Cha của nhân vật phản diện bị thương nặng, vì thế ở lại bên kia dưỡng thương một tháng.
Sau đó mới trở về, tức là cuối tháng gần đến tháng âm lịch, người cha của nhân vật phản diện mới quay trở lại.
Lâm Thanh Hòa cảm thấy rằng khi người cha của nhân vật phản diện về, cô sẽ không còn tự do tự tại như bây giờ. Có một người lớn ở nhà, cô sẽ không thể đối phó ba tên tiểu tử kia một cách không kiên nể gì.
Vì vậy, trước khi người cha nhân vật phản diện trở lại, cô cần thiết phải thêm mọi thứ cần thêm trong nhà.
Thời đại này cũng không có gì để giải trí. Hơn nữa thời điểm này thu hoạch vụ mùa vô cùng bận rộn. Hiện tại trời có chút độc, nguyên chủ bảo dưỡng da tay thật không tồi, Lâm Thanh Hòa cũng không muốn phá hư.
Trên thực tế, theo quan điểm của cô, nó không quá trắng, chỉ là không đen thôi. Nhưng nếu đem so sánh với những người trong làng thì cô thật sự rất trắng.
Vì thế, kế tiếp cuộc sống ở Lâm Thanh Hòa chỉ ở nhà nấu ăn.
Bởi vì nguyên chủ không có cùng người khác qua lại, nên cô không có giao tiếp với ai. Đương nhiên chỉ có thể ở nhà nấu ăn cho bọn trẻ.
Đây chính là đem Chu Khải, Chu Toàn còn có bé út Chu Bách làm hư nó mà.
Dưới sự dạy dỗ mấy ngày qua đối với bé út, cuối cùng cũng đã bắt đầu nói được. Hơn nữa lời nói giống như được đả thông kinh mạch, từng chữ từng chữ một được nói ra.
Chẳng hạn như từ thịt, nước tiểu, ăn, uống nước. Đương nhiên từ được nhắc đến nhiều nhất là từ mẹ.
Nguyên chủ tuy rằng lười, nhưng cũng biết chính mình không qua lại với những người xung quanh, nên cũng tự túc những thứ cần thiết.
Vì vậy, ở phía sau vườn có một vườn rau, cà chua, dưa chuột, rau hẹ, rau xanh cùng với củ cải đều có một ít.
Trồng không đồng đều, các loại giống cũng không nhiều lắm, cứ thế mà tạo thành mảnh vườn nhỏ.
Liền tùy ý Lâm Thanh Hòa làm gì với mảnh vườn này.
Gì mà rau hẹ xào trứng, củ cải hầm thịt, thịt heo xào dưa chuột, bất cứ những gì cô có thể làm. Trong nhà ba tiểu tử kia không hiểu những cái đó, Lâm Thanh Hòa liền nói theo cách của cô.
Nói những thứ này đã mua từ trước, được ướp muối để dùng lâu hơn.
Lâm Thanh Hòa lấy ra một khối thịt ba chỉ cùng với miếng thịt thăn và ướp nó với muối. Sau đó đem đi chiên. Thịt lúc này mặn mặn, ăn cùng với cháo hoặc ăn liền đều ngon.
Được Lâm Thanh Hòa cho ăn như thế này, chỉ một thời gian ngắn ngủi, đứa bé út liền lớn lên tròn tròn trắng trẻo. Chu Khải và Chu Toàn từ gầy ốm cũng nhanh chóng béo lên.
Lâm Thanh Hòa chăm sóc như vậy, mỗi ngày còn tắm rửa sạch sẽ. Khi mùa thu hoạch kết thúc, mẹ Chu cầm quần áo mùa đông tam tẩu may đến cho ba đứa cháu của mình. Nhìn thấy dáng vẻ của ba đứa cháu, ngây người ra một lúc.
"Tam tẩu tay nghề thật thật tốt" Lâm Thanh Hòa ôm đứa bé út cho mẹ Chu, cầm quần áo đánh giá cao nó.
Tay nghề tam tẩu quả thực không tồi, hơn nữa ở nhà nhàn rỗi liền tranh thủ làm. Chỉ mất vài ngày, liền đem quần áo của bé út đem tới.
Đương nhiên cũng vì bé út còn nhỏ, không tốn nhiều thời gian.
Đồ cho Chu Khải và Chu Toàn cũng sẽ may nhanh thôi. Thu hoạch vụ mùa xong rồi, trong nhà cũng không cần tam tẩu làm việc gì. Như vậy cả ngày tam tẩu có thể chuyên tâm mà làm quần áo.
Bởi vì cô đưa bông đầy đủ, tam tẩu có thể sẽ lấy bớt một chút. Nhưng bộ quần áo bông này làm rất chắc chắn và dày dặn.
Giống như bộ quần áo đang cầm trên tay, rất thích hợp cho các đứa trẻ mặc vào mùa đông.
Nhưng đáng tiếc chỉ có một bộ.
"Đúng rồi mẹ, trong nhà mẹ có trứng gà hay không. Đem cho ta ăn trước, ta đưa tiền" Lâm Thanh Hòa nói.
Trong nhà không nuôi gà, nhưng trứng gà có thể mua ở bên ngoài rất nhanh. Cô dự định sẽ lấy từ trong túi không gian ra vài cân trứng gà, nhưng dù sao cũng phải có một nguồn trứng.
