Editor: Nhokna - nhokna
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Giải quyết xong việc của shop online, An Nhàn chuẩn bị bắt đầu một lần nữa bày trận, chủ yếu là dùng Huyền Chân Thạch. Cô chủ yếu là dựa vào cơ sở trong sách trước kia, đem Tứ Phương Khai Vân Trận tiến hành thăng cấp, sau đó lại chồng lên thêm một cái Hối Linh Tịnh Thủy Trận. Nhưng mà, nếu muốn phát huy sức mạnh của Huyền Chân Thạch đến mức cao nhất, thì nhất định phải cân đến ngũ hành. Trước mắt cô đã hội tụ được mộc, thủy, thổ, chỉ còn thiếu kim, hỏa.
An Nhàn trồng vụ hoa ngắn hạn trong thời gian bốn năm ngày, hoàn thiện Tứ Phương Khai Vân Trận, bố trí Hối Linh Tịnh Thủy Trận. Trận pháp thành hình rất tốt, mặt đất trăm hoa đua nở, mặt hồ cây cỏ đơm hoa, không trung linh khí lưu chuyển, trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi, phạm vi kéo dài hơn mười dặm, toả ánh hào quang sinh trưởng vô vàn.
Hiện tượng lạ này kéo dài mấy chục phút, sau đó lại quay về trạng thái ban đầu. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khu vực hoa điền và cảnh vật xung quanh gần đó, tựa như hai cái thế giới riêng biệt, một bên màu sắc ảm đạm, một bên rực rỡ muôn màu.
An Nhàn ngồi trước máy tính, lên mạng tra tìm quặng kim loại. Cô muốn kim loại có chứa thuộc tính tương ứng thích hợp để bố trí trận pháp.
Hơn một ngàn năm trước vào thời đại tu chân, khi linh khí trời đất dồi dào, tài liệu cần cho trận pháp tương đối không cao, chỉ cần tâm trận hoàn chỉnh, núi đá cỏ cây đều có thể kết thành trận. Đương nhiên, nếu là loại trận pháp có kết cấu phức tạp, có uy lực rất lớn thì việc lựa chọn tài nguyên vẫn cần được chú trọng. Song, thời đại này thì khác, sự thiếu hụt của linh khí buộc cô phải tuyển chọn tài liệu tỉ mỉ, nếu không nhất định sẽ hao phí rất nhiều linh thạch.
Lần trước Hạ Lẫm đưa cho cô Sí Luyến Chi Tâm, tuy rằng nó là minh chứng lớn nhất để chứng minh hiện nay vẫn còn quặng linh thạch tồn tại, nhưng trước mắt cô không có thời gian, cũng không có đủ tinh lực cùng tiền tài đi khắp nơi tìm bảo.
Cô đã thăm dò toàn bộ các vùng phụ cận núi Tư Du, đáng tiếc ngoại trừ tìm được vài loại hoa cỏ dại khá tốt, thì cũng không có phát hiện bất kì quặng kim loại hữu dụng nào.
Không sao cả, An Nhàn có rất nhiều kiên nhẫn, cứ chậm rãi tìm kiếm là được.
Sau khi về nước, Hạ Lẫm vội vàng xử lý công việc các loại, vẫn luôn không có thời gian đến tìm An Nhàn, chỉ có thể mỗi ngày bớt ít thời giờ xem qua Hoa Hoa Thế Giới, tùy thời lưu ý động thái của người kia. Vừa bận rộn vừa nhung nhớ, tinh thần lực của hắn trước sau luôn ở trạng thái bùng cháy, liên tục mấy ngày đều không thể bình yên đi vào giấc ngủ. Hắn bây giờ không cần nói lời nào cũng đủ tỏa ra câu người sống chớ gần, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Cho đến khi được An Nhàn gửi Sao Chép dược tề tới, cộng thêm một chậu hoa hàm tiếu to đùng, thì cảm xúc phẫn nộ của Hạ Lẫm mới thoáng bình phục.
Hắn nhìn chằm chằm hoa "Hàm Tiếu" trước mắt, nhìn hơn nửa ngày, nhịn không được gửi cho An Nhàn một tin nhắn: 【 Đây là hoa gì vậy? 】
An Nhàn: 【 Hàm Tiếu. 】
Hạ Lẫm tùy tiện tìm trên mạng, đối chứng hình ảnh cùng vật thật, quả thực không giống như là cùng một cái chủng loại.
