Editor: @amealiaschwarz
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương : Sinh Cơ Tủy
Phi Thác báo cáo tình huống, nhưng theo phân phó của Hạ Lẫm, nên không có tiết lộ vị trí của bọn họ, mà chỉ truyền ra ngoài là đang tĩnh dưỡng ở nơi của một vị đại sư đã thoái ẩn. Mặt khác bên trên trả lời lại rất nhanh, bảo bọn họ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chuyện tập kích này họ sẽ điều ra rõ cho đến cùng.
An bài xong xuôi, Phi Thác và Hạ Lẫm liền ở lại nhà của An Nhàn. May là nhà An Nhàn còn có hai phòng trống, vừa đủ để bố trí cho hai vị khách không mời mà đến này.
Vì trị liệu cho Hạ Lẫm, vài ngày nay An Nhàn đã không lên mạng, thời hạn công bố tân dược cũng sắp tới rồi, mà lần trước hứa trong các video biểu diễn Dạ Mị chọn ra năm danh ngạch, miễn phí tặng tân dược. An Nhàn không có thời gian xem xét, trực tiếp lựa chọn năm video có lượng nổi tiếng cao nhất.
Những video này danh xứng với thật, đều rất đặc sắc. Nên sau khi công bố danh sách không ai dị nghị gì cả, chỉ là đối với người nào đó lại lần nữa mất tích tỏ vẻ kháng nghị mà thôi.
Gần đây An Nhàn tiêu hao không ít linh lực, mỗi ngày đều trong trạng thái nghèo rớt mồng tơi, nên cô quyết định thừa dịp lúc tuyên bố tân dược thì sẽ vận hành trận pháp, đề cao linh khí phát ra. Tuy rằng sẽ tiêu hao linh thạch khá nhanh, nhưng cũng có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật.
Lần phát sóng trực tiếp này, An Nhàn lựa vào buổi sáng sớm khi mà mặt trời còn chưa lên hẳn.
Rất nhiều Hoa hữu quen ngủ nướng đều dậy rất sớm, hưng phấn canh giữ phòng phát sóng trực tiếp, chờ xem nam thần ra vẻ ngầu lòi chơi đùa với tân dược.
Đếm ngược kết thúc, video chính thức phát sóng.
Sắc trời ảm đạm, một mảng sương mù vờn quanh, chỉ có phía chân trời ẩn ẩn hiện lên một chút sắc màu.
An Nhàn đứng ở giữa hoa điền, không có triển lãm tân dược mà là cầm lấy một cây sáo ngọc.
【 Ể? Minh chủ không uống thuốc, mà đổi thành thổi sáo à? 】
【 Chẳng lẽ cái thứ thoạt nhìn giống cây kia thật ra là vật chứa tân dược sao? 】
【 Đau buồn mà nói cho mi biết, đó chính là cây sáo. 】
【 Tui mặc kệ, lần này tui đạt được danh sách miễn phí. Nếu Minh chủ đưa cho tui một cây sáo, thì tui nhất định sẽ gửi quà đáp lễ anh ấy bằng một xe dưa chuột. 】
【 Tự nhiên muốn nhìn nam thần ăn dưa chuột...】
【 Giống như trên...】
Lúc này, An Nhàn chậm rãi đưa cây sáo trên tay đến bên môi, tĩnh khí ngưng thần, linh lực vận chuyển. Âm thanh trong trẻo của sáo vang lên tựa như dòng nước trong chảy nơi trời đất tĩnh mịch.
Mọi người nháy mắt bị hấp dẫn, ngồi trước màn hình an tĩnh nghe.
Tiếng sáo uyển chuyển, khi thì cao vút, khi thì ngâm nga, tựa gió mát liễu vờn, lại như cá nhảy qua khe.
Theo âm thanh lên xuống phập phồng, từng ánh sáng nhỏ từ trong ống sáo bay lả tả ra, theo gió mà động, tùy âm mà múa, rồi mới lấp lánh nhấp nháy mà biến mất bên trong hoa điền.
Hoa cỏ trong hoa điền lười biếng vươn mình, nhẹ nhàng lay động tựa như vừa mới thức tỉnh, mê mang mà nhìn thế giới này.
Đúng lúc này, chân trời phóng ra một vệt sáng, mặt đất nháy mắt bị đánh thức, sắc thái thanh lãnh tầng tầng rút đi, tiếng sáo lảnh lót, linh khí nhanh chóng ngưng tụ, hoa cỏ vốn dĩ nửa khép nửa mở vì được rót đầy linh khí mà nhiều đóa nở rộ, lấy An Nhàn làm tâm, lan tỏa xung quanh, dần dần hình thành một biển hoa rực rỡ sắc màu.
Hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đồng thời nở rộ, sặc sỡ sắc màu, rực rỡ bắt mắt. Từng con bướm từ bốn phương tám hướng bay tới, chớp cánh, vui sướng mà ở giữa bụi hoa nhẹ nhàng dập dìu bay lượn.
Trong trời đất rộng lớn, An Nhàn mặc một bộ áo trắng, ấy vậy mà giờ đây, cả mảng trời hoa rực rỡ kia lại mờ nhạt trước tà áo trắng của cô.