"Ở nhà vẫn còn một chút, ngươi muốn bao nhiêu?" Mẹ Chu liền nhìn cô một cái, nói.
"Cho ta một cân là được, hai ngày nữa cũng phải đến thị trấn để họp chợ. Còn phải mua một vài thứ, đến lúc đó sẽ mua một số thứ khác cùng nhau" Lâm Thanh Hòa nói.
"Ngươi lại muốn đi họp chợ?" Mẹ Chu liền nói.
"Không họp chợ thì ăn cái gì chứ. Ba đứa trẻ trong nhà đều cần ăn uống tốt. Hơn nữa trời ngày càng lạnh, lúc đó ta không muốn khỏi cửa. Cái gì cần mua, mua sớm chút cho xong việc. Mẹ, người có muốn mua gì không, ta tiện thể mua luôn" Lâm Thanh Hòa nói.
"Ta cái gì cũng không thiếu" Mẹ Chu thấy nguyên chủ chăm sóc ba đứa cháu mình khá tốt. Đặc biệt là bé út, béo lên không ít. Vẫn là có cách nhìn khác về cô, nhưng lại nghe cô muốn ăn xài tiền phung phí, trong lòng có chút nhói.
Bà muốn nói điều gì đó, nhưng cũng biết chính mình nói cô sẽ không nghe, vì vậy cũng chỉ nuốt lời vào trong.
Lâm Thanh Hòa nói là hai ngày. Thực tế, sáng sớm ngày hôm sau, cô cho bé út ăn no liền đem ôm qua nhà mẹ Chu.
Chu Khải và Chu Toàn cũng qua đây. Hai người thật sự muốn đi cùng với mẹ. Nhưng Lâm Thanh Hòa ngại đường dài, đi hơn một giờ. Chính mình sợ phiền toái, còn đem theo hai đứa trẻ, cô cũng không muốn.
Vì thế đều đem đến nhà họ Chu. Đương nhiên cô cũng mang đến một gói nhỏ đường phèn cho mẹ Chu.
Lúc này còn rất sớm, cha Chu và những người khác còn chưa rời giường. Họ cũng rất mệt mỏi trong những ngày này. Vất vả lắm mới được nhàn hạ, cho nên sẽ ngủ nhiều hơn một chút.
Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ, bỏ đứa trẻ ở lại, mang cái giỏ đi ra ngoài.
"Cả ngày chỉ biết tiêu tiền, không biết tiết kiệm. Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, về sau trưởng thành, làm sao không cần tiền?" Cô rời đi, mẹ Chu liền nói nói.
Đại tẩu và tam tẩu nghe được âm thanh kia liền đi ra, hỏi chuyện gì đang xảy ra. Mẹ Chu tất nhiên liền phàn nàn một hồi.
Đại tẩu, tam tẩu nghe xong cũng chưa nói chuyện. Nhưng hai cô đều rất đồng ý với lời nói của mẹ Chu. Nhà lão tứ gia thật sự rất tiêu tiền. Cầm tiền trong tay ra ngoài một chút, mua gì cũng đều không chớp mắt một cái.
Các cô thì không được như thế, tiêu một đồng đã đau lòng muốn chết. Rốt cuộc các cô ở Chu gia quanh năm suốt tháng, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt. Bởi vì không có nhà riêng, tiền đều do mẹ Chu quản lí. Nhưng cũng cho các cô một ít tiền tiêu vặt, một hai đồng các cô đều tích góp lại.
"Nhưng ta thấy hiện tại cô ấy đối với bọn đại oa rất quan tâm" Đại tẩu nói.
Lần này đi họp chợ còn biết đem bé út lại đây, trước kia sẽ không, trực tiếp ném ở nhà cho xong việc. Một đứa bé nhỏ như vậy mà để ở nhà, trái tim cũng rất lớn.
Mẹ Chu cái gì cũng không nói nữa.
Tam tẩu liền hỏi đứa lớn Chu Khải: "Chu Khải, mẹ ngươi làm gì cho các ngươi ăn? Mẹ ba thấy anh em các ngươi mấy ngày gần đây đều có chút thịt rồi đấy!".
"Mẹ ta làm thịt cho chúng ta ăn, hầm thịt, thật sự rất thơm" Chu Khải lớn tiếng nói.
"Thịt?" Đại tẩu cùng tam tẩu sửng sốt, hiện tại lấy thịt ở đâu ra.
"Hai người các người hỏi nhiều như vậy làm gì. Qua mấy ngày nữa trong đội sẽ chia thịt, đến lúc đó không thiếu phần cho các ngươi" Mẹ Chu tự nhận biết, liền nói.
Đại tẩu và tam tẩu nghe mẹ Chu giải thích cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
Nghe Chu Khải nói mẹ hắn cho hắn ăn ngon mấy ngày nay, trong lòng có chút mất mát. Nhưng khi nghe con trai gọi mẹ, cô không nói gì, lập tức đi ra ngoài.
Đương nhiên đi ra ngoài cũng không quên hỏi mẹ Chu muốn lấy một đường phèn ăn.
Những người còn lại trong gia đình nhìn thấy ba đứa trẻ đại oa ở đây, vừa hỏi mới biết người mẹ không đàng hoàng kia lại ra ngoài họp chợ.