Rất nhanh Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn đã biết chuyện của hai cô con gái từ miệng Trương Văn Dư.
Trình Tuệ Văn biết Mạnh Nịnh chịu oan ức, muốn gọi điện cho thư ký lùi lịch trình xuống, dành ra một ngày để đưa Mạnh Nịnh đi dạo phố, mua cho cô thêm nhiều trang sức một chút lại bị Hứa Văn Thanh ngăn cản.
Hứa Văn Thanh tắt điện thoại vứt lên tủ đầu giường, “Thằng con trai phá gia chi tử kia đã tặng cái lắc tay đắt như vậy, bà còn muốn mua cho nó cái gì? Coi tiền của nhà họ Hứa này là gió sao?”
Trình Tuệ Văn nhíu mày, “Hứa Văn Thanh, ông mua cho Nhiên Nhiên không biết bao nhiêu đồ trang sức quý hiếm, nhìn một cái là mua, tôi tiêu tiền mua trang sức cho Nịnh Nịnh thì làm sao?”
Thần sắc Hứa Văn Thanh có chút khác thường, “Nhiên Nhiên hiểu chuyện nghe lời.”
Ngừng một chút, ông nhớ tới gì đó, “Phải rồi, nhà họ Lục bên kia thế nào rồi, Lục Nhan Thanh và Nịnh…, tình cảm tới đâu rồi?”
Trình Tuệ Văn tức giận trừng ông, “Năm nay Nịnh Nịnh mới mười bảy, thằng bé nhà họ Lục kia cũng mới mười chín, chờ chúng nó lên đại học rồi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm cũng không muộn, ông gấp gì chứ?”
Hứa Văn Thanh cười giễu cợt, “Tôi gấp sao? Còn không phải vì tương lai con trai chúng ta, không phải vì gia đình chúng ta hay sao? Hơn nữa, con cái nhà người ta đều ao ước được gả vào nhà họ Lục, nếu không phải hai nhà chúng ta là thế giao, bà thật sự nghĩ Lục Nhan Thanh sẽ để ý tới đứa con gái nhặt về từ nông thôn à?”
Trình Tuệ Văn thật sự không nhịn được nữa, dùng chân đạp mạnh ông ta một cái, “Hứa Văn Thanh! Ông để ý lời nói của mình một chút, Nịnh Nịnh cũng là con gái của ông đấy! Nhà họ Lục ngứa mắt thì đừng cưới nó, chẳng lẽ nhà họ Hứa này còn không có tiền nuôi nổi một đứa con gái sao?!”
Hứa Văn Thanh xoa chân mình, không tự chủ nói to, “Sao tính tình bà ngày càng khó nói chuyện như vậy chứ, hai đứa con gái đều là tự tay bà nuôi, chính bà dạy chúng nó quy củ! Bây giờ thì tốt rồi, xuất thân danh môn thục nữ lại… Bà muốn đi đâu?”
Trình Tuệ Văn không đáp lại, ôm gối và chăn bông ra ngoài, đến cửa, bước chân dừng lại. Bà quay đầu bình tĩnh nói, “Sắp tới sinh nhật mười tám tuổi của Nhiên Nhiên, tôi muốn nhân cơ hội này công khai thân phận của Nịnh Nịnh, tôi không muốn để con bé chịu ấm ức nữa.”
Hứa Văn Thanh vừa định nói chuyện này tính sau thì phát hiện Trình Tuệ Văn đẩy cửa muốn đi, thuận miệng có lệ nói, “Được, được, được, bà muốn gì cho nó cũng được, công khai thì công khai, mau quay lại ngủ đi.”
Giữa trưa thứ hai, trong sảnh truyền thông của Thịnh Dương, đại diện kiểm phiếu mỗi lớp đã tới đủ.
Trải qua một vòng của thầy cô, người được tuyển chọn làm đại diện trường cũng chỉ có bốn người, khối mười một có hai, khối mười và mười hai có một.
Đại diện kiểm phiếu lớp là Hồ Viện, cô là thành viên trong hội học sinh, cùng một nam sinh khác phụ trách đếm phiếu.
Lá phiếu không ghi tên, sau khi bầu chọn, đại diện kiểm phiếu mỗi lớp sẽ thu lại phiếu lớp mình nộp lên.
Nam sinh thu lại toàn bộ lá phiếu để đếm, rất nhanh đã có kết quả, “Mạnh Nịnh lớp / đạt phiếu, đạt số phiếu cao nhất.”
Hồ Viện tới văn phòng báo cáo kết quả cho thầy giáo phụ trách, trở lại lớp đã bị nam sinh vây lấy, “Thế nào thế nào?”
