Edit: Hiickan
Khi Giang Tứ Niên tỉnh lại, thiếu niên đang nằm bên cạnh hắn, so ngày thường ngoan ngoãn hơn một chút, vài sợi tóc rối loạn trên trán, để lộ cảm giác yếu ớt.
Thiếu niên dường như đoá hoa hồng diễm lệ, đẹp đến mê muội, khơi dậy vọng nguyên thuỷ của con người, muốn cướp đoạt và chiếm hữu cậu
Giang Tứ Niên ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu niên trước mắt, không hề có khách khí luồn tay vào bên trong áo cậu, tiếp tục sự việc còn đang dở ở tiệm cơm.
Trước khi hắn ngày càng quá đáng hơn, lông mi thiếu niên hơi rung động.
Thiếu niên sắp tỉnh!
Giang Tứ Niên thấy thế hai mắt híp lại, trên tay nhanh chóng ở vị trí mẫn cảm của thiếu niên dùng sức nhéo một chút sau đó rút tay về tay người cũng không hề đè nặng thiếu niên, mà nghiêng người nằm nghiêng.
Dường như có chút đau, thiếu niên hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt còn mang theo một chút mờ mịt, theo bản năng ôm ngực trái.
"Em tỉnh rồi sao? Mơ thấy ác mộng sao?" Giọng nói khàn khàn của người đàn ông bên tai Nguyễn Thanh vang lên.
Thiếu niên tựa hồ có chút chưa phản ứng kịp, nghe được giọng nói liền nhìn qua bên cạnh.
Nguyễn Thanh nhìn thấy người đàn ông trần như nhộng trên giường, mở to hai mắt nhìn, không rảnh lo cơn đau ở ngực, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng cùng bất an, cậu ngồi dậy nhanh chóng lui về sau.
Nhưng mà cậu nằm trong, sau lưng cậu là tường, căn bản không đường lui, cậu chỉ có thể dựa tường cảnh giác nhìn về người đàn ông, dường như Giang Tứ Niên giống hồng thủy mãnh thú giống nhau.
Giang Tứ Niên thấy thế nhướng mày: "Tôi tốt xấu gĩ cũng cứu em, em phản ứng như này làm tôi quá thương tâm.
"
"Cứu! anh đã cứu tôi?" Thiếu niên sửng sốt, có chút không rõ điều Giang Tứ Niên nói có ý tứ gì.
Giang Tứ Niên chống thân thể, dựa trên giường, nhìn về phía thiếu niên chậm rãi giải thích: "Tôi vừa đúng lúc đi qua tiệm cơm Hưng Nguyệt, thấy có người lén lút khiêng một người, liền ra tay cứu, không nghĩ tới lại là em.
"
"Vì cứu em, tôi còn bị kẻ bắt cóc thọc một dao.
" Giang Tứ Niên nói, nhìn về phía vết thương trí mạng bên hông, dường như vết thương làm hắn đau, làm hắn nhăn chặt mày, hắn khẽ hừ một tiếng,:"Kết quả không nghĩ tới có người còn không biết tốt xấu"
Tiệm cơm Hưng Nguyệt chính là tiệm cơm năm sao lúc trước.
Giang Tứ Niên nvừa nói như vậy, thiếu niên tựa hồ sự việc bị bắt cóc lúc trước, lúc này mới đem tầm mắt đặt ở trên người Giang Tứ Niên.
Giang Tứ Niên trụi nửa người trên, bên hông quấn lấy lớp băng gạc dày, dù có quấn như thế, máu vẫn thấm ra ngoài, nhiễm đỏ một mảng lớn.
Thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Thiếu niên thấy thế mới biết chính mình hiểu lầm, trên mặt cậu đỏ ửng, chạy nhanh nhỏ giọng xin lỗi: "Xin! xin lỗi, tôi không phải cố ý.
"
Nguyễn Thanh nói xin lỗi xong lập tức thập phần cảm kích mở miệng, thuần túy lại chân thành, "Giang tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu tôi.
"
Thiếu niên quần áo thiếu hai cái cúc, khom người như vậy làm hắn thấy hết phong cảnh trước ngực phong cảnh không sót gì.
Bởi vì vừa mới dùng sức, làn da trắng nõn như ngọc nhiễm hồng, xinh đẹp kinh người.
Sau khi thiếu niên ngồi dậy, lại một lần bị áo sơ mi khó khăn lắm che lấp, mang theo cảm giác như ẩn như hiện.
Dường như ánh mắt Giang Tứ Niên quá nóng rực, thiếu niên cũng ý thức được quần áo của mình có chút hỗn độn, lập tức duỗi tay kéo quần áo.
