Nói rồi Bạch Thiệu Huy ngang Hà Văn đi đến chiếc giường Kingside gần đó, cởi đồ cả hai ra, sau đó anh ngồi ở một bên.
" Bảo bối, mau giúp anh chăm sóc đại bổng đi nào!" Anh cười tà mị, thở hơi thở ấm nóng của mình vào tai y, làm y bất chợt run lên.
Hà Văn nghe được mệnh lệnh liền mau chóng khụy gối xuống sàn, đối diện với nơi đó của anh.
Việc này không phải là lần đầu, mà trước đó tại quán bar kia y đã được anh sụ dỗ y làm qua một lần, nhưng dù vậy y vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Do dự một chút, y cũng đưa tay lên vân vê dưng vật to lớn của anh.
Cũng giống như lần đầu, y chỉ sờ một chút liền nghiện, Bạch Thiệu Huy ra hiệu cho y ngậm nó vào.
Y ngắm nó thật lâu, có chút sợ sệt vì nó quá to nhưng rất nhanh bị dục vọng thúc đẩy liền đem nó ngậm vào.
Y lúc đầu chỉ liếm láp xung quanh sau đó liền như mút kẹo mà thưởng thức đại nhc bổng của anh.
Anh nhìn y trụy lạc dâm đãng mà đại dưng vật càng ngày càng lớn hơn, anh lấy tay đỡ sau gáy y rồi đẩy vật trụ to lớn của mình vào sâu trong cuống họng của y, lúc đầu vô cùng nhẹ sau đó khoái cảm tiến tới mà di chuyển càng nhanh khiên cho y cảm giác như mình sắp tắt thở.
Không biết ra vào cổ họng y bao nhiêu lần, anh cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, phun một luồng dịch màu trắng vào miệng của y.
Không cần phải chỉ dạy, y liền đem toàn bộ dịch đặt nuốt xuống, ánh mắt mơ màng y tiến đến liếm hết những gì còn đọng lại trên đại nhục bổng của anh.
Bộ dạng của y giờ đây chính là bộ dạng cầu người đến thao, anh nhìn thấy y như thế, nơi đó lại to thêm một vòng.
"Bảo bối thật ngoan.
Đến, lên giường nằm dang hai chân ra." Bạch Thiệu Huy ra lệnh, y thì vô cùng ngoan ngoãn làm theo.
Hà Văn trèo lên giường sau đó không như lần đầu vô cùng xấu hổ không chịu mở chân mà giờ thì không còn sự ngại ngùng đó, y mở rộng chân mình thật lớn, để lộ hết cảnh sắc giữa hai chân ra, khí lạnh luồn vào nơi tư mật làm y run run.
Anh nhìn cảnh sắc xinh đẹp đó mà hầu kết lên xuống, vật kia thì trướng lên muốn phát đau.
Bạch Thiệu Huy nhìn xuống hậu hyệt của y, liền thấy vô cùng ẩm ướt, lâu lâu lại nhỏ ra vài giọt xuống dưới nệm làm anh chép miệng.
Không nghĩ tới y đúng là bảo bối, sau khai bao thì cơ thể y lại trở nên mẫn cảm cùng dâm đãng như vậy.
Y như vậy thì anh phải làm sao đây.
Thấy hu huyệt y ẩm ướt như vậy nên anh cũng không cần sử dụng gel bôi trơn mà trực tiếp đút ngón tay vào hậu hyệt của y.
Vừa mới đút vào, y có hơi khó chịu lắc eo, nhưng không lâu sau đó liền bật lên những tiếng rên rỉ động lòng người.
" Ưmm...!A...!thoải...thoải mái." Ba ngón tay của Bạch Thiệu Huy di chuyển vô cùng nhanh, tiếng lách bách dâm mỹ vang lên khắp cả phòng, Hà Văn kiều mỵ di chuyển eo mình theo luật động tay của anh mà rên kêu.
" Thiệu Huy....!Muốn ...muốn nhanh.." Tuy vậy y vẫn cảm thấy thiếu thốn điều gì, hậu huyệt càng ngày càng ngứa, muốn có cái gì đó to hơn, mạnh hơn, thật sự là không đủ.
Anh nghe xong lời của y liền cười, anh rút tay ra khỏi hậu huyệt của y.
" Muốn....!muốn...!Khó chịu...!Thiệu Huy...!" Hà Văn không biết trăng, không biết sao uốn mình cầu tình.
" Nói, cầu ông xã thao bà xã dâm đãng đi, anh liền cho em." Anh vỗ mông mềm mại nhiễm sắc hồng của y ra lệnh.
" Cầu ông xã mau thao bà xã dâm đãng này đi a~!...Thiệu Huy...!thật khó chịu." Hà Văn của bình thường sẽ không bao giờ dám nói câu này, một chữ rặn cũng không ra.
Nhưng bây giờ y đang vây trong dục vọng, không hề biết bản thân mình đang nói gì.
Bạch Thiệu Huy nghe y bộ dạng thiếu thao nói như vậy liền cười ngâm.
Anh vốn cũng không nhịn được nữa rồi.
Nói rồi anh chồm người về phía trước đè nhẹ lên người y, sau đó đại vật nhắm hậu huyệt mà đâm thẳng vào.
Đâm vào hơn một nửa thì ngừng lại, hậu huyệt của y mới là lần thứ hai nên vẫn chưa có thể hoàn toàn quen với kích thước nhục bổng của anh được.
"A!! Quá to...!thật trướng..." Bị dơng vật đâm vào hậu huyệt, tuy không phải lần đầu nhưng kích thước của anh quả thật rất to làm y kêu đau.