Hình ảnh gốc của hoa “hàm tiếu”, cánh hoa mềm mảnh có thể ví tựa cánh chim, mềm nhẹ thanh nhã. Mà cây trước mắt, cánh lưa thưa răng cưa, nhe răng trợn mắt, xấu đến mức không cách nào hình dung nổi.
Hạ Lẫm: 【 Cậu xác định đây là “Hàm Tiếu”? Không phải là cậu mua hạt giống thực vật ngoài hành tinh ấy chứ? 】
An Nhàn: 【 Đây là "Hoa hàm tiếu" tôi tự gây giống, cải tiến, anh không cảm thấy so với nguyên bản, thì cái loại hình tượng này rất mạnh mẽ sao? 】
“……”
Hạ Lẫm trầm mặc nhìn chằm chằm cây “hàm tiếu”, không hiểu sao cảm thấy răng có chút đau. Nhìn các cây cỏ khác được bày biện ở xung quanh văn phòng, cảm thấy cho dù đem nó đặt ở vị trí nào cũng đều nhức mắt.
Nhưng mà đây lại là lễ vật Hoa Hoa đưa cho hắn, dẫu có xấu hơn đi chăng nữa thì hắn cũng luyến tiếc cho người đem đi.
Hạ Lẫm muốn sắp xếp "hàm tiếu”, đi một vòng trong văn phòng, cuối cùng quyết định đem nó đặt ở góc tường bên trái, xen lẫn trong vài giống hoa cỏ có lá lớn, đem khả năng tồn tại của nó giấu diếm đến triệt để.
Sau khi an bày thỏa đáng xong, Hạ Lẫm tùy tay nhẹ nhàng chạm vào cây một chút. Một lát sau, cậy vốn dĩ đang khép kín răng cưa, bỗng nhiên duỗi thân hướng ra ngoài, lần lượt bung nở một phen như quạt xếp, cánh hoa san sát nối tiếp nhau, cong như trăng khuyết, cười tựa mỹ nhân, môi hồng răng trắng, ý cười doanh doanh.
Khoảnh khắc phong hoa, lay động lòng người.
Hạ Lẫm mặt mày giãn ra, lòng tràn đầy sung sướng. Mấy chục giây sau, cánh hoa chậm rãi thu lại, chân răng tụ hợp, sắc thái ảm đạm, lại khôi phục thành bộ dáng xấu xí vốn có.
Tuyệt đại hoa dung, vì quân mà nở.
Hoa hàm tiếu, danh xứng với thật.
Hàm tiếu = ẩn chứa ý cười.
Nhokna: (Chị nhà đã cải tiến hình dáng và tính chất của hoa, chạm vào mới thấy đẹp. Nó chỉ nở khi dc người thưởng thức (sờ(?)) còn chỉ dòm nó thôi thì không biết em nó đẹp cỡ nào. Tựa như mỹ nhân, đời chỉ vì quân mà nở nụ cười khuynh diễm)
Hạ Lẫm một lần nữa đem nó bày biện trên bàn trà nhỏ, càng nhìn càng cảm thấy thời điểm nó không cười, thật ra cũng rất đẹp, chỉ là vẻ đẹp này người bình thường không cảm nhận được mà thôi.
Đúng lúc này, Phi Thác gõ cửa tiến vào, liếc mắt nhìn cây Hàm Tiếu một cái, lập tức trợn mắt, nhịn không được mà cảm thấy hàm răng có hơi ê ê.
“Hạ gia, tướng quân Trịnh Khẳng có việc tìm ngài, ngài có muốn nối máy trực tiếp không?” Phi Thác hỏi.
“Nối máy đi.”
Hạ Lẫm ngồi trên sô pha, click mở thông tin video của mình, ngay sau đó trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh một người người trung niên mặc quân trang.
“Tướng quân, ngài tìm tôi?”
Hạ Lẫm nhận trà nóng mà Phi Thác đưa đến, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, Hạ Lẫm, tôi muốn hỏi thăm cậu một người.”
“Ai?”
“Vân Lân.”
Trên mặt Hạ Lẫm cũng không có biểu cảm ngoài ý muốn nào, chỉ cần bọn họ hứng thú với dược vật do An Nhàn cung cấp, thì sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được sự hiện diện của cậu ấy có liên quan đến nơi này. Chẳng qua thời gian so với hắn dự tính chậm không ít.
“Vân Lân không thích bị người ác quấy rầy, các người yêu cầu cái gì thì liệt kê danh sách cho tôi, tôi sẽ giúp các người dò hỏi ý tứ của cậu ấy.”
“Hắn quả nhiên là người của cậu.” - Trịnh Khẳng bất mãn nói.