Giang Tứ Niên thu hồi tầm mắt, dừng ở khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, đúng lý hợp tình mở miệng: " Tôi vì cứu em mới bị thương, trong khoảng thời gian này nhờ em chiếu cố một chút cũng không quá đáng đi"
"Rốt cuộc nếu không phải vì cứu em, tôi cũng sẽ không bị thương.
"
Nguyễn Thanh nghe vậy lắc đầu: "Không! không quá phận.
"
Giang Tứ Niên không hề khách khí, nâng lên cằm chỉ hộp y tế trên bàn: "Vậy em hiện tại giúp tôi đổi băng gạc một chút.
"
Nguyễn Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn lướt qua Giang Tứ Niên bò xuống giường, cầm lấy trên hòm thuốc bàn.
Hòm thuốc không phải của nguyên chủ, dường như Giang Tứ Niên tự mang sang.
Băng gạc bên hông Giang Tứ Niên đã bị máu nhiễm đỏ, có thể thấy được lượng máu chảy ra có chút nhiều.
Giang Tứ Niên ngồi dịch vào bên trong giường, ý tứ rõ ràng muốn thiếu niên lên giường.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng ngồi quỳ ở mép giường, sau đó thật cẩn thận cởi bỏ băng gạc bên hông Giang Tứ Niên.
Cậu động tác nhẹ nhàng chậm chạp, sợ làm đau Giang Tứ Niên.
Nhưng Giang Tứ Niên bị thương quá nặng, lại bởi vì máu luôn thấm đẫm băng gạc, băng gạc cùng miệng vết thương đều dính vào.
Băng gạc hoàn toàn cởi bỏ, lộ ra miệng vết thương dữ tợn, đó là vết thương trí mạng, tựa hồ bị dao đâm vào còn hung hăng cắt bỏ một miếng, có thể sống sót được cơ hồ là kỳ tích.
Tuy rằng miệng vết thương không ở trên người Nguyễn Thanh, nhưng Nguyễn Thanh nhìn thấy cậu có cảm giác đau, đáy mắt nháy mắt mờ mịt sương mù, đáng thương nhìn về phía Giang Tứ Niên, thanh âm mềm mại:"Đau! ! Đau sao?"
Vốn dĩ Giang Tứ Niên tầm mắt nhìn chằm chằm trước mắt thiếu niên, không có biểu tình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng thiếu niên vừa dứt lời, hắn lập tức có vẻ mặt thống khổ, thậm chí rên một tiếng: "Đúng vậy!.
.
Rất đau.
"
Thiếu niên nhấp môi, trên tay động tác càng nhẹ một chút: "Vậy! tôi nhẹ thêm một chút.
"
Giang Tứ Niên nhìn chằm chằm khoé mắt phiếm hồng của thiếu niên, không chút khách khí nào sai sử: "Chỉ là nhẹ một chút cũng vô dụng, em giúp tôi thổi đi.
"
Nguyễn Thanh tựa hồ có chút do dự, cũng không có lập tức giúp Giang Tứ Niên thổi.
Giang Tứ Niên khoé miệng cong lên, hơi mang trào phúng mở miệng: "Như thế nào? Tôi đều vì em bị thương em giúp tôi thổi cũng không được?"
"Không phải! ! " Thiếu niên đáng thương lắc đầu.
"Vậy giúp tôi thổi.
" Giang Tứ Niên giải quyết dứt khoát, mang theo ngữ khí ra lệnh, không hề cho thiếu niên phản đối.
Thiếu niên lông mi run rẩy, há miệng dốc, nửa ngày cũng không thể nói lời từ chối, cuối cùng chỉ có thể dưới tầm mắt xâm lược của người đàn ông cúi xuống hông hắn, để sát vào miệng vết thương của Giang Tứ Niên, nhẹ nhàng thổi thổi.
Dường như thiếu niên cách quá xa, Giang Tứ Niên căn bản không cảm giác được cậu thổi, có chút không kiên nhẫn mở miệng: "Gần một chút.
"
Thiếu niên nghe vậydo dự để sát vào một tý, mùi máu tươi nồng nặc, thiếu niên mím môi, vụng về lại lần nữa thổi thổi.
Trên người thiếu niên mang mùi thơm dễ ngửi, sạch sẽ thuần túy, làm người mê muội.
Hơn nữa hô hấp thiếu niên nhẹ nhàng chậm chạp ở bên hông, dù có đau đớn nhưng cũng không ngăn lại sự ngứa ngáy (???), ánh mắt Giang Tứ Niên càng thêm vọng.
Nhưng hắn lại bất động thanh sắc lại lần nữa mở miệng:"Gần thêm một chút.
".