Từ khi Khương Diễm thay anh Dương khai phá hạng mục Mỹ Thực Thành, từ đầu tháng năm tới bây giờ, cơ bản cậu đều ở Giang thành, giữa tháng sáu quay về gặp Mạnh Nịnh một lần rồi tham gia thi cuối kì ở Thịnh Dương.
Buổi tối ngày thi cuối cùng, cậu lại trở về Giang Thành.
Hơn một tháng, cả đoàn đội đã trải qua nhiều ngày đêm thi công bản vẽ, cũng thông qua rất nhiều chuyên gia đánh giá bảo đảm, cuối cùng cũng bắt đầu đấu thầu.
Lúc trước Khương Diễm nhìn trúng hạng mục này là vì Lâm Hải của Giang Thành, dịch vụ vận chuyển vô cùng phát triển, mà cậu và Chu Tử Hào đã sớm biết được, chính phủ Giang Thành có ý muốn phát triển thành thành phố du lịch biển.
Mà Mỹ Thực Thành chính là trung tâm của nơi đó.
Mỗi người trong đoàn đội đều do đích thân Chu Tử Hào phỏng vấn, trước khi phỏng vấn, thông qua kỹ thuật của mình, cậu ta đã điều tra hết những người này.
Chu Tử Hào hiểu rõ, tuy cậu ta và Khương Diễm còn trẻ, nhưng bọn họ không thể thất bại, dù là một sai lầm nhỏ cũng sẽ khiến bọn họ mất mạng.
Cậu ta cũng biết, Khương Diễm gấp gáp như vậy không phải như anh Dương nói. Vì cậu muốn nhanh chóng kiếm lời, dù sao chuyện du lịch không phải một sớm một chiều mà thành công.
Khương Diễm muốn nhanh chóng xây dựng hạng mục Mỹ Thực Thành xong, chờ đến mùa hè sang năm, gỡ xuống gánh nặng, cùng chị dâu học chung đại học.
Giang sơn trước mặt mỹ nhân, vĩnh viễn không đáng nhắc tới.
Vì để cho Mỹ Thực Thành xây xong đúng hạn, từ khi đơn vị thi công bắt đầu xây dựng, Khương Diễm và mấy người trong đoàn đội hôm nào cũng đội nón bảo hộ chạy tới công trường, tự mình giám sát tất cả.
Đầu tháng tám, Lật Tự chọc phải phiền toái, tiệm xăm hình bị người khác làm phiền, mấy ngày trước Chu Tử Hào mới giúp cô xử lý, đưa cô tới Giang Thành tránh nạn, cũng đổi cho Khương Diễm quay về Nam Thành.
Dù sao, Khương Diễm cũng chỉ tin tưởng một mình cậu ta.
Lúc giáo sư Giang bước vào phòng học, Tống Tinh Thần mới viết được một nửa.
Tiếng chuông vào lớp còn chưa vang lên, bà do dự một chút, lại gọi Khương Diễm ra ngoài nói chuyện.
Ánh mắt bà đỏ lên, giọng nói thấp xuống, “Cháu vừa nói Chu Tử Hào bây giờ không ở Nam Thành? Vậy nó có nói lúc nào quay về không?”
Dừng một chút, bà còn nói, “Cô biết nó sẽ không tha thứ cho người mẹ này, cô cũng không dám mong chờ nó tha thứ cho mình, nhưng cô vẫn muốn gặp nó, cháu giúp cô khuyên nó một chút được không?”
Khương Diễm bình tĩnh gật đầu.
“Cảm ơn cháu.”
Giang Văn Nguyệt chua xót cười một tiếng, “Mau vào thôi.”
Khương Diễm vào phòng học, ngồi xuống chỗ trợ giảng chuyên môn.
Vừa hay Tống Tinh Thần làm xong đề bài, cậu ta phủi bụi phấn trên tay, tới bên Khương Diễm, bước chân ngừng lại, hỏi, “Trợ giảng, tôi làm đề này đã đúng chưa?”
Bây giờ Tống Tinh Thần vô cùng tò mò không biết Khương Diễm làm thế nào mà trở thành trợ giảng trại hè này, trước kia cũng chưa từng nghe nói Khương Diễm tham gia cuộc thi đấu nào mà!
Trước kia tham gia lớp phụ đạo, Khương Diễm đảm đương trợ giảng, cậu ta cũng không nói gì.
Nhưng đây là trại hè đại học Nam Thành đó!
Cậu ta cũng không tin Khương Diễm không gì không làm được, so với cậu ta cái gì cũng tốt hơn!
Khương Diễm thản nhiên nhìn lướt qua bảng đen không nói.
Trong nháy mắt, tâm tình Tống Tinh Thần tốt hẳn lên.
Khương Diễm nhất định không làm được!
Vừa định mở miệng trào phúng một câu, giáo sư Giang trên bục giảng nghiêm nghị nói, “Vị nam sinh kia, em mau trở lại chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu học bây giờ.”