Hồ Viện bình tĩnh gật đầu.
Bọn họ bắt đầu hoan hô, vui vẻ chạy quanh phòng học hai vòng rồi nâng Mạnh Nịnh lên cao.
Mạnh Nịnh cũng không vui vẻ như vậy, cô biết bây giờ mình đã đoạt lấy hào quang của nữ chính, mấy cái vinh dự hay thành tích tốt này đáng ra là của nữ chính, mà nguyên chủ cũng chỉ là một nữ phụ pháo hôi mà thôi.
Chỉ là nhân vật tác giả dùng tới để làm nổi bật ưu tú của nữ chính.
Cô nghĩ, quan hệ của mình và Hứa Nhiên hẳn là không thể hàn gắn được nữa.
Vốn dĩ buổi sáng thường ngày hai người họ vẫn sẽ đi chung xe đến trường, nhưng sáng sớm hôm nay Hứa Nhiên bắt đầu tách ra.
Mạnh Nịnh cũng không đế ý quan hệ của hai người, cô chỉ lo lắng Hứa Nhiên có thể tìm đến mình gây phiền toái như Cố Dao kia không thôi.
Buổi chiều tan học, cách cổng trường một đoạn cô đã nhìn thấy xe của nhà họ Hứ, vừa định đi tới lập tức nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đẩy cửa sau, không để ý bước xuống dưới.
Mạnh Nịnh dừng bước, nghĩ ngợi rồi lập tức quay người trở lại.
Nhưng mà rất nhanh Lục Nhan Thanh đã đi tới, chặn trước người Mạnh Nịnh không để cô đi.
Đôi mắt đào hoa mang theo vẻ mềm mại ấm áp khẽ nhếch lên, đôi môi tạo thành độ cong phù hợp, “Chạy gì chứ? Em không muốn gặp tôi sao?”
Mạnh Nịnh trừng mắt bất động, “Tôi quên đồ trong phòng học, cần phải về lấy.”
Lục Nhan Thanh chậm rãi mở miệng, “Cho nên… em vừa nhìn thấy tôi là chạy, không muốn nói chuyện với tôi sao?”
Ánh mắt anh ta mang theo một chút tiếc nuối, “Vốn là bác trai còn nhờ vả tôi, bảo tôi chăm sóc em thật tốt, nhưng sao tôi lại cảm thấy như…”
Lục Nhan Thanh dừng một chút, vươn đầu lưỡi liếm môi, ý cười nơi đáy mắt nhạt dần. Tay anh ta chống lấy đầu gối, lưng dần thấp xuống, muốn kéo gần khoảng cách với Mạnh Nịnh.
Cô nhìn khuôn mặt dần phóng đại trước mắt, theo bản năng lùi về sau một bước lại đâm vào lồng ngực quen thuộc.
Mạnh Nịnh nhanh chóng quay đầu, thấy rõ người phía sau là Khương Diễm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm tình khẩn trương cũng dần buông lỏng.
Không biết vì sao, mỗi lần Lục Nhan Thanh vừa xuất hiện, trái tim trong ngực cô sẽ xuất hiện cảm giác đập nhanh.
Rõ ràng danh tiếng anh ta ở Nam Thành rất tốt, nữ sinh thích anh ta cũng có thể xếp thành hàng dài nhưng cô vẫn không thể thích anh ta, thậm chỉ sâu trong nội tâm còn có chút bài xích.
Khương Diễm nhìn Lục Nhan Thanh, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm lạnh như băng.
Lục Nhan Thanh ngẩn ra một lúc, sau đó khỏe môi lại nhếch lên, đáy mắt không còn ý cười lúc này lại quay về vẻ đào hoa như cũ.
Anh ta híp mắt, giọng nói thanh nhuận, “Khương Diễm, đã lâu không gặp.”
Mạnh Nịnh nghĩ tới quan hệ của hai người trong nguyên văn, khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên phía sau, sợ sẽ bỏ lỡ một chút biểu tình nào đó của cậu.
Nhưng mà khuôn mặt Khương Diễm từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, thoạt nhìn rất chán ghét Lục Nhan Thanh.
Cô hoàn toàn yên lòng.
Cũng may Khương Diễm không giống như cô nghĩ, không tiếp xúc với đồ cấm nào đó, tương lai cũng không vì nó mà ngồi tù.
Khương Diễm trầm thấp gọi tên cô, dịu dàng nói, “Cậu về trước đi.”
Mạnh Nịnh chần chừ một chút, khẽ gật đầu.
Chờ cô lên xe, ô tô nhanh chóng rời đi, lúc này Khương Diễm cũng xoay người đi về hướng khác.