“Cậu biết rõ chúng tôi đang tìm hắn, như thế nào cũng không biết nói một tiếng?”
“Có Văn Thái đại sư ra tay, thiếu một cái Vân Lân thì có gì to tát?”
Hạ Lẫm rất hiểu rõ tài hoa của An Nhàn, nhưng tư lịch của người nọ còn thấp, hiển lộ tài năng quá sớm sẽ dễ dàng trêu chọc đến nhiều phiền toái. Trước mắt chỉ có vài người người biết đến thân phận của y, chỉ đợi ngày nào đó khi lông cánh đầy đủ, y có thể tỏa sáng rực rỡ.
“Được, thời gian cấp bách, các chuyện khác chờ sau khi thi đấu kết thúc lại cùng cậu nói chuyện.” Trịnh Khẳng chỉ muốn xác nhận một chút, nếu đã được hồi đáp, cũng không hề dong dài thêm nữa.
“Tôi lập tức sẽ cho người liệt kê danh sách đưa cho cậu, cần phải thỉnh Vân Lân đại sư mau chóng đem dược làm tốt, có điều kiện gì cứ việc yêu cầu, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn.”
Kết thúc trò chuyện, Hạ Lẫm đứng lên phân phó nói: “Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta đi đến núi Tư Du.”
Phi Thác nhắc nhở: “Hạ gia, mấy ngày nay ngài còn có mấy cái hội nghị quan trọng cần mở họp mà?”
“Dăm ba cái hội nghị so với đặt hàng chuẩn bị vật tư chiến đấu lại quan trọng hơn à?” Hạ Lẫm tỏ vẻ lời lẽ của mình vô cùng chính đáng.
Phi Thác lại lần nữa nhắc nhở: “……Ngài nhấc một cú điện thoại liền có thể đặt hàng.”
Hạ Lẫm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Phi Thác lập tức không nói nữa, xoay người đang muốn rời đi, chợt nghe giọng nói nguy hiểm từ Hạ Lẫm truyền tới: “Hoa hàm tiếu của tôi đâu?”
Phi Thác sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng trả lời: “Ngài hỏi chính là bồn hoa kỳ quái kia? Tôi giúp ngài dọn vào góc rồi.”
Hoa xấu như vậy, lấy thẩm mỹ khó tính của Hạ gia, làm sao lại có thể chịu đựng để nó xuất hiện ở vị trí nhìn phát thấy luôn như vậy?
Phi Thác cho rằng Hạ Lẫm là chưa kịp xử lý, cho nên chủ động làm luôn.
Hạ Lẫm lạnh mặt đi đến góc phòng, một lần nữa đem nó dọn ra đặt ở trên bàn trà, sau đó nghiêm khắc trừng mắt với Phi Thác: “Về sau không cần lộn xộn động tới nó.”
Phi Thác há miệng thở dốc, tiểu tâm nói: “Hạ gia, đem nó bày ở nơi này có phải là không quá thích hợp rồi không? Nếu không thay bằng bồn đại mạc cúc ki?”
“Quá thô tục.” Hạ Lẫm cao lãnh phun ra một chữ.
Phi Thác: “……”
Bồn đại mạc cúc kia không phải là hoa ngài yêu nhất sao? Như thế nào một ngày không thấy liền thành “Thô tục”? Cho dù nó có tục đi chăng nữa, thì cũng so với cái cây giống như hàm răng giả này tốt hơn đó có biết không?!
Thấy hắn bày ra bộ dạng yêu hoa như bảo, Phi Thác liền cảm thấy phẩm vị Hạ gia thật là càng ngày càng mặn.
Buổi chiều, Hạ Lẫm làm xong xuôi việc, Phi Thác chở hắn chạy thẳng đến núi Tư Du.
Gần đây, Hoa Hoa Thế Giới của An Nhàn ra mắt một loại trà hoa mới, chính là hoa hàm tiếu. Chính xác hơn mà nói là dùng cánh hoa làm nguyên liệu chủ yếu để chế thành, có thể an thần tĩnh tâm, làm con người cảm thấy sung sướng. Đối với trị liệu cảm xúc bất mãn, dễ nổi nóng thất thường rất có công hiệu.
Hoa Hoa Thế Giới chủ yếu bán ra các dạng dược vật bình dân. Nhưng đối với nghiên cứu bệnh tật của các hài tử cô nhi viện, dược vật chỉ tốt thôi thì không đủ. An Nhàn tính toán từng bước đem trọng tâm nghiên cứu chuyển đến các dược vật trị liệu thượng đẳng, mau chóng tích lũy giá trị kinh nghiệm trị liệu để giúp bọn nhỏ giải trừ ốm đau bệnh tật.
