Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc nhập học rất thuận lợi, tiếp đó Hạ Miên rất hưởng thụ đãi ngộ của một tiên nữ chuyển trường - được vây xem.
Nhất thời trên chỗ Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân khách đến đầy nhà.
Học sinh trong lớp thi thoảng sẽ "vô tình" vòng ra hàng phía sau nô đùa, nói chuyện phiếm, tìm cơ hội, không thì cũng tự tạo cơ hội đáp một hai câu với Hạ Miên.
Sau đó bọn họ sẽ hứng phấn quay về vị trí của mình chia sẻ cho bạn thân hoặc bạn cùng bàn.
Hạ Miên nghe thấy nữ sinh trước mặt kích động, không tự chủ được cất giọng nói với bạn cùng bàn, "A tớ nói chuyện với cậy ấy rồi, không sao cả."
Nhận ra có thể đã bị Hạ Miên nghe thấy, mặt cô gái đỏ bừng quay xuống nhìn cô.
Hạ Miên lập tức bị sự đáng yêu này đả động rồi, "Bạn Lưu Viên Viên, tớ nguyện ngày nào được nói chuyện với cậu nha."
Trong lớp lập tức vang lên tiếng cười.
Có bạn học dễ tính tiếp lời, "Hạ Miên, cậu không thể bất công vậy chứ, bọn tớ cũng muốn nói chuyện với cậu mà."
"Ok, không bất công," Hạ Miên cười đáp, "Sau này mỗi người nói mười câu, Duyệt Hân và Trân Trân sẽ làm thư kí ghi chép."
Mọi người lại cười ầm ấm.
Nhận thấy cô hòa đồng, một ít bạn hướng nội cũng từ từ thò qua đây.
Đương nhiên ngoài học sinh lớp mình ra vẫn còn các học sinh lớp khác, lần nào tan học cửa phòng lớp ba cũng có rất nhiều người vây quanh, không lấy danh nghĩa mượn sách thì cũng là đến tìm bạn rồi nhòm vào trong.
Hạ Miên cảm thấy ngoài sự tươi tắn và tò mò về học sinh chuyển trường, khả năng cao là vì khí chất tiểu tiên nữ của cô.
Nhưng mà khí chất tiểu tiên nữ này vừa có lợi vừa có hại, tuy trung học Yến đại là cấp trọng điểm, nhưng cũng tồn tại những học sinh phản nghịch như nhóm tiểu thái muội Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân, kèm theo đó là một ít côn đồ không có nhân phẩm.
Cùng với những tin đồn Điền Tuyết Nhã lan truyền trước đây, một số lưu manh đã chủ động coi cô thành đồng bọn.
Sau khi nhìn thấy Hạ Miên ngoài đời, dù mọi người đã làm sáng tỏ tin đồn, nhưng bọn chúng vẫn chỉ miễn cưỡng tiếp nhận sự thật.
Thử nghĩ xem, nếu là đồng bọn chẳng phải sẽ tiện đùa giỡn tán tỉnh hơn sao?
Từ đó mỗi lần tan học, cửa lớp ba sẽ vang lên tiếng huýt sáo tùy tiện.
Mắt thấy Hạ Miên không để ý, bọn họ càng ngày càng bạo, trực tiếp mở miệng trêu chọc.
"Quả nhiên là mỹ nhân nha," một tên lưu manh vóc dáng cao gầy, chân đang run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn bô bô nói, "Bạn Hạ Miên, nghe nói cậu thích kết giao bạn bè, hay chúng ta làm bạn đi."
"Anh đây đối xử với bạn bè rất tốt, đặc biệt là những bạn nữ xinh đẹp."
"Ha ha ha..."
"Khỉ ốm như cậu cũng không biết xấu hổ hả."
"..."
Nhưng tất cả chỉ là mấy thiếu niên phản nghịch cố ra vẻ mình lưu manh, gan không lớn cũng không dám làm chuyện xấu, trông có vẻ dễ đối phó ha?