Mọi người ngắm hình ảnh mĩ lệ đến ngây người.
【 Mẹ nó, nam thần đây là muốn lên trời à?! 】
【 Ảo, ảo đến mức tui tê dại từ đầu đến chân! 】
【 Đừng nói cho tui đây là dược vật! Tui, éo, tin, đâu! 】
【 Mịa, Minh chủ, cậu mà còn như vậy nữa thì tui con mẹ nó liền yêu cậu mất!! 】
【 Không được, thanh máu của mị...】
Trên lầu, Hạ Lẫm đứng ở bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm An Nhàn giữa biển hoa, ánh mắt chuyên chú mà nóng bỏng.
An Nhàn chậm rãi buông cây sáo, rồi mới dùng một cái que nhỏ, từ trong cây sáo lấy ra một vật thể tròn tròn như quả trứng, toàn thân trong suốt, bên trong sóng sánh chất lỏng màu vàng nhạt, là tân dược lần này: Sinh Cơ Tủy.
Sinh Cơ Tủy, trung phẩm sao, có thể tăng nhanh sự sinh trưởng của thực vật, tinh lọc không khí, đề cao giọng nói và điều trị tinh thần. Dựa vào tinh thần lực phóng thích dược hiệu, nếu sử dụng nhạc cụ phụ trợ có thể đạt tới đến càng tốt hiệu quả. Vật chứa dược vật có thể căn cứ vào chủng loại của nhạc cụ để tiến hành thiết kế.
【Mdzz, sớm biết thế thì đã đi học một loại nhạc cụ, hiện tại chỉ có thể nhìn người khác tỏa sáng. 】
【 Hắc hắc, tôi biết đàn piano. 】
【 Tui biết đánh trống Jazz nà ~~】
【 Cảm ơn bạn gái cũ của tôi, năm đó nếu không phải vì muốn theo đuổi cô ấy, thì tôi cũng sẽ không đi học guitar! 】
【 Tôi cảm thấy không nhất thiết phải là nhạc cụ, chỉ cần đồ vật có thể phát ra tiếng là được, tỷ như nồi chén gáo bồn chẳng hạn...】
【 Ý kiến hay! 】
【 Lầu trên, sao các người lại chú ý điểm này? Sinh Cơ Tủy hiệu quả như vậy, sao các người cũng không giật mình một chút nào thế? 】
【 Có cái gì mà giật mình chứ, Minh chủ có thứ tân dược nào mà không gây kinh ngạc đâu? Đã quen cả rồi. 】
【 Đã quen +】
【 cho nên vừa rồi mấy người kinh ngạc đến ngây người đều là đang giả vờ à? 】
【 đó là bởi vì Minh chủ tô chân trời quá đẹp a. 】
An Nhàn trở lại tiểu lâu, cảm giác linh lực trong cơ thể tràn đầy không ít, chỉ cần tu luyện củng cố một chút là được.
Vừa mới chuẩn bị trở về phòng liền thấy một bóng người xuất hiện ở cầu thang, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
"Xảy ra chuyện gì?" An Nhàn tản bộ đi đến bên cạnh người đàn ông kia.
"Có chút đói bụng." Hạ Lẫm hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.
An Nhàn buồn bực nói: "Phi Thác chưa chuẩn bị đồ ăn cho anh à?"
"Đang chờ cậu."
"Vậy anh đi trước đi, tôi sắp xong rồi."
Hạ Lẫm nhìn cô đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống.
Ba người cùng nhau ăn xong bữa sáng, An Nhàn nói: "Hai ngày kế tiếp tôi muốn chuyên tâm luyện dược, nên mấy người đừng làm phiền tôi."
"Hai ngày?" Hạ Lẫm hỏi, "Luyện dược cho tôi?"
"Đúng vậy." An Nhàn lười nhác dựa người trên sô pha, cảnh cáo nói, "Anh nhớ kỹ cho tôi, đừng để bị thương lần nữa, nếu không tôi liền mặc kệ anh."
Phi Thác thấy cô dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Hạ gia, nhịn không được muốn trách cứ nhưng lại thấy bộ dáng Hạ gia có vẻ hưởng thụ, thiếu chút nữa trợn tròn mắt!
Hạ gia của tôi ơi, tên nhóc này dám vung tay múa chân, quát mắng ngài, mà ngài còn cao hứng cái gì a?!
Hạ Lẫm bưng trà hoa An Nhàn pha cho hắn, ngồi bên cô, cùng cô xem những bình luận trên mạng, nhiều khi còn mở miệng nói mấy câu.
Hạ Lẫm một tay đặt trên sofa, dường như đem An Nhàn vây vào trong lồng ngực.
Phi Thác càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, đặc biệt là ánh mắt của Hạ gia khi nhìn An Nhàn, chân thành thâm tình, tựa như tình yêu nảy mầm.
Mọi chuyện hình như không đơn giản đến vậy...
Buổi tối, An Nhàn ở trong phòng tu luyện, vừa mới hoàn thành một vòng thì chợt nghe cách vách truyền đến một tiếng hít thở đè nén.