Tống Tinh Thần, “…”
Cậu ta bước vài bước quay về vị trí, kéo ghế ngồi xuống, hồi lâu sau vẫn bất bình, thừa dịp Giang Văn Nguyệt quay lưng với bọn họ viết chữ trên bảng, quay đầu lại hỏi Mạnh Nịnh, “Cậu và Khương Diễm rất thân thiết, cậu ta sẽ tính ra chứ?”
“Chắc chắn.”
Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, “Toán học của cậu ấy rất lợi hại đó.”
Tống Tinh Thần hừ một tiếng, “Lợi hại cái rắm. Toán học cấp ba có thể so với cuộc thi Olympic sao? Cậu đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Mạnh Nịnh đang viết bài, nghe được câu cuối cùng cậu ta nói, hơi lệch tay một chút.
“Cậu đừng nói linh tinh, mau ngồi lại tử tế đi.”
Trái tim thiếu nữ đập liên hồi, hai má không tự chủ nổi lên một tầng hồng nhạt.
Tống Tinh Thần híp mắt, “Cậu đỏ mặt.”
Mạnh Nịnh lúng túng mở miệng, “Không phải… là thời tiết nóng quá.”
“Cậu lừa ai vậy chứ.” Tống Tinh Thần nói.
Mạnh Nịnh hít một hơi, “Phải, tôi lừa cậu đó.”
Tống Tinh Thần, “Cậu rõ ràng là…”
Giang Văn Nguyệt cầm phấn xoay người, nhìn về phía Tống Tinh Thần và Mạnh Nịnh, “Hai cô cậu ra ngoài đứng cho tôi, bao giờ tỉnh táo thì vào học.”
Bà vốn tưởng rằng tham gia trại hè đều là những tinh anh từ các trường trung học thành phố, cho rằng bọn họ là những người vì tương lai phấn đấu, kết quả không nghĩ tới vẫn còn người như thế này vào học.
Nhưng mà, nhìn diện mạo hai học sinh này, quả thật cũng không giống học sinh tốt, làm gì có học sinh nào giỏi giang mà còn xinh đẹp như vậy, người ta học hành cả ngày lẫn đêm, làm gì có tâm tư chú ý đến hình tượng bên ngoài.
Mạnh Nịnh cảm thấy mặt mũi hai đời giống như mất hết, có nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày mình bị phạt đứng.
Nhất là, dưới tình huống có Khương Diễm ở đây.
Cô cắn môi đứng dậy ra khỏi phòng học.
Bên ngoài nắng rất gắt, chiếu lên người đến mắt cũng không thể mở ra nổi, Tống Tinh Thần áy náy, “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới bà giáo sư mãn kinh này lại có tính tình kém như vậy, cậu đứng sau đi, tôi giúp cậu chắn nắng.”
Mạnh Nịnh cúi đầu ngẩn người, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Tống Tinh Thần vừa nói.
Cô thích Khương Diễm sao?
Vừa nghĩ đến đây, nhịp tim cô lại đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả tai cũng bắt đầu nóng lên.
Cho nên, hẳn là thích đúng không?
Tống Tinh Thần không biết Mạnh Nịnh nghĩ gì, chỉ cho rằng cô bị phạt mà xấu hổ, cậu ho khan một tiếng, “Nghe thấy không, cậu đứng phía sau đi, ông đây bảo vệ cậu.”
Mạnh Nịnh khôi phục tinh thần, vừa định mở miệng bảo cậu ta cách xa mình chút, một âm thanh lành lạnh đã vang lên, “Nói đủ chưa?”
Mạnh Nịnh nhìn Khương Diễm đi tới, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn, nhanh chóng rời mắt.
Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, ánh mắt lạnh thấu xương yên lặng nhìn Mạnh Nịnh, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, “Theo tớ vào trong.”
Lần này từ Giang Thành trở về, một bên là bởi bên kia đã có Chu Tử Hào, mặt khác bởi vì Tống Tinh Thần và Hứa Nhiên đã chia tay.
Có đôi khi ánh mắt Tống Tinh Thần nhìn Mạnh Nịnh khiến Khương Diễm điên cuồng muốn móc đôi mắt cậu ta xuống.
Mà hôm nay, cô và Tống Tinh Thần nói đùa với nhau, còn vì cậu ta mà đỏ mặt, từng hình ảnh như một con dao bén nhọn cắt vào trái tim cậu.
Thì ra, cậu nỗ lực đè nén mình thế nào, cuối cùng ánh trăng sáng kia cũng sẽ rời xa cậu, không thể để cậu chiếm hữu.
Nếu kết cục đã định sẵn là vậy, liệu cậu có nên buộc chặt cô bên mình, khiến cô không thể rời khỏi cậu, làm gì cũng không được, chỉ có thể ỷ lại vào cậu không?
Cây hoa bị bẻ hết cành, rất nhanh cũng sẽ mất đi ý chí sống và hào quang.
Mạnh Nịnh theo sau lưng Khương Diễm vào phòng, Giang Văn Nguyệt nhìn cậu một chút, không nói gì.
Mà những người khác trong phòng học ngửi được hương vị bát quái, thường xuyên nhìn lén Mạnh Nịnh.
Học sinh tham dự trại hè được phân cho mỗi người một phòng, tuy không lớn nhưng nội thất đầy đủ, cái gì nên có cũng có.
Mạnh Nịnh về phòng tắm rửa xong, định tiếp tục làm bài lại có người gõ cửa.
Cô đi qua, là Tống Tinh Thần.
Thiếu niên cao lớn mang trong tay một cốc trà sữa, một hộp sushi trứng cá muối, một tập giấy A.
“Đề hàm số kia tôi làm được rồi.”
Cậu ta đưa đồ trong tay cho Mạnh Nịnh, “Còn có, chuyện sáng nay là tôi liên lụy cậu, đây là mua cho cậu.
Mạnh Nịnh không muốn ăn uống gì, cô nhận tập giấy A nhìn một chút, “Tờ giấy này mai tôi trả cậu, tôi ăn cơm tối xong rồi, những thứ này cậu giữ lại làm bữa khuya đi.”
Dừng một chút, cô cong môi nói thêm một câu, “Cho cậu béo chết.”
“Béo thì béo cũng không chết được ông đây.” Tống Tinh Thần lười biếng cười, “Một tờ giấy nháp thôi mà, ông đây còn rất nhiều, không cần trả lại tôi.”
Dứt lời, cậu ta mang theo đồ ăn xoay người rời đi.
Mạnh Nịnh cầm tờ giấy nhìn một chút, âm thầm cảm thán, sao cô lại không nghĩ tới có thể làm như vậy chứ, không hổ là nam chính, quả nhiên thông minh hơn cô một chút.
Vừa định đóng cửa, trong lúc vô tình lại đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm đen nhánh.
Một giây sau, Khương Diễm bước vào, cửa sau lưng cậu tự động đóng.
Mạnh Nịnh ngửi được hương rượu nhàn nhạt, không nồng lắm, giống như rượu trái cây vậy.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một cánh tay đã phủ lên hông cô, Mạnh Nịnh bị đẩy lên cửa, tấm lưng gầy yếu nặng nề đập lên đó.
Lưng cô đau rát, nhịn không được muốn kêu đau, trước mắt hoàn toàn bị che khuất, một cái hôn mềm mại rơi lên trán cô.
Khương Diễm ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người cô, mà đôi môi cô so với mùi hương này nhất định còn ngọt ngào hơn nhiều, làm cho người ta run rẩy, khiến người ta trầm luân.
Sắc mặt cậu không ngừng trầm xuống, theo bản năng siết chặt lấy eo thiếu nữ, đang muốn hôn lên cánh môi mềm mại thì có chất lỏng nóng bỏng nhẹ nhàng rơi trên cằm cậu.
Thân thể thiếu niên lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.
Cảm xúc tuyệt vọng và bi ai từng chút tràn lan qua trái tim.
Khương Diễm nhắm chặt mắt, cuối cùng cậu cũng đẩy quan hệ của hai người về phía vạn kiếp bất phục.
Chân Mạnh Nịnh chạm xuống mặt đất, bên hông còn nhiệt độ nóng bỏng sót lại của tay cậu, cô cảm thấy Khương Diễm trước mắt xa lạ cực kì.
Buổi sáng nhìn thấy cậu, cô còn cho rằng cậu vẫn như trước kia, không thay đổi chút nào, kết quả buổi tối lại cái gì cũng không nói, còn đối xử với cô như vậy.
Cô đột nhiên nghĩ tới trước đây không lâu, Hồ Mãnh từng nói với cô, Khương Diễm là người đặc biệt mang thù, cậu nhất định sẽ trả thù cô.
Cho nên…
Khoảng cách giữa hai người vẫn như cũ, Mạnh Nịnh ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người cậu, nhưng lại không còn khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô ngước mắt, ánh mắt xẹt qua hầu kết phập phồng của cậu, cuối cùng rơi vào tròng mắt đen nhánh.
Mạnh Nịnh không chớp mắt nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ, “Khương Diễm, cậu làm như vậy, là vì trả thù tôi sao?”
Trả thù nguyên chủ trước đây đã làm nhiều chuyện không tốt với cậu.
Khương Diễm nhắm mắt che khuất cảm xúc cuồn cuộn bên trong, mím chặt môi không đáp.
Giống như chấp nhận.
Nước mắt Mạnh Nịnh trào ra, cô muốn đánh cậu một cái, còn muốn cắn cậu thật đau.
Nhưng mà, gì cô cũng không làm, Mạnh Nịnh vùi đầu trong ngực cậu, tay nắm chặt áo sơ mi trắng thành nếp.
Cả người thiếu nữ khẽ run lên, nức nở thành tiếng, “Khương Diễm, cậu là đồ khốn kiếp.”
Rõ ràng tôi thích cậu như thế, cậu đối tốt với tôi cũng chỉ vì trả thù.
“Ừm, tôi khốn kiếp.”
Hầu kết Khương Diễm chuyển động, giọng nói khàn khàn, “Cho nên, đừng khóc.”
Cậu nghĩ, bây giờ cô không thích mình thì không thích, chỉ cần cô đừng khóc nữa.