Giọng nói quỷ mị dị thường của Lục Nhan Thanh lại vang lên sau lưng, “Tôi từng cho rằng chúng ta là cùng một loại người, nhất là cậu đã trải qua nhiều việc gian nan như vậy. Tôi cho rằng cậu đã hãm sâu vào vũng bùn thì sẽ không có thứ tình cảm này, cũng sẽ không mềm lòng với bất kì ai…”
Dừng một chút, anh ta híp mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nhưng cậu làm tôi quá thất vọng.”
Bước chân Khương Diễm không ngừng lại.
Lục Nhan Thanh không chút hoang mang đuổi theo, “Những thứ ấm áp trên thế gian này đều rất yếu ớt, đặt trong bàn tay cẩn thận bảo vệ đều sẽ vỡ vụn, chỉ có tiền và quyền, chỉ có lợi ích khổng lồ, chỉ có đứng ở đỉnh núi cao không ai sánh bằng, vĩnh viễn dẫm đạp bọn họ dưới chân, loại cô độc vui vẻ đó mới là thứ tồn tại mãi mãi.”
“Khương Diễm, tôi có thể giúp cậu, để cậu không trở thành con kiến bị dẫm dưới lòng bàn chân nữa…”
Khương Diễm liếc mắt nhìn Lục Nhan Thanh một chút, gương mặt thiếu niên như nhiễm một tia sát khí, “Đầu óc anh có vấn đề à?”
Lục Nhan Thanh, “…”
Anh ta ngừng lại, thiếu niên phía trước cũng tăng tốc độ, rất nhanh đi vào ngõ nhỏ ngay đó.
Lục Nhan Thanh cũng không nhìn theo nơi Khương Diễm biến mất mà xoay người, nhìn chằm chằm phương hướng ô tô nhà họHứa vừa đi.
Làm sao bây giờ, ngay cả anh ta cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được bản thân được nữa.
Buổi tối, Mạnh Nịnh làm xong bài tập muốn gọi cho Khương Diễm một chút nhưng lại lo cậu đang học, làm vậy sẽ quấy rầy cậu.
Do dự nửa ngày cũng không gọi đi, điện thoại lại có người gọi tới.
Là Hứa Dịch…
Cô đưa điện thoại tới bên tai, “Alo?”
Hứa Dịch thấp giọng hỏi, “Dạo này thế nào?”
Mạnh Nịnh im lặng vài giây mới trả lời, “Vô cùng tốt.”
Hứa Dịch nhẫn nại ‘ha’ một tiếng, “Em… không có chuyện gì muốn nói với anh tr… muốn nói với anh sao?”
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới người thân cận với em gái nhất trên thế giới này lại là Khương Diễm mà không phải mình, anh đã cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng anh mới là anh trai của cô.
Mạnh Nịnh suy nghĩ trong chốc lát, “Không phải anh đều biết sao?” Cô phồng má, “Còn muốn em nói cái gì?”
Hứa Dịch nghĩ tới cô nhóc trong giấc mơ kia, mỗi lần chịu ấm ức khó chịu sẽ lao vào lòng mình đòi an ủi.
Nhưng mỗi lần cô tỉnh dậy trong bệnh viện lại chỉ biết trốn tránh, lén lút khóc mà không dám nói cho ai mình sợ đến nhường nào.
Trái tim Hứa Dịch ngày càng chua xót, trong giấc mơ anh không chăm sóc tốt cho cô. Hứa Dịch lẩm bẩm, “Xin lỗi, từ nay về sau anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa, rất nhanh anh sẽ quay về thôi.”
Mạnh Nịnh giật mình, “… Vậy việc học của anh thì sao?”
“Chuyện này em không cần lo.”
Dừng một chút, anh lại không yên tâm dặn dò, “Về sau mà xảy ra chuyện gì, phải nói với anh đầu tiên, biết chưa?”
Mạnh Nịnh không nói gì, ánh mắt nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ.
Nhưng cho dù anh là… thì bây giờ anh cũng là anh trai của Hứa Nhiên nữa, nói cho anh biết, anh vẫn sẽ đứng về phía em sao?
Cô đột nhiên phản ứng lại, hình như mình đã quá tham lam rồi.
Bây giờ Hứa Dịch ít nhất cũng không giống bố mẹ nguyên chủ, anh đứng ở giữa, bây giờ anh là người công bằng nhất.
Nhưng một giây sau, cô lại nghe Hứa Dịch nói, “Nói cho anh để anh giải quyết.”
“Với anh mà nói, không có điều gì quan trọng bằng em.”