Hạ Miên đang nghĩ xem làm cách nào để đuổi người mà vẫn giữ được sự ưu nhã, không mất lễ phép.
Tôn Duyệt Hân ngồi phía trước đập bàn một phát đứng dậy, "Khỉ ốm, cút nhanh, cậu ấy được bọn này che chở rồi, giỏi dám quấy rầy thử xem!"
Hạ Miên bừng tỉnh, thiếu chút nữa quên mất, hiện giờ mình cũng có người bảo kê mà.
Không lâu sau Triệu Thành nghe tin xuất hiện, xách cổ áo tên lưu manh kia kéo đi, "Qua đây, chúng ta tâm sự, tôi cũng thích kết bạn lắm..."
Tóm lại Triệu Thành này rất xứng với chức danh lão đại, cũng không biết hắn cảnh cáo như thế nào, dù sao từ dạo sau đó cửa lớp không còn thấy bóng dáng tên lưu manh nào tới nữa.
Nhưng hắn không hề mất cảnh giác, ngược lại có vẻ như sắp gặp đại địch, "Người khác đều không sao, chủ yếu là tên Hách Kiếm kia kìa."
Hạ Miên cũng hơi nghi ngờ, dựa vào đức hạnh vừa háo sắc vừa thiếu kiên nhẫn của Hách Kiếm, hẳn phải xuất hiện từ sớm rồi mới đúng.
"Gần đây anh có hỏi lớp ." Triệu Thành nói, "Dạo này thằng đó toàn trốn học, hình như đang vội nịnh bợ Kiều Kiến Vũ."
"Kiều Kiến Vũ?" Tôn Duyệt Hân nhíu mày hỏi, "Không phải anh ta đã vào đại học rồi sao? Hơn nữa ánh mắt rất cao mà, làm gì nhìn trúng Hách Kiếm được chứ."
"Nghe nói anh ta muốn mở câu lạc bộ đêm." Triệu Thành đáp, "Ba Hách Kiếm trả tiền cho nó, vậy nên đã đồng ý."
Hạ Miên không nhịn được tò mò, "Kiều Kiến Vũ là ai vậy?"
Lý Lệ Trân bĩu môi, "Một Hỗn Thế Ma Vương của viện khác, có ba mẹ làm quân sự ở căn cứ phương nam, ông nội anh ta thì sống bên này chiều cháu không biết biên giới, tớ nghi ngày nào đó tên họ Kiều kia gϊếŧ người ông ta còn xóa giúp được ấy chứ."
"Ông nội anh ta?"
"Ừ, là người thế hệ trước, rất có quyền." Tôn Duyệt Hân nói tiếp, "Kiều Kiến Vũ kia đứng trước mấy ông già thì ngoan ngoãn lắm, nhưng đằng sau lén lút chơi... tóm lại, gần như không bao giờ làm chuyện đứng đắn."
Cũng phải, thời buổi này câu lạc bộ đêm cũng không phải chỗ đứng đắn gì, mọi người đều biết chúng bán gái mại dâʍ, hút thuốc, buôn người, là nơi con gái trong sạch tuyệt đối không đặt chân đến.
Thời đại Hạ Miên sinh sống vẫn còn nhiều người già cực kỳ bài xích mấy chỗ như hộp đêm, ấn tượng xấu của họ đa số xuất phát từ không khí mù mịt của hộp đêm ở thời đại này.
Kiếm thì kiếm được tiền, nhưng đó không phải thứ người bình thường nào cũng mở được, ít nhất cũng phải có bối cảnh không nhỏ trong giới hắc bạch lưỡng đạo, nãy giờ nghe mọi người nói chuyện, hình như Kiều Kiến Vũ kia chưa tốt nghiệp đại học đã có ý định mở hộp bộ đêm, rõ ràng có ý định muốn trở thành "nhân vật lớn".