Anh tiến đến hôn y, cùng trêu đùa hai nhũ hoa để y có thể giảm lực chú ý, phía dưới dần dần thả lỏng ra, anh cũng từ từ mà tiến vào.
Thật lâu sau đó cũng đã đi đến lút cán.
Người y, vì dị vật to lớn tiến vào cơ thể làm trướng người, khắp nơi đều là mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi đã đâm hết toàn bộ vào rồi, anh bắt đầu động, lúc đầu chỉ là những dao động nhỏ sau đó dần dần nhanh hơn, và mỗi lần rút ra đâm vào đều là tận sâu vào bên trong làm y cong người rên lên một tiếng đón nhận.
Lúc đầu thật sự rất là đau nhưng sau đó càng lúc càng tê dại rồi âu đó càng ngày càng sướng, Hà Văn càng trầm mê trong tình dục.
" Ưm...a..
ưmm...thật sướng, lão công...!mạnh...!nhanh lên..." Y di chuyển hông dựa theo luật động của anh để cho nhục bổng càng tiến sâu vào bên trong, miệng thì ú ớ rên.
Hình ảnh vô cùng dâm loạn.
" Được, thỏa mãn em." Anh nâng y lên, động tác thúc đẩy càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.
Tiếng rên cũng càng ngày càng to hơn, kiều mỵ hơn...!khung cảnh càng khiến người chìm vào say đắm của ái dục.
Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết làm bao nhiêu lần, chuyển qua bao nhiêu tư thế.
Bạch Thiệu Huy rốt cuộc ngừng.
Anh ôm Hà Văn lên, vuốt ve y một chút rồi ôm y đi tắm.
Sau khi tắm rửa, thay ra xong, Bạch Thiệu Huy đặt Hà Văn nằm trên giường, giúp y mặc đồ, đắp chăn cho y, nhìn y ngủ ngon rồi anh hôn nhẹ lên tráng y, xong xuôi tất cả, anh chỉnh lí bản thân rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
............
Hồng Quang bây giờ chỉ còn lại vài người, mà những người này đều là người mình nên anh không quá lo lắng.
Anh cầm điện thoại di động lên, bấm gọi một số.
" Đến phòng giám đốc gặp tôi." Nói rồi anh cúp máy, xoay người đi lên tầng trên.
Tại phòng giám đốc, Bạch Thiệu Huy ngồi ở ghế chủ vị, còn người đối diện chính là Aileye.
" Anh biết lí do tôi gọi anh đến đây chứ." Bạch Thiệu Huy nhìn người trước mặt nói.
" Không rõ." Aileye lắc đầu nói.
" Tôi kêu anh đến đay để nói về chuyện của San San.
San san dù gì cũng là bạn của tôi, tôi không muốn cô ấy gặp chuyện." Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nói.
" Chuyện của San San, tôi quả thật không biết nên làm thế nào, em ấy quá cố chấp, rất khó lay chuyển ý nghĩ của em ấy.
Tôi đã dùng rất nhiều cách nhưng không thành.
" Aileye thở dài.
Mối quan hệ của hắn cùng San San vô cùng phức tạp, hai người là sư huynh muội trong cùng tổ chức.
Linh San San lại có tình cảm không nên có với hắn.
Cô gái này yêu hắn nhưng hắn chính là xem cô ấy như em gái.
Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu nhưng cô gái này lại vô cùng cố chấp.
Chuyện này đã kéo dài hơn tám năm rồi, hắn cũng là vô cùng bất đắc dĩ.
" Cô ấy, haizz, bỏ đi, vậy phải xem ý trời rồi.
Cô ấy còn phải ở lại trong nước hơn một năm nửa, anh coi mà giải quyết cho tốt đi." Bạch Thiệu Huy day day trán, mệt mỏi nói.
" Đúng rồi, chút nữa là quên, Về phần của Mộng Đình, đành phiền cậu rồi, cô ấy có chút trẻ con nhưng yên tâm không phải là người ngốc." Bạch Thiệu Huy nhớ tới cái gì đó liền nói.
" Tôi thắc mắc một chút sao người lại cho tôi đào tạo một người bình thường như cô ấy?" Aileye thắc mắc hỏi.
" Cô ấy có ân với tôi.
Với lại, cô ấy là chưa được có cơ hội phát triển thôi, năng lực của cô ấy cũng không nhỏ đâu.
" Bạch Thiệu Huy trả lời, thuận tiện đánh giá Trương Mộng Đình.
" Tôi biết rồi, sẽ không làm nhục mệnh đâu." Aileye cam kết nói.
" Được rồi, bỏ qua chuyện đó, anh hãy nói rõ tình hình ở bên đó như thế nào, bọn người đó sẽ không làm rộn chứ?!" Bạch Thiệu Huy phất tay.
" Đám người đó rục rịch, ha ha, điểm yếu của bọn họ đều đang nằm trong tay chúng ta, bọn hắn đều là người tham quyền làm sao mà dám chống lại chúng ta chứ." Aileye lắc đầu nói.
Sau đó cả hai cùng nhau thảo luận về những vấn đề trong tổ chức cũng như những vấn đề liên quan.
Hai người vốn không quá thân như đám người Lê Trực, Linh San San, nhưng có điểm chung về tính cách nên khá dễ nói chuyện, công việc nhanh chóng được thảo luận xong, hai người uống với nhau vài ly rồi trở về phòng.
Chỉ qua có một điều Bạch Thiệu Huy không biết đó là, Aileye từ đầu gặp Trương Mộng Đình liền mong muốn đem cô theo bên mình.
Có thể đoạn tình cảm phức tạp kia sẽ nhanh chóng được giải quyết.