xa vời có thể nhận bất cứ tình yêu thương nào từ bọn họ.

Nhưng về sau không hiểu sao đám thân thích này không còn liên lạc với Cố gia nữa.

Trước kia Cố Lan không tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó, chỉ mơ hồ biết rằng chuyện này có liên quan đến chuyện hắn bị bắt nạt.

Bây giờ nghe bà Đinh nhắc lại, chắc chắn là còn ẩn tình khác.

Bà Đinh không trả lời luôn, bà nhìn Tinh Tinh đang ngồi trong ngực Cố Lan, bỗng nở nụ cười tự hào.

"Ha ha ha...!Cậu biết không, năm đó đại tiểu thư rất kinh khủng, biết cậu bị bắt nạt, cô ấy đã trực tiếp chạy đến trường học của hai cô gái kia, lôi họ từ trong lớp học vào nhà vệ sinh, mở vòi nước phun lên người bọn họ, nói là đầu óc mấy người không tỉnh táo thì để cô ấy giúp bọn họ tỉnh táo."

"..." Cố Lan.

Hắn vẫn luôn biết chị gái mình rất tàn nhẫn nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến mức này.

"Không chỉ mình lần đó, sau này chỉ cần có người dám nói xấu cậu một câu, đều bị đại tiểu thư bí mật dạy bảo một trận, dần dần đám người đó không phải nên né tránh sao?"

Suy cho cùng bắt nạt người khác rất vui vẻ, nhưng mạng chó của bọn họ không phải quan trọng hơn à?

Lần này vẻ mặt Cố Lan phức tạp không tả nổi, cúi đầu nhìn Tinh Tinh đang ngồi trong lòng mình.

Tiểu gia hỏa phồng má ăn kẹo, hay tay nhỏ nhàm chán nắm lấy hai bàn tay to của Cố Lan mà đếm ngón, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, nhưng giữa chừng lúc nào cũng đếm thiếu số bảy, kết quả cuối cùng đếm ra bao nhiêu cũng không rõ.

Thật là ngốc...!

Hắn được một người ngốc nghếch như vậy bảo vệ bao nhiêu năm mà không biết, thật ra hắn mới là kẻ ngu ngốc đúng không?

"Nhị thiếu gia..."

Mãi đến khi giọng nói thận trọng của bà Đinh vang lên, Cố Lan mới hậu tri hậu giác nhận ra mặt mình ươn ướt.

"Em trai khóc!" Tinh Tinh cũng chú ý đến, "Còn cười?"

Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng khó hiểu, Tinh Tinh hoàn toàn không hiểu vì sao Cố Lan lại vừa khóc vừa cười.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé ản ủi: "Em trai đừng khóc, khóc xấu lắm."

Bàn tay nhỏ xoa xoa trên mặt Cố Lan, muốn giúp hắn lau nước mắt, nhưng càng làm càng vụng về, cuối cùng Tinh Tinh cũng bối rối quay đầu xin bà Đinh giúp đỡ.

"Dì Đinh, em trai đang khóc, dì nhanh dỗ em ấy đi."

Câu nói này dường như rất quen thuộc, giống như rất rất lâu trước kia, mỗi khi Cố Lan khóc, Tinh Tinh đều năn nỉ bà Đinh giúp mình dỗ em trai.

Nhưng lần này, bà Đinh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không sao đâu đại tiểu thư, nhị thiếu gia đang rất vui."

"Tại sao vui vẻ lại phải khóc?"

Vấn đề này hiển nhiên là không nằm trong phạm vi dự trữ tri thức của đứa nhỏ.

"Chuyện này...!Khi Tinh Tinh lớn lên sẽ hiểu."

Tinh Tinh chu miệng, hai cánh tay giang ra vẽ một vòng tròn lớn cho bà Đinh nhìn: "Tinh Tinh đã là một đứa trẻ rất lớn rồi, vẻ ngoài vô cùng lớn."

Bà Đinh bị sự dễ thương của Tinh Tinh chọc cho cười khẽ: "Còn phải cao hơn mới được."

--------------Hết Chương --------------

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio