Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: VanChiTien, Kỷ Kỷ
Beta: Kỷ Kỷ
Hạ Miên vui vẻ đếm tiền, còn nói với bác Lưu lãi được hơn chục tệ, thực tế thì sau khi Trương Khải Minh về phải mất gần một ngàn bốn để chuộc lại đồ.
Hắn nói cô muốn làm gì thì làm, có tiêu tiền thì mình thay cô bù, vậy không cần khách khí.
Nhưng làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền này trong vài hôm đây?
Hạ Miên ôm Tiểu Phong dựa vào sô pha suy tư, “Kỳ thật thuê nhà là tốt nhất, nhưng sợ tra cha không đồng ý.”
Hôm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy lập tức rời khỏi Trương gia có chút khó
Rốt cuộc Trương Khải Minh là cha ruột của Tiểu Phong, hắn nhất định sẽ tạo hình tượng người ba tốt.
Chưa nói có thể sống cùng Tiểu Phong hay không, cho dù có thả người, là người giám hộ hợp pháp, mỗi năm Tiểu Phong đi học đều cần hắn ra mặt.
Nếu muốn hủy diệt cuộc đời của Tiểu Phong, quả thực là chuyện dễ dàng.
Lại còn vấn đề đi học của nguyên chủ, hiện giờ cô có thể hoàn toàn khẳng định, Trương Khải Minh đã đánh chủ ý lên tài sản của mình, sẽ không dễ dàng thả người đi.
Nếu không, đã dễ dàng đuổi một Hạ Miên đi lâu rồi.
Chỉ cần gọi cho Hạ gia dưới quê, chú hai tuyệt đối sẽ tích cực đến đây đón người, cưỡng chế mang cô về, mọi người cũng không thể can thiệp.
Mười sáu tuổi vẫn là trẻ vị thành niên, chú hai hoàn toàn có thể lấy thân phận giám hộ bức bách.
“Hay chúng ta về huyện Minh Khê đi?” Hạ Miên ôm Tiểu Phong thương lượng, “Huyện Minh Khê cách nơi này rất xa, tra cha con muốn can thiệp cũng không dễ dàng.”
“Sống an ổn mấy năm, chờ dì nhỏ thi đậu đại học rồi, sẽ đòi lại quyền giám hộ từ tay tra cha.”
Đây kỳ thật là hạ sách, Hạ Miên không muốn về huyện thành, người trẻ tuổi hướng tới thành phố lớn là đúng, kiếp trước cô chuyển đến đó học, cực kỳ rõ ràng thiên phú là một chuyện, năng lực giáo viên và hoàn cảnh xung quanh lại là một chuyện khác, những yếu tố đó ảnh hưởng rất lớn đến quá trình thành của con người, không nói Tiểu Phong, đời này cô cũng muốn đọc sách, thi vào đại học sư phạm thủ đô.
Mà một suất học lên trung học của huyện Minh Khê ít đến đáng thương, có thể học hết lớp hai đã đủ đốt pháo ăn mừng……
“Nếu có thật nhiều tiền thì tốt rồi.” Hạ Miên nằm xoài trên sô pha nói, “Đập mười vạn vào mặt tra cha, anh ta nhất định sẽ chuyển hộ khẩu, khi đó dì nhỏ muốn mang con đi đâu thì đi.”
Nghĩ nhiều lại cảm thấy khó chịu, “Dựa vào cái quần gì mà mình lại đưa tiền cho đám cặn bã đó, giữ lại mà tiêu thì chết sao? Trên thế giới này không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được, nếu có, đó chính là chưa đủ tiền.”
Ừm, đây mới là ý nghĩ chính xác.
Hạ Miên ôm Tiểu Phong bắt đầu mơ mộng, “Nếu có thể trúng vé số thì sướng. Dì cũng không tham lắm đâu, trúng khoảng một trăm vạn là được, có một trăm vạn rồi, dì nhỏ mang con đến thành phố lớn, nhìn bản lĩnh của đám tra cha tra chú kia thì còn lâu mới tìm được.”
“Ít nhất chúng ta có thể sống yên ổn mấy năm, đợi dì trưởng thành không còn sợ bọn họ nữa, nếu có thể chờ đến lúc Tiểu Phong lớn lên, vậy là dì có thể áp mặt bọn họ xuống đất mài nhẵn.”
Hạ Miên nói đến nỗi hưng phấn, bắt đầu tính xem giấc mơ hão huyền này cần bao nhiêu tiền, “Giá nhà trên thành phố hiện giờ chắc khoảng một hai ngàn nhỉ? Nếu mua nhà ngay còn có thể đăng kí hộ khẩu thì phải?”
“Chúng ta mua tầm m, con muốn trang trí kiểu gì?” Sau đó dương mắt đánh giá Trương gia.
Ngón tay cô cuốn cuốn ngốc mao của Tiểu Phong nói, “m hình như hơi nhỏ, ít nhất phải hai phòng, tiền trang trí, đồ điện gia dụng, rồi cả học phí……”
“Dì nhỏ bấm tay tính tính, một trăm vạn hơi thiếu.” Hạ Miên thở dài, “Chúng ta làm người vẫn nên tham lam một chút, trúng tầm vạn đi.”
“Con số này tuyệt đối dư dả, mua nhà khoảng đến m, ba phòng một sảnh, hai ta mỗi người một gian, phòng còn lại làm thư phòng và nơi vẽ tranh…… được đấy!”
Tiểu Phong hiểu tưởng tượng của Hạ Miên, cao hứng nói, “Con sống với gì nhỏ sao?”
“Đúng, hai chúng ta.” Hạ Miên đáp
Cả người Tiểu Phong đều tản ra vui sướng mát lạnh, Hạ Miên thấy cậu tưởng thật, vội vàng nói, “Vấn đề là phải có vạn.”
“ vạn?”
“Ừm,” Hạ Miên có chút hối hận, “Lấy tình huống hiện tại, trừ phi trúng vé số, hoặc nhặt được đồ cổ giá trị cao, hay mua cổ phiếu gì đó mới trúng.”
Đếm kỹ những thủ đoạn một đêm phất lên, Hạ Miên dùng sức suy nghĩ, đúng là tìm được một cách, “Hoặc là bán nhà ở quê đi, có thể kiếm được vạn……”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki.com @kk, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn, đôi mắt nhấp nháy, giống như đang nhớ lại thứ cô nói, Hạ Miên cũng chớp chớp mắt, thầm nghĩ có phải mình đang dạy hư bảo bảo không nhỉ?
Một tay bế đứa nhỏ lên, giữ nách cậu xoay vòng vòng, “Bay nè, bay nè!” bay xong thì quên hết những lời cô vừa nói đi nha.
Tiểu Phong được 'bay' cười khanh khách, hiển nhiên rất thích chơi trò này.
Hạ Miên càng dùng sức, không ngờ chân Tiểu Phong va vào đâu đó, một tiếng “bang” vang lên.
Hạ Miên dừng lại, phát hiện là quyển sách, rơi trước cái giá gần TV, phỏng chừng là lúc dọn TV không cẩn thận đụng phải.
“《 Bách khoa toàn thư Tem》?” Hạ Miên nhẩm nhầm, “Ồ, tra cha còn có sở thích trang nhã này hả? Đây chắc là của mẹ nhóc rồi.”
Trong trí nhớ nguyên chủ, Hạ Xuân cực kỳ thích sưu tập tem, thời trẻ chị ấy có thói quen trao đổi thư từ với bạn, sau đó dần dần cuồng nhiệt. Trước khi kết hôn trong nhà vẫn còn có năm cuốn sưu tập tem lớn.
Kết hôn với Trương Khải Minh rồi điều kiện trong nhà không được tốt nữa, chị ấy ở ký túc của giáo viên, chỗ đó cũng không được rộng rãi, sở thích này cũng vì thế mà không thể tiếp tục.
Biết đây là đồ mẹ thích, Tiểu Phong nhịn không được duỗi cổ, Hạ Miên dứt khoát ôm cậu ngồi lại sô pha, bắt đầu lật xem.
Sau đó phát hiện, đây căn bản không phải cuốn sách giảng giải về tem, mà là những con tem thực sự.
Bên trong là những con tem tương đối đáng giá lưu hành ngày trước, từ mấy vạn đến mấy chục vạn, mấy ngàn.
Hạ Miên không hiểu nhiều về tem, chỉ có thể cảm thán, “Nếu mẹ con sưu tập tem sách thì tốt rồi, dì có thể để ý xem có một tấm Trung Hoa màu hồng hay không, cái đó bán được vạn lận.”
Tiểu Phong ngửa đầu chờ mong nhìn cô, “Đủ để đến thành phố Yến mua nhà không dì?”
Trí nhớ của thằng bé thật tốt, Hạ Miên không muốn đả thương tâm linh nhỏ của cậu, “Mua nhà thì hơi thiếu, nhưng cũng đủ đến thành phố Yến.”
Tiếng nói Hạ Miên vừa dứt, Tiểu Phong cao hứng đong đưa, cả người lại bắt đầu vui sướng, “Có!”
“Có cái gì?” Hạ Miên sửng sốt một chút.
“Cái này.” Tiểu Phong chỉ vào con tem vẽ sống núi Trung Quốc màu hồng, “Cháu có.”
Nói xong đôi chân ngắn chạy về căn phòng tối lúc trước của mình.
Sau khi Hoàng Hiểu Quyên từ đồn công an về đã dọn dẹp phòng tối, lau đi dấu vết sinh hoạt của đứa nhỏ, chỉ để lại một ít đồ vật linh tinh.
Tiểu Phong lấy ra một cái bao da từ trong góc, Hạ Miên vội vàng hỗ trợ, “Của con cả?”
Tiểu Phong vui vẻ gật gật đầu, mang bao da đến phòng khách, sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ vụn vặt bên trong:
Con ngựa gỗ nhỏ, chuồn chuồn tre và cùng một cái súng cao su đều đã hỏng;
Hai bộ quần áo một đôi giày, đây chắc là đồ mùa đông và mùa xuân, rách nát còn bẩn thỉu;
Mấy quyển sách trẻ con đã hoàn toàn đen nhẻm, còn có dấu giày và vết vẽ bậy bằng bút bi.
Đó là toàn bộ gia sản của Tiểu Phong.
Hạ Miên nhìn mà khó chịu, nhưng Tiểu Phong lại vui rạo rực, cao hứng lấy ra một tập tem sách hơi đen, giơ lên một cái tem nói: “Dì nhỏ, chúng ta có!”
Hạ Miên:!!!
Hạ Miên bị bộ sưu tập tem này hấp dẫn, đây hình như là cuốn đầu tiên của Hạ Xuân.
Bốn năm trước sau khi Hạ Xuân qua đời, Trương Khải Minh cố ý đến Hạ gia một chuyến, muốn thu thập đồ cá nhân của chị ấy, nói là nhìn vật nhớ người.
Lúc ấy bà Hạ chưa biết chuyện hắn thông đồng với Hoàng Hiểu Quyên, thấy con rể vẫn còn nhớ thương con gái nhà mình cũng coi như là an ủi.
Nhưng cũng chỉ lấy ra một ít đồ tượng trưng, không đưa bộ tem Hạ Xuân thích nhất ra.
Bà không biết giá trị của nó, chỉ đơn thuần cảm thấy đây là thứ con gái trân quý nhất, bà có thể vĩnh viễn bảo tồn, nhưng con rể thì không, bây giờ tuy còn tình vợ chồng, nhưng về sau có người mới thì sao, sớm muộn cũng sẽ quên thôi.
Nhưng Trương Khải Minh lại ôm bộ sưu tập của Hạ Xuân khóc lóc thê thảm, nói bên trong có tem thư bọn họ từng gửi cho nhau, thoạt nhìn so với bà Hạ còn bi thương hơn, tiếp đến còn hôn mê bất tỉnh.
Phảng phất như không có thứ này, hắn sẽ không muốn sống nữa, bà Hạ rốt cuộc mềm lòng, năm cuốn tem này rơi vào tay Trương Khải Minh.
Hạ Miên như ý thức được gì đó, nhanh chóng mở ra xem.
Quả nhiên có rất nhiều con tem bị nhét lại với nhau.
Đối phương cất hết tem vào một cuốn, một chỗ để có tới mười con tem, làm nó thiệt hại không ít, người sửa sang cuốn sách này hiển nhiên không hề có chút yêu quý.
Nhưng mỗi cái tem sách nhỏ kia đều được bỏ vào một cái túi ni lông bảo vệ, giữ gì rất cẩn thận.
Đương nhiên, đám tem này cũng thế, đều là hàng thật giá thật: Trên đó có chữ viết hoa “Non sống gấm vóc nước đỏ”, sông núi Trung Quốc một mảnh hồng, công nhân, nông dân cùng quân lính……
(P/s: Con tem này được phát hành năm tại Trung Quốc dưới thời cách mạng văn hóa. Con tem nổi tiếng vì có lỗi về in ấn đối với hình bản đồ của Trung Quốc. Con tem chỉ được phát hành trong nửa ngày sau đó ngừng lại vì lỗi này.)
Hạ Miên đếm đếm, ước chừng có mười con tem hiếm.
Tư vị một đêm phất nhanh là như thế nào? Lúc này Hạ Miên cô biết rồi, cả người bắt đầu có chút phiêu phiêu
……
Nhưng mà bây giờ không phải thời gian ngồi suиɠ sướиɠ, cô có thể khẳng định, từ lúc bắt đầu Trương Khải Minh đã biết giá trị tem của Hạ Xuân!
Liên tưởng đến bộ dạng thâm tình lừa gạt bà Hạ, thật quá ghê tởm.
“Con lấy ở đâu ra?” Hạ Miên hỏi Tiểu Phong.
“Là của mẹ.” Tiểu Phong nghiêm túc trả lời, “Tra cha nói, không ai được động vào.”
“Cái này có từ trước khi con đến hay là lúc Trương Khải Minh đưa về đây mới có, nó luôn ở trong tay con hả?” Hạ Miên cẩn thận hỏi.
“Con mang đến……”
Kết hợp với lời của Tiểu Phong, Hạ Miên lại từ trí nhớ của nguyên chủ đào ra chút chuyện, đại khái đoán được vì sao Trương Khải Minh lại để tập tem cho Tiểu Phong giữ.
Mọi người sống ở huyện nhỏ căn bản không biết nhiều về giá trị của tem, nhưng trình độ sinh hoạt ngày một cao, báo chí và TV phổ viến, mọi người dần dần cũng biết.
Chuyện Hạ Xuân sưu tập tem chung quanh đều rõ.
Cho nên ngay từ đầu lúc Trương Khải Minh thuận lợi đoạt được sách tem, trong Hạ gia còn một kẻ thấy tiền là sáng mắt, thích chiếm tiện nghi - chú hai ngày ngày muốn mơ mộng đẹp.
Ngày nọ ông ta đọc được trên báo tem có thể bán được rất nhiều tiền, lập tức đánh chủ ý lên đồ của Hạ Xuân, biết bộ sưu tập đó đã bị Trương Khải Minh mang đi, ông ta liền chạy tới đòi lại.
Trương Khải Minh không trả, chú hai liền ăn vạ trong ký túc không đi, còn theo dõi hắn ta nửa tháng, xem người có đi bán tem hay không.
Trương Khải Minh cũng biết, liền lấy danh nghĩa Tiểu Phong mang di vật của mẹ mình về.
Khi đó Tiểu Phong còn nhỏ, một người đàn ông như hắn không chăm được, thế là phải giao cho mẹ kế Hoàng Hiểu Quyên.
Cho nên bộ tem này theo Tiểu Phong sống ở núi Đại Lương quê của Trương Khải Minh mấy năm, nửa năm trước mới cùng cậu nhóc đến đây.
Mà Trương Khải Minh cũng không ngờ ông Hạ lại vào lúc mấu chốt này ra đi.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki.com @kk, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Ngày đó biểu hiện thâm tình với Hạ Xuân, mấy năm nay lại không ngừng lễ tết, đương nhiên phải về phúng viếng.
Chú hai nhớ đến chuyện này, lại muốn dây dưa, đây cũng là nguyên nhân Trương Khải Minh chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chú hai kia nhìn thấy tiền tài không khác gì chó đòi gặm xương, từng muốn biết nhà hàng xóm có phát tài không, ngồi suốt ở chân tường ngấp nghé một tháng.
Sau đó nhìn thấy đối phương ăn uống mới đưa ra kết luận, lì lợm la liếm bọn họ được một con gà mái già mới tạm buông tha.
Cho nên bộ sưu tập tem cứ như vậy ở cạnh Tiểu Phong, cũng có thể là tiền bồi phường của Hạ Xuân đủ để Trương Khảu Minh sống dư dả, mà mấy con tem càng có giá trị hơn, để ở chỗ Tiểu Phong cũng đủ an toàn, cho nên hắn mới không sốt ruột.
Nhưng vì thế mới thấy được, sự cẩn thận và kiên nhẫn của Trương Khải Minh tuyệt đối cao hơn người bình thường, cũng không trách được hắn ta trở thành vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết.
Nhưng mà thế thì đã sao?
Hạ Miên nhịn không được cười rộ, nhịn lâu như vậy, không phải đều rơi vào tay cô hả?
Hạ Miên ôm Tiểu Phong cắn “chụt” một cái, bế cậu xoay vòng vòng, “Tra cha đó chắc chắn sẽ tức chết, há há há……”
Hạ Miên cùng Tiểu Phong sắp xếp tem của Hạ Xuân, dù sao đây cũng là di vật chị ấy để lại, mặc kệ giá trị bao nhiêu, nhất định phải giữ cho thật tốt.
Trong quá trình sửa sang, Hạ Miên còn phát hiện nửa cái tem hồng hầu!
(P/s: tem hồng hầu - tem Tết khỉ đỏ phát hành năm .)
!!! Làm giàu làm giàu mau làm giàu!
Hạ Miên không am hiểu mấy con tem, nhưng loại tem này lại cực kỳ nổi tiếng, lời bàn tán về nó cô nghe nhiều đến nỗi đau tai, đây chính là con tem ba mươi năm trước trị giá hai mươi vạn.
Nhưng hiện tại chưa quá thu hút, cho nên bị Trương Khải Minh nhét ở một bên.
Bởi vì có mấy tấm được giữ gìn không hỏng mấy, Hạ Miên miễn cưỡng ghép hai bộ tứ lại với nhau, những cái khác đều được xếp cẩn thận.
Trừ cái này ra, còn có mười tấm giá trị nhân dân tệ.
Ôi, đây chính là để Tiểu Phong giữ vốn riêng nha!
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện tem này Hoàng Hiểu Quyên không biết, hai mắt Hạ Miên hơi chuyển động, có ý tưởng muốn cầm bộ tem này đi thần không biết quỷ không hay.
Phát hiện tiền riêng phải làm sao? Đương nhiên là tịch thu rồi! Hạ Miên nhét vào trong túi Tiểu Phong, tâm tình vui sướng.
Tiểu Phong cũng vui vẻ, cậu lấy tem ra trả lại Hạ Miên, tràn ngập chờ mong hỏi, “Dì nhỏ, chúng ta có thể đến thành phố Yến chưa?”
“Có thể!” Hạ Miên cũng không rối rắm, bộ sưu tập này là tài sản của Hạ Xuân, theo lý là thuộc về ông bà Hạ, nhưng ông ấy đã qua đời, đương nhiên là thuộc về nguyên chủ.
Nhưng mà đó không phải nguyên nhân Hạ Miên đưa nó cho Tiểu Phong.
Nếu có điều kiện, cô muốn chờ đến khi Tiểu Phong hiểu chuyện, để cậu tự xử lý di vật của mẹ mình, hiện giờ quan trọng nhất là phải rời khỏi Trương gia.
Nếu được thì sẽ bán đi hai tấm, cô tin tưởng Hạ Xuân sẽ không bỏ mặc đứa nhỏ này ở ổ sói chịu khổ.
Có bộ sưu tập tem làm hậu thuẫn, giấc mơ thuận lợi thoái khỏi Trương gia của Hạ Miên cũng lớn hơn nhiều!
Bước đầu tiên, phải để tên Tiểu Phong vào hộ khẩu Hạ gia!
Hạ Miên nhìn phòng khách vơi bớt đồ, thầm nghĩ bọn họ chắc sẽ đồng ý nhỉ?
Cho dù Trương Khải Minh vì mặt mũi sẽ căng một chút, nhưng không phải còn nhược điểm mang tên Hoàng Hiểu Quyên sao.
“Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong đi nhận báo cáo sức khỏe hôm trước.” Hạ Miên nói.
Giữa trưa thực nóng, Hạ Miên rửa mặt, sau khi ăn xong còn làm điểm tâm ngọt là sữa chua lạnh, quả thực quá thích ý.
Khuôn mắt nhỏ sảng khoái của Tiểu Phong đều nở ra, nhớ Hạ Miên nói phải tặng cho hàng xóm, “Cho anh Tráng Tráng và ông Đường…… anh Ninh nữa?”
Tiểu Phong hơi nhíu mày, đầu óc có chút hỗn loạn, cậu nhớ hôm qua Hạ Miên dạy mình gọi ông Đường, hình như cũng phải gọi một tiếng anh Ninh.
Hạ Miên suýt nữa phun, “Ai dạy con gọi anh?”
Tiểu Phong ăn sữa chưa, nghiêng đầu nhỏ, “Anh Ninh.”
Hạ Miên bĩu môi, “Đúng là không biết xấu hổ, lần sau gọi ông Ninh……”
Hạ Miên bỗng nhiên nhớ ra, vị bác sĩ đó hình như ở thành phố Yến! Hơn nữa trong nhà còn rất có tiền!
Cô quyết định đưa Tiểu Phong đến đó là vì kiếp trưỡ cô sống ở đấy, đối với thành phố tương đó đối quen thuộc.
Tuy đây chỉ là bối cảnh trong tiểu thuyết, nhưng cũng có một ít xuất nhập, nhỡ đâu giống với thành phố Yến cô từng sống thì sao?
Hơn nữa có người quen hỗ trợ, so với trời xa đất lạ càng tiết kiệm được sức lực và thời gian.
Lại còn chuyện giá tem cao ngất này, đều là thú vui của kẻ có tiền, xem ra việc có quan hệ tốt với vị bác sĩ Ninh dưới lầu là điều cực kỳ tất yếu.
“Nếu anh ta kêu anh Ninh thì gọi anh Ninh đi.” Hạ Miên co được dãn được nói.
“Đi, chúng ta đưa sữa chua cho anh Ninh!”
Trước tiên phải biếu bác Lưu đối diện, Hạ Miên mang Tiểu Phong xuống lầu, vừa lúc đụng phải bác sĩ Ninh vừa tan ca trưa về nhà.
Hạ Miên lập tức lộ ra tươi cười nhiệt tình, “Ây dô bác sĩ Ninh, về rồi hả!”
Một bên nói một bên nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiểu Phong, Tiểu Phong cũng giơ khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn tiếp đón, “Anh Ninh.”
Ninh Thiều Bạch có chút ngoài ý muốn, anh sờ sờ ngốc mao trên đầu Tiểu Phong, thời điểm nhìn Hạ Miên trên mặt viết hai chữ cảnh giác chói lọi, “Có ý đồ xấu gì?”
Hạ Miên hít sâu hai lần, khinh thanh tế ngữ đáp, “Có sao, tôi là thật lòng muốn xin lỗi chuyện lần trước, đây là sữa chua mới làm, muốn mời anh nếm thử.”
Ninh Thiều Bạch cũng khinh thanh tế ngữ đáp lại, “Tự mình hạ độc hả?”
Hạ Miên: ……
Theo đức hạnh hiện giờ của cô, hoàn toàn có thể mong đợi được!
Vì Tiểu Phong, nhịn! Hạ Miên nỗ lực duy trì nụ cười giả trân trên mặt, tiếp tục mồi chài, “Bác sĩ Ninh thật biết nói đùa, sữa chua lựu đỏ này ăn rất ngon đấy.”
Đang nói chuyện, từ ngoài có một cô gái cao gầy đi vào, thấy Đường Tam Tạng thì lập tức tỏa sáng, “Bác sĩ Ninh tan ca rồi hả.” Thời điểm nhìn qua Hạ Miên đang bưng trái cây đứng trước mặt Ninh Thiều Bạch, cho rằng bác sĩ Ninh đẹp trai lại bị dây dưa, lập tức giải vây cho người nói, “Em gái này, bác sĩ Ninh không thích ăn dâu tây đâu, đừng làm khó dễ người ta.”
Nói xong lại cười rụt rè với bác sĩ Ninh, vặn vẹo duyên dáng mới chậm rãi lên lầu.
Hạ Miên cúi đầu nhìn dâu tây trong bát, ánh mắt dò hỏi: Thật sự không thích ăn?
Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, ánh mắt đáp lời: Muốn đưa quà xin lỗi thì tôi không cần, cũng xin lỗi vì tôi không thích ăn.
Mễ lão sư nghe thấy động tĩnh liền ra cửa xem, “Tiểu Bạch, cháu nói chuyện với ai thế, sao lại không vào?”
Hạ Miên ngoan ngoãn đưa sữa chua trong rổ qua, “Mễ lão sư, đây là món cháu làm, muốn biếu hai người nếm thử.”
“Ồ, nhìn thật bắt mắt,” Mễ lão sư cực kỳ cổ vũ, “Sớm nghe Tân Mai nói tay nghề Hạ Miên rất tốt, mau vào, vừa lúc bác mới bổ dưa hấu.”
Hạ Miên tính đưa xong liền đi, lúc này thuận lợi dẫn Tiểu Phong vào cửa.
Cô tự giác đặt sữa lên bàn, hỏi han ông Trần đang xem báo, “Ông Trần thích ăn trái cây gì? Mễ lão sư đâu ạ?”
Ông Trần nhìn trái cây nói, “Chúng ta cái gì cũng thích ăn, đây là đậu hũ hả? Sao mềm vậy.”
“Đó không phải đậu hũ, là sữa chua.” Hạ Miên một bên nói một bên đưa trái cây tới, “Làm từ sữa bò và trứng gà, ông và Mễ lão sư đều có thể ăn.”
Ông Trần có chút hứng thú, “Ồ, vậy phải thử rồi.”
Mễ lão sư cầm cái muỗng đi đến, Ninh Thiều Bạch mới ngồi xuống cái bàn bên cạnh, trước mặt có một chén sữa chua được đẩy tới, trên đó còn bày mấy quả dâu nổi bật.
Giọng nói Hạ Miên tha thiết, “Bác sĩ Ninh, mau thử đi, món này ăn rất ngon nha.”
Nói xong còn chạm chạm Tiểu Phong.
Tiểu Phong lập tức ngẩng đầu lên, “Anh Ninh, ăn ngon lắm.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki.com @kk, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Ninh Thiều Bạch: ……
Mễ lão sư nghe vậy, cười giận, “Ai dạy cháu thế hả? Sao lại gọi anh Ninh?”
Ông Trần cười nói, “Hôm qua Tiểu Bạch dạy nó,” rồi hòa ái nhìn Tiểu Phong, “Không thể gọi anh Ninh.”
Mặt Tiểu Phong đầy sự nghi hoặc, Hạ Miên chặn lại, “Không sao không sao, chính là xưng hô mà thôi, bác sĩ Ninh thích như thế cháu cũng không ngại.”
Ninh Thiều Bạch: ……
Nha đầu thúi này!
Tâm tình Hạ Miên có vẻ không tồi, ngày hè sau giờ ngọ dần dần an tĩnh, Hạ Miên đang ôm Tiểu Phong ngủ trưa, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa “lộc cộc”, nghe tiếng đã biết người tới không quá lễ phép.
Tiểu Phong vừa ngủ cũng lập tức bừng tỉnh, Hạ Miên đi tới cửa, tiếng đập lại vang lên oang oang, cô không vui mở ra, nhìn người đứng bên ngoài càng thêm chau mày.
Không ngờ lưu manh hôm qua còn dám tới đây.
Đứng ngoài cửa đứng chính là anh trai mào gà, nhưng mà hôm nay hắn biến thành đàn em, hai người dẫn đầu thoạt nhìn lớn hơn hắn mấy tuổi.
Một tên cầm đầu ung dung tháo kính đen xuống, cài ở cổ áo sơ mi, đánh giá cô từ trên xuống dưới một chút, ánh mắt tràn đầy kinh diễm, câu môi nhướng mày tự cho mình tà mị, “Cô chính là Hạ Miên?”
Hạ Miên không để ý đến hắn, nhìn anh trai mào gà hỏi, “Các người là ai? Tới đây làm gì?”
Ánh mắt mào gà lập loè, nhìn về phía áo sơ mi đeo kính, “Long ca và Hổ ca tìm cô có việc.”
Sơ mi đeo kính dùng ngón cái lau môi, nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên cánh cửa phòng trộm, “Không mở cửa sao? Cô thật sự muốn nói chuyện phiếm với chúng tôi ngoài này?”
Vị Hổ ca còn lại xăm một bên tay, eo cánh cung thân hình cao lớn, một đôi mắt chuột đáng khinh nhìn cô, thèm nhỏ dãi không chút che dấu, “Nói ở đây cũng được, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết cô là người của bọn tôi.”
Hạ Miên quay đầu nhìn, phòng cho cửa đóng lại.
Thấy Hạ Miên mở cửa, hai người phảng phất như nắm chắc thắng lợi, Long ca đặt mông ngồi xuống sô pha.
Hổ ca xăm tay đánh giá căn nhà, cuối cùng còn đẩy cửa phòng ngủ ra xem một chút, vừa lòng nói, “Long ca, phòng đó không tồi.”
Hắn nói xong lấy ra hai điếu thuốc, đưa Long ca một cây, anh trai mào gà lập tức ân cần châm lửa.
Hạ Miên trực tiếp đến phòng bếp bưng nước lại đây.
Long ca nhả ra vài vòng khói, “Tiểu nha đầu, hôm qua lấy của bọn tao nhiều tiền như vậy, hiện giờ tính lấy nước lã mời khách sao?”
Hắn chỉ chỉ trái cây trên đầu tủ, “Đem cái kia lại đây.”
Hạ Miên kinh ngạc, những người này thật sự nghĩ rằng mình đang chiêu đãi bọn họ? Đúng là thú vị.
Cô xem thường đến lười tiếp, vung tay hất nước ra ngoài, hai cái đầu ướt nhẹp, đầu thuốc đương nhiên cũng tắt.
“Nhà tôi có trẻ con, không được hút thuốc.”
“Mẹ nó……” Long ca đột nhiên đứng lên, “Con kỹ nữ……”
Hạ Miên lập tức nhét chén sứ vào miệng hắn, âm thanh va chạm vang lên, Long ca bật ngửa ra sau, một lần nữa ngồi xuống sô pha.
Hạ Miên không kiên nhẫn, “Nhỏ giọng chút, bảo bảo nhà tôi mới ngủ.”
Vị Hổ ca kia cũng không có năng lực nhìn người, hoàn toàn không muốn an phận, huyên náo xông lên “Mẹ con chó cái này……”
Hạ Miên không kiên nhẫn “tch” một tiếng, tay chống ở chén sứ trong mồm Long ca, nhấc chân đá một cái, lời của Hổ ca bị ngăn lại ở khớp hàm.
Hạ Miên trợn mắt thu chân, tên Hổ ca này cũng hơi cao, hôm qua cô mới bị tên Đường Tam Tạng kia cho giạng chân một phát, lúc này có chút đau xót.
Cô nhìn anh trai mào gà còn có thể nói chuyện, “Nói đi, Trương Khải Minh lại muốn các người làm gì?”
Mào gà nhìn Long ca cùng Hổ ca, theo bản năng sờ sờ camera trên cổ.
Cầu ☆ and follow me