"Mẹ, ta thật đói".
Trong căn nhà chung cư, Lâm Thanh Hòa nằm trên giường mở to đôi mắt vô hồn nhìn trên trần nhà, qua một hồi lâu mới ý thức được mà khẽ thở dài một hơi.
Lấy di động để trên đầu giường nhìn xem thời gian, bây giờ mới h sáng, hiện tại là tháng năm âm lịch, bên ngoài trời đã sáng đến mông. Lâm Thanh Hòa trầm mặc buông di động, sau đó một màn thần kỳ xuất hiện, trên tay cô trống rỗng bỗng xuất hiện một ly nước!
Cô nhìn ly nước đang bốc hơi nóng, lại nhớ đến thời điểm tối qua tình cảnh cũng giống như đúc. Lấy lại tinh thần, Lâm Thanh Hòa không còn chần chừ, lập tức đi rửa mặt.
Cô chỉ là một người bình thường, hoàn cảnh tương đối tốt, hiện tại giữ chức vị giám đốc của một công ty. Cuộc sống trải qua đều bình thường, nhưng gần đây bên cạnh cô lại xuất hiện một số chuyện không bình thường. Thu hồi lại sắc mặt, Lâm Thanh Hòa không chần chừ, lập tức đi rửa mặt.
Thật xót xa, nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương, Lâm Thanh Hòa lại lần nữa lắc đầu than nhẹ. Tuy rằng trong lòng quay cuồng, nhưng cũng không quên trang điểm cho chính mình.
Dù thật sự muốn nói ra đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có người tin tưởng, cô thế mà lại nằm mơ liên tiếp ba buổi tối. Trong mơ có một tiểu hài tử lôi kéo cô, muốn cùng cô ăn cơm chung. Cảnh tượng trong mơ ấy lại vô cùng chân thực đến không thể tin được, thiếu chút nữa đã thật sự dọa đến chính mình.
Ban đầu cô cũng chỉ tưởng bản thân mình quá mệt mỏi, gần đây còn tăng ca thêm giờ, cho nên lúc đầu không thèm để ý.
Nhưng buổi tối ngày hôm sau, giấc mơ đó lại xuất hiện giống như đúc ngày hôm qua. Còn có cái thân thể độc thân này, cùng với căn nhà chung cư diện tích không gian cũng không sai biệt lắm.
Đây chính là đang dọa cô mà. Nhưng đại khái cô có thói quen xem tiểu thuyết, cho nên tiếp thu năng lực tương đối mạnh. Đương nhiên lá gan cô cũng lớn, đối với chuyện này có lẽ cô cũng có liên quan.
Tóm lại cô đã thật sự tiếp nhận sự thật rồi.
Túi không gian nằm trong lòng bàn tay của cô, ý nghĩ vừa nghĩ liền có thể nhìn đến. Không gian giống như một cái rương để chứa đựng. Tối hôm qua cô cầm một ly nước nóng làm thực nghiệm, buổi sáng lấy ra lại giống như đúc, nhiệt độ nước ấm không hề chênh lệch.
Điều này đủ chứng minh, không gian không thay đổi, bỏ vào như thế nào lấy ra như thế đó.
Mà trong giấc mơ kia, đứa bé gọi cô là mẹ, nói hắn đã đói bụng là cô liền bừng tỉnh. Nhưng lúc này đây cô không thể nào chần chừ do dự được nữa. Trong lòng vô cùng bất an, cô có dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cần thiết nhất phải chuẩn bị từ bây giờ.
Bởi vì trong mơ cô thấy được nơi đó vô cùng bần cùng. Không biết có phải thời đại tận thế hay không mà đồ dùng, lương thực thật sự khan hiếm. Nhìn gương mặt mọi người đều vô hồn, sắc thái gương mặt của mọi người đều là một vẻ.
Tuy rằng cuộc sống của cô lúc nhỏ không dễ dàng gì, nhưng so với những gì thấy trong giấc mơ, thời đại của cô được sống dưới lá cờ đỏ sao vàng và làn gió xuân của cải cách và mở cửa thì ấm no không còn là vấn đề. Hơn nữa, thật sự không cách nào tưởng tượng nổi hoàn cảnh trong mơ có thể sinh tồn.
Nhưng tiểu thuyết cô xem không phải vô dụng, hơn nữa trên người cô còn có túi không gian. Cô cảm thấy nếu không chuẩn bị, vạn nhất nếu xuyên qua cái thế giới tận thế đó, cô sẽ chết vì đói!
Rất nhanh, Lâm Thanh Hòa liền rửa lại mặt chỉnh sửa lại cho tốt. Cô lấy giấy bút ra bắt đầu kiểm kê muốn mua sắm đồ dùng, củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà, bảy loại này mỗi thứ đều phải có. Trong số đó, dầu gạo là ưu tiên hàng đầu.
Lâm Thanh Hòa đem củi cùng trà đổi thành đường đỏ cùng đường phèn, đường trắng liền tính, đường phèn đủ để thay thế chi phí, lại notebook thêm hai chữ trứng gà.
Ở trong mơ, cái địa phương kia tồi tàn như vậy, chắc chắn trứng gà là một thứ đắt đỏ. Ngoại trừ trứng ra còn có thịt, không cần biết là thịt gì, tóm lại mua càng nhiều càng tốt.
Còn có thuốc, trường hợp khẩn cấp nếu bệnh sốt, cảm mạo, trướng bụng, đi ngoài. Những thứ này đều không thể thiếu, cùng với các loại thuốc đau đầu, dầu gió.. mua nhiều một chút.
Có mấy thứ này bỏ đều có thể bỏ vào túi không gian, sẽ không chiếm nhiều diện tích. Viết xong đâu đó, Lâm Thanh Hòa cảm giác đối với vật dụng đồ dùng cũng đã tạm ổn.
Suy nghĩ tiếp, sau đó lại viết, cũng không biết nơi đó có lạnh không, nhưng chăn bông để giữ ấm cần thiết phải chuẩn bị, đệm giường cũng phải mau. Trong mơ, cô thấy được, nơi đó chỉ toàn màu trắng, căn bản không có màu sắc hay thứ gì để nhận định.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hòa tính tình tuy lạc quan, thế mà có chút trầm trọng, thở hắt ra một hơi.
Kế tiếp, vật dụng đồ dùng lại bắt đầu tăng thêm, còn có một số đồ dùng cá nhân cô muốn đem theo. Tuy rằng vật dụng rất quan trọng, nhưng cô cũng muốn vì chính mình bỏ thêm một chút đồ cá nhân, mua một ít đồ nữ tính bỏ vào túi không gian. Điều này đối với cô mà nói cũng rất quan trọng.
Viết tràn đầy vài tờ giấy, kiểm tra lại mấy lần, xác định không có gì thiếu xót gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, bắt đầu kiểm kê lại tiền tiết kiệm của mình.
Trước sau tính toán mấy lần, tiền tiết kiệm của chính mình chỉ vỏn vẹn năm mươi vạn.
Sau tốt nghiệp, làm việc ngắn ngủi mấy năm liền ngồi lên vị trí giám đốc, tiền tiết kiệm tất nhiên không nhiều lắm. Nhưng không có biện pháp nào khác, ngày thường cô tiêu phí cũng không nhỏ.
Những thứ như đồ trang điểm đều cần thiết, thi thoảng cùng bạn bè đi dạo mua sắm, ăn cơm gì đó nào có thể không cần tiền?
Hiện tại trên người cô tuyệt đối không nhìn ra bóng dáng của quá khứ.
Cô bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, trở thành trẻ mồ côi. Từ nhỏ sống với bà ngoại ở quê. Khi cô học năm thứ hai, bà ngoại đã qua đời. Sau đó, Lâm Thanh Hòa cô tự nuôi sống bản thân cho đến khi tốt nghiệp đại học, ra ngoài tìm việc làm.
Mặc dù cuộc sống không dễ dàng, nhưng vẫn luôn kiên trì, hiện giờ vẫn rất tốt.
Ban đầu muốn tiết kiệm một khoản tiền, sau đó mua một ngôi nhà cho chính mình, trồng thêm vườn hoa, để bản thân trở thành một người không phải dựa dẫm vào ai.
Trên người cô chỉ có hơn hai ngàn tệ, cộng với năm mươi vạn trong thẻ. Tổng cộng có hơn năm mươi hai vạn tệ. Trực tiếp ở trên mạng thuê một chiếc xe tải.
Lúc học đại học đã học thi bằng lái xe. Lúc ấy còn muốn lái xe để kiếm tiền, sau lại ghét bỏ liền không giải quyết được gì.
Cho thuê xe tải là một chàng trai trẻ. Bởi vì phải trở về quê trong vài ngày nên liền tính toán thử cho thuê xe, vốn dĩ chỉ treo thử xem, không nghĩ tới thật sự có người muốn thuê.
Sau khi liên lạc với chủ cho thuê xe, nghe nói cô cần dùng gấp liền đem xe tới, cũng không quá xa, mười mấy phút liền đứng dưới lầu.
Lâm Thanh Hòa đã trả tiền cọc qua mạng, không cần phải trả tiền mặt, thử máy một chút. Tuy rằng nó không được mở máy trong một thời gian, nhưng vẫn rất trơn tru.
Mặc dù chiếc xe hơi cũ, chỉ có hàng ghế phía sau. Hàng cuối còn bị dỡ bỏ trở thành chiếc xe chở hàng, nhưng cô quả thực rất hài lòng.
Một người đàn ông trẻ đang muốn bắt chuyện, cô liền trực tiếp nổ máy lái xe đi.
Còn chưa kịp ăn sáng, người xưa có câu "Có thực mới vực được đạo" vì vậy cô phải ăn sáng trước rồi mới tiếp tục chiến đấu.
Cửa hàng nơi cô ăn sáng này cách căn hộ cô sống không xa lắm, tầm khoảng mười phút lái xe đã tới. Lâm Thanh Hòa rất thích đồ ăn ở đây, nhưng đơn vị làm việc của cô lại trái đường nên không thể thường xuyên đến đây ăn.