Lướt qua diễn đàn, cô phát hiện đã có người live stream Sao Chép dược tề.
An Nhàn tùy tay click mở, nhìn một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
Đó là…
Chỉ thấy giữa đoạn video, một người thanh niên hai mươi mấy tuổi đang ngồi trong sân, hứng thú bừng bừng mà triển lãm mẫu sao chép D của hắn. Chiếc bàn đá có mặt khắc bàn cờ bên cạnh hắn, bất ngờ phát ra ám kim sắc.
Trên bề mặt bàn đá được khắc họa bàn cờ kia trông thoạt nhìn có chút bị năm tháng bào mòn, cũ kỹ loang lổ, màu sắc ảm đạm, đã có vài dấu nứt và khe lõm giữa bàn. Nếu cô không có nhìn lầm, thì cái bàn đá này hẳn là dùng Kim Tình Thạch chế tạo mà thành, vô cùng có khả năng đây là đồ từ thời đại tu chân lưu lại thành đồ cổ.
Chậm đã, cái bàn đá kia...
Hình như cũng không phải vật phàm!
An Nhàn nhanh chóng nhìn qua nick chủ video: Vương Giả Trở Về. Cô nhớ rõ tên này, hắn là khách quen của Hoa Hoa Thế Giới, tên thật là Mục Khải Phong, mỗi lần tuyên bố tân phẩm đều tham gia đấu giá. Hàng năm hắn xuất hiện các buổi phát sóng trực tiếp lớn trên diễn đàn, phân phát lì xì không chút nương tay, là siêu cấp thổ hào nổi danh trong cả nước.
Tùy tiện tìm kiếm trên mạng đều có thể tìm ra rất nhiều tin tức liên quan, nào là gia thế của hắn, lý lịch, tài sản, tai tiếng, ảnh chụp, vân vân và mây mây cái gì cần có đều có. Hắn phát sóng trực tiếp video, tin tức còn chưa đến giờ, liền có mấy chục vạn người theo dõi. Có thể nói, hắn ở trên mạng vô cùng nổi tiếng, giống như minh tinh vậy, bị paparazi đu bám một đống.
Mục Khải Phong hai mươi bảy tuổi, là con trai trưởng của Mục gia sống ở thủ đô, gia đình giàu nứt vách đổ tường, tùy tiện đầu tư một cái hạng mục giải trí đều có thể kiếm bộn bạc. Ở giới giải trí lăn lộn đến mức hô mưa gọi gió. Tuy nhiên, phong cách kinh doanh và lối sống của hắn không hợp với gia phong nghiêm cẩn của Mục gia. Sau khi trưởng thành, hắn liền rời đi, một mình tìm tòi lang bạt. Có mẹ hắn toàn lực chống lưng bảo vệ, rồi dựa vào sức phán đoán và đầu óc của mình, hắn tự mình trụ vững một phương, có thể nói là một người trẻ tuổi xuất sắc.
An Nhàn xem xong tin tức, đầu tiên suy xét làm thế nào từ trên tay hắn lấy được bàn đá cùng bàn cờ.
Tình huống này với tình huống ở rừng Quạ Đen là hoàn toàn bất đồng. Huyền Chân Thạch là một cây trụ không có gì quan trọng, lại được công khai đặt trên chiến trường, cho dù là phá hư hay dọn đi đều sẽ không có người để ý Nhưng bàn đá khắc bàn cờ này thuộc về vật phẩm tư nhân, giả sử chủ nhân không coi trọng nó đi chăng nữa thì mình cũng không thể lấy mà không hỏi.
Nhìn bàn đá chạm khắc bàn cờ trong video, sương khói phôi pha, dầm mưa dãi nắng, An Nhàn đau lòng vô cùng.
Cô suy nghĩ, gửi cho Vương Giả Trở Về một tin nhắn, hỏi hắn có thời gian gặp mặt một buổi được hay không.
Thay vì ở nhà suy đi tính lại, còn không bằng trực tiếp tìm hắn nói chuyện bàn điều kiện trao đổi. Lấy tác phong hào sảng thường ngày của hắn, nói không chừng sẽ nguyện ý đem bàn đá khắc bàn cờ bán cho cô.
Nếu không muốn… Vậy đem hắn kéo vào black list của Hoa Hoa Thế Giới!
An Nhàn cắn mạnh một miếng trái cây vui sướng mà quyết định.