Vậy càng không cần phải lo, "Nếu Kiều Kiến Vũ đã có dã tâm lớn như thế, thì cũng chỉ nể họ Hách vì đầu tư thôi, để Hách Kiếm nói mấy câu chứ chưa chắc đã khiến anh ta quản mấy việc đánh nhau, ẩu đả trong trường."
"Cũng đúng." Tôn Duyệt Hân đáp, "Chỉ sợ Hách Kiếm kia tiểu nhân đắc chí, cáo mượn oai hùm."
Triệu Thành nói, "Tóm lại cẩn thận chút cũng không thừa, những ngày này có thể đi cùng thì cứ đi, đề phòng tên đó chặn đường em."
Có vẻ như chuyện này không thể nào êm xuống được, bọn họ mới thảo luận xong liệu Hách Kiếm có đến quấy rầy Hạ Miên không, thì đã nghe được kế hoạch của đối phương.
Lúc đó lớp đang học thể dục, trên đường Hạ Miên cùng Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân đến WC, mới bước vào đã nghe thấy tiếng Hách Kiếm ở WC nam cách vách.
"Anh Lý, thật sự cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ có mùi vị riêng luôn đấy." Giọng Hách Kiếm đáng khinh, "Cũng rất biết trang điểm, là hàng đẹp nhất trong số người em từng gặp qua."
Một giọng nói hơi khàn khàn khác tỏ vẻ không tin, "Thằng nhóc như cậu mới gặp được bao nhiêu phụ nữ, mà đã dám dõng dạc bảo đẹp nhất rồi."
"Đúng thế," giọng nói thứ ba khá trong trẻo, nhưng nghe câu từ và giọng điệu là biết ngay không phải loại người tốt lành, "Mày từng gặp chị Linh chưa? Có thể đẹp hơn chị Linh à?"
"Có, tuyệt đối có!" Hách Kiếm rất chắc chắn, "Chờ các anh thấy là biết ngay."
"Thế gặp rồi chắc gì con nhỏ đó đã chịu ngoan ngoãn ra ngoài chơi với chúng ta?" Giọng thô ban nãy lên tiếng, "Chẳng phải đã cậu chặn vài lần đều không được sao?"
"Nhưng đừng tạo động tĩnh gì lớn," giọng trong trẻo nhắc nhở, "Dạo này anh Kiều bị ông già theo dõi gắt lắm, xảy ra chuyện bọn này không quản được đâu."
Hách Kiếm cười đáp, "Biết biết, nếu không phải sợ làm ầm lên thì em đây đã chặn cô ta trên đường luôn rồi, tưởng có thằng cháu Triệu Thành kia bảo vệ là không việc gì chắc?!"
Giọng khàn khàn nói, "Cậu chặn người ở phòng học sẽ không nháo lớn đấy chứ?"
"Trong lớp thì có động tĩnh gì được," Hách Kiếm cười cười, "Tiết tự học cuối cùng không có giáo viên lại còn vào buổi tối, học sinh ở lại đều là đám mọt sách cả, thấy chúng ta phát sợ thành chim cút liền."
"Còn Hạ Miên kia..."
"Nếu dám không đi cùng, vậy chúng ta lột trần gốc gác của cô ta ngay trước mặt mọi người."
Giọng trong trẻo hỏi, "Con bé đó thật sự từng vào đồn?"
Hách Kiếm trả lời, "Em cũng chỉ nghe người ta kể thôi, nhưng nếu là sự thật, với dáng vẻ quyến rũ kia, nhìn phát biết ngay là tay già đời mê hoặc đàn ông."
Nói tới đây, hắn nở nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra với hai người còn lại, "Trùng hợp hôm nay rủ anh Kiều chơi..." Đợi đến khi giọng nói của bọn họ rời khỏi WC, Tôn Duyệt Hân mới phẫn nộ lên tiếng, "Đệch! Thằng tiện nhân này!"
Hạ Miên làm động tác im lặng, để ngừa tai vách mạch rừng, WC này hoàn toàn không cách âm.
Hai người ngầm hiểu, sau khi giải quyết vấn đề xong mới quay lại sân thể dục tiếp tục bàn chuyện vừa rồi.
"Nãy Điền Tuyết Nhã cũng ở WC." Lý Lệ Trân nói, "Các cậu thấy không?"
Tôn Duyệt Hân hỏi, "Ở đâu cơ?"
Thời buổi này giữa các gian WC chỉ được ngăn cách bằng một bức tường xi măng cao nửa thước, ngồi xổm xuống sẽ không thấy gì, nhưng lúc đi ngang qua để ý thì có thể.
"Ở vị trí bên trong, chắc cô ta cũng nghe thấy rồi." Hạ Miên thở dài, "Không biết nghe xong có hối hận bản thân đã đi nói lung tung hay không."
Lý Lệ Trân hừ lạnh, "Có mới lạ, Điền Tuyết Nhã hận cậu muốn chết, có khi ước gì cậu xảy ra chuyện ấy chứ."
Tuy sau khi Hạ Miên chính thức nhập học không hề đề cập đến chuyện Điền Tuyết Nhã nói xấu mình. Nhưng là học sinh cùng lớp, đa phần mọi người đều biết.
Đặc biệt cô ta hành động không khéo chút nào, vậy nên gần như mọi người đều biết trước khi Hạ Miên nhập học từng bị ả đồn bậy.
Mà sau khi đi học tính cách Hạ Miên cũng rõ như ban ngày, vì thế không ít người chủ động xa cách Điền Tuyết Nhã.
Đương nhiên cũng có nam sinh thần kinh thô không để ý, nhưng ai bảo Hạ Miên mới tới, mọi người đều cảm thấy mới mẻ nên nói chuyện tương đối nhiều, cứ thế người để ý đến Điền Tuyết Nhã dần ít đi.
Nói đến đây, Lý Lệ Trân thần bí cười hì hì, "Tớ thấy mấy ngày nay Cố Châu không thèm để ý cô ta luôn."
Bảo sao dạo này Điền Tuyết Nhã im lặng dị thường.
Hạ Miên nói, "Ban đầu cũng không phải chuyện gì to tát, có lẽ tự cô ta để ý thôi."
"Chỉ cần đừng đi ăn nói lung tung, tớ cũng không nhắc đến, đảm bảo chưa tới một tháng mọi người sẽ quên gần hết chuyện này, sau đó nên thế nào thì như thế ấy."
Lý Lệ Trân đáp, "Nhưng tớ không quên được, vĩnh viễn không bỏ qua cho cô ta đâu!"
Hạ Miên bật cười, "Dù không có chuyện này thì cũng vậy thôi."
Cô cúi người cầm một viên gạch lên lắc lắc.
Tự dưng Tôn Duyệt Hân cảm thấy động tác này thuần thục đến lạ kì, "Cậu, cậu muốn làm gì?"
"À." Hạ Miên cảm thấy không quá tiện tay, lại đổi sang miếng khác, "Đề phòng chút thôi."
Thật ra cô tính dùng bìa của《 Bộ Luật Hình Sự 》 hoặc 《 Từ Điển Tân Hoa 》 , sự nghi ngờ sẽ tương đối nhỏ.
Đặc biệt là 《 Từ Điển Tân Hoa 》- công cụ thuận tay nhất cô dùng ở kiếp trước.
Đáng tiếc thời đại này lấy sự thực tiễn và tiết kiệm làm trọng, những cuốn đó đều được sản xuất bằng giấy mềm, 《 Bộ Luật Hình Sự 》 quá mỏng; 《 Từ Điển Tân Hoa 》 quyển nhỏ, tuy dày nhưng cũng là da mềm, đánh không đau.
Hạ Miên hài lòng lắc nửa viên gạch trong tay, lúc đánh tên kia bằng cái này chắc sẽ ưu nhã hơn chút nhỉ.
Dưới tình thế cấp bách, tiểu tiên nữ phải tự bảo vệ mình thôi.
Cầu ☆ and follow me