An Nhàn thầm nghĩ, không phải là Hạ Lẫm lại phát tác nữa chứ? Từ sau khi trọng thương, hắn thường sẽ phát tác một lần, kịch liệt đau đớn đủ để cho bất luận bất cứ người nào phát điên.
Cô đứng dậy ra khỏi phòng, đi đến phòng của Hạ Lẫm.
Ở cửa lắng nghe một hồi, âm thanh khi có khi không, tinh thần dao động khi gấp khi dừng.
An Nhàn duỗi tay gõ gõ cửa: "Hạ Lẫm, anh có ổn không?"
Động tĩnh bên trong chợt biến mất, sau một lúc lâu mới truyền đến một giọng nói cái khàn khàn: "Không có chuyện gì, cậu đi ngủ đi."
"Ngày mai tôi liền phải bế quan luyện dược, nếu anh có vấn đề gì thì nhất định phải nói cho tôi, miễn cho lúc thời điểm luyện dược, phát sinh cái gì ngoài ý muốn."
Trong phòng trầm mặc một hồi, ngay sau đó truyền đến tiếng động lục đục rồi cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Hạ Lẫm chỉ mặc duy nhất một cái quần ngủ xuất hiện ở cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn An Nhàn. Thân trên ở trần còn mang theo hơi nước, tựa như vừa mới tắm xong.
An Nhàn cảm nhận được sức nóng trên thân thể hắn truyền đến, hơi hơi lùi lại nửa bước, hỏi: "Vừa rồi có phải lại phát tác rồi hay không?"
"Ừ." Hạ Lẫm nặng nề lên tiếng, trên mặt lộ ra vài phần u ám.
"Anh muốn tôi giúp anh điều trị không?"
Hạ Lẫm lập tức nghiêng người, nhường ra một cái lối đi để cô vào trong.
An Nhàn cọ qua ngực hắn, đi vào trong.
Hạ Lẫm sờ sờ nơi cô vừa mới cọ qua, ánh mắt tối sầm, đóng cửa phòng, theo cô đi tới mép giường.
"Nằm xuống đi." An Nhàn ngồi xuống sofa cạnh giường, ý bảo hắn chuẩn bị.
Hạ Lẫm nghe lời nằm xuống, nhìn An Nhàn lấy tay đặt lên trán hắn.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Để yên cho An Nhàn điều trị, toàn thân thả lỏng, hơi thở bạo ngược dần dần bình ổn.
Một lát sau, cảm giác hơi ấm trên bàn tay kia đã biến mất, Hạ Lẫm bỗng mở mắt ra, cầm cổ tay cô, nói: "Đêm nay có thể ở lại nơi này được không?"
An Nhàn sửng sốt: "Còn có chỗ nào không thoải mái à?"
"......" Hạ Lẫm gắt gao nắm chặt tay cô, sau một lúc lâu không nói chuyện.
An Nhàn đang muốn hỏi lại thì Hạ Lẫm đã buông tay cô ra, quay đầu, nặng nề nói: "Không có gì, cậu trở về nghỉ ngơi đi."
An Nhàn kỳ quái nhìn thoáng qua rồi đứng dậy rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hạ Lẫm thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay thân thể hắn thực xao động, dục vọng đột nhiên tới không kịp phòng, khi tắm nước lạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh chính mình đang đem thanh niên kia đè ở dưới thân.
Rất ăn ý, Hạ Lẫm cảm giác thân thể của mình lại bắt đầu "động dục".
May mà vừa rồi hắn không kiên trì bảo An Nhàn ở lại, nếu không thật không biết mình sẽ làm ra cái gì nữa. Có lẽ là bởi vì chưa bao giờ đi tìm phụ nữ, cho nên bản thân lại có hảo cảm với nam sinh mà sinh ra ảo tưởng?
Hạ Lẫm nhắm mắt lại, nghiêm cấm bản thân không được suy nghĩ bậy bạ nữa.
Nhưng mà, hắn mất ngủ.
Không kiên trì bao lâu, hình ảnh thanh niên nào đó lại chiếm lĩnh suy nghĩ hắn. "Y" quá xuất sắc, khiến người khác không thể dời mắt.
Hạ Lẫm không khỏi nhớ tới vị võng hữu nào đó đã bình luận: Cậu còn như vậy thì tui con mẹ nó liền yêu cậu mất!
Một đêm không ngủ, Hạ Lẫm lạnh mặt ra khỏi phòng, đi vào phòng ăn quét một vòng, hỏi: "Cậu ấy đâu?"
Phi Thác chỉ chỉ luyện dược phòng: "Trong đó."
Hạ Lẫm ngồi xuống bàn, không chút để ý ngồi xuống m ăn sáng.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Tra được thân phận hai cường hóa giả cấp S chưa?"
"Đã tra được, tư liệu đã gửi đến hòm thư của ngài."
Hạ Lẫm gật gật đầu, trên mặt không có cảm xúc gì, trong mắt lại ẩn ẩn lộ ra sát khí lạnh lẽo.
